Chương 54: Hoa hoè loè loẹt
Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi vùi đầu trong gối ra sức lắc lắc, hành động này đủ làm cho toàn bộ khung giường lắc lư.
Kinh Đại có lịch sử lâu đời, còn là trường học được xây dựng trăm năm, giường trong ký túc xá đều làm bằng gỗ, âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt” như vậy, đã thành công làm cho Đường Thu Thu một lần nữa quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này Thiên Chi nghiêng mặt qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao trong không trung.
Vẫn là Thiên Chi phản ứng kịp thời, hắng giọng nói, “Tớ thực sự không có sao đâu, tớ sẽ cố gắng nhỏ tiếng một chút, cậu làm bài tiếp đi.”
Đường Thu Thu cảm thấy thú vị, không biết Thiên Chi ôm điện thoại xem cái gì, “Này, thực ra cậu không làm phiền gì đến tớ cả, cậu đây là….Chẳng lẽ có tin tức mới liên quan đến idol của cậu à?”
Thiên Chi tính tình ôn hoà, nhưng cô cũng có sở thích theo đuổi thần tượng như bao cô gái cùng trang lứa khác.
Càng xem càng nghiện, nói tóm lại là không bỏ sót thứ gì.
Trước kia Đường Thu Thu luôn cho rằng Thiên Chi là một tiểu tiên nữ không dính khói lửa trần gian, mãi đến khi cô ấy nhìn thấy hình nền trong điện thoại của đối phương, chính là bức ảnh của một thành viên trong nhóm nhạc nổi tiếng trong nước, thậm chí vào lúc học năm hai cô ấy còn cùng Thiên Chi đi đến một vài buổi biểu diễn của nhóm nhạc đó.
“Không phải đâu, không phải tối nay cậu phải nộp bản thảo à, có kịp không đó?” Thiên Chi chuyển đề tài.
“Ôi! Đúng vậy! Tớ phải đẩy nhanh tốc độ thôi!”
Đường Thu Thu đột nhiên vỗ trán mình một cái, sau đó một lòng chú tâm vào bản phác thảo.
Thiên Chi cũng không dám chôn đầu vào trong gối nữa, sợ lại phát ra tiếng động.
Cô ngẩng đầu lên, mái tóc dài mềm mại rũ bên thái dương, giờ phút này đã rối bời.
Tống Kỳ Thâm học ở đâu ra chiêu thức hoa hoè loè loẹt này vậy.
Một câu là đủ rồi.
Anh còn nhắn đến tận hai, ba câu.
Thậm chí không hề có ý định dừng lại.
Thiên Chi cảm thấy nhịp tim của mình đã dần ổn định như lúc ban đầu, chuẩn bị đi ngủ, nhưng nằm mãi vẫn không thể ngủ được.
Với cảm giác như vậy, khiến cho cô không rảnh chỉnh lại mái tóc rối loạn của mình nữa, cô giơ ngón tay mảnh khảnh lướt lướt điện thoại.
Sau đó bấm mở khung chat lên, cuối cùng cô cũng chịu trả lời tin nhắn của Tống Kỳ Thâm, chỉ nhắn một câu thế này ——
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Em không thèm để ý đến anh nữa.]
[Tống khổng tước:?]
[Tống khổng tước: Không sao, anh để ý em là được rồi.]
Thiên Chi nhìn tin nhắn mình vừa gửi, giọng điệu này….Tựa như một cô vợ nhỏ vậy.
Cô lại một lần nữa phiền muộn gãi tóc, sau đó động tác nhanh chóng dừng lại.
*
Tống thị.
“Tống tổng, đây là ngân sách phát thưởng cuối năm của công ty, xin ngài xem qua.”
“Tống tổng?”
“Tống…..Tổng?”
Trợ lý Hạ đứng trước bàn làm việc, rất gần với Tống Kỳ Thâm, âm thanh có lẽ không có khả năng bị ngăn cách mới đúng.
Sau khi anh ta thao thao bất tuyệt gần nửa ngày, bất ngờ vẫn không nghe thấy câu trả lời của Tống Kỳ Thâm.
Hơn nữa anh ta còn phát hiện, ông chủ nhà mình hình như đang thất thần.
Mắt thì rũ xuống, cứ nhìn vào màn hình điện thoại.
Nếu nói rằng anh đang nhắn tin thì cũng không phải, tuy anh không có hành động gì, nhưng nhìn dáng vẻ này cứ giống như đang đợi tin nhắn vậy.
Trợ lý Hạ tiếp tục gọi, sau khi gọi được ba tiếng, anh ta rất biết thức thời lập tức im miệng.
Trải qua một khỏang thời gian, Tống Kỳ Thâm mới dần hồi phục lại tinh thần như bình thường.
Khẽ cười một tiếng.
Tuy chỉ vang lên một giây, nhưng ở bên trong văn phòng to lớn và yên tĩnh như vậy, thực sự rất dễ dàng nghe thấy.
Tống Kỳ Thâm đặt điện thoại sang một bên, lúc này mới lên tiếng, “Vừa rồi anh nói cái gì?”
Trợ lý Hạ: “…….”
Đầu ngón tay của Tống Kỳ Thâm di chuyển đến cây bút máy, không nhanh không chậm nói, “Lặp lại lần nữa.”
Trợ lý Hạ: “……”
Với tư cách là trợ lý riêng của một nhân vật như Tống Kỳ Thâm, trợ lý Hạ cũng đã quen nhìn thấy sóng to gió lớn, trầm tư gần hai giây, trong nội tâm âm thầm khiển trách sự mất tập trung của Tống Kỳ Thâm, nhưng anh ta lập tức làm tận chức trách của mình thuật lại một lần nữa.
Sau khi báo cáo xong công việc, trợ lý Hạ lại nhắc đến chuyện phỏng vấn.
“Chỉ thế thôi ạ, đúng rồi Tống tổng, lúc trước kênh tin tức kia đến đây làm phỏng vấn, sau đó có một số kênh kinh tế tài chính khác lại muốn đến đây phỏng vấn ngài, ngài có muốn tiếp tục nhận phỏng vấn không?”
“Hiện giờ không cần thiết, từ chối đi.”
“Vâng.”
Tống Kỳ Thâm vừa nói vừa gõ gõ bàn, “Đúng rồi, lần trước bên phía Lâm thị đến đây bàn bạc việc hợp tác đến đâu rồi?”
Chợt nghe thấy Lâm thị, trợ lý Hạ đứng hình một lúc. Từ sau khi hạng mục này được phân công, theo lý thuyết không phải do anh ta quản lý.
Hơn nữa, trước đó Tống Kỳ Thâm không hề hỏi đến hạng mục hợp tác đó có những điều khoản gì.
“Đây chỉ là một hạng mục hợp tác ngắn hạn, cũng sắp hết thời gian, bên phía tiểu Lâm tổng vẫn muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng, đến lúc đó chỉ cần tái ký hợp đồng là được, mọi thứ đều sẽ tiến hành từng bước một, nhất định không xảy ra vấn đề gì.”
“Ừ, đặt một lịch hẹn, đến lúc đó chúng ta đi đến Lâm thị gia hạn hợp đồng.”
Tống Kỳ Thâm mở văn kiện ra, nhẹ nhàng phân phó.
“?”
“Còn chuyện gì sao?” Người đàn ông ngồi ngược sáng, lười biếng nâng mắt lên.
Cũng không thể trách sự hiếu kỳ của trợ lý Hạ được, lúc trước đều do tiểu Lâm tổng và tiểu Chu tổng chạy đến Tống thị bàn bạc chuyện hợp tác, Tống Kỳ Thâm quả thực là một kẻ thống trị.
Nhưng lần này, Tống Kỳ Thâm luôn bận trăm công ngàn việc, còn muốn rút ra chút thời gian đích thân đi đến Lâm thị một chuyến?
Có thể là anh muốn tụ tập anh em một bữa, bọn họ hình như đã lâu rồi không gặp mặt nhau.
Trợ lý Hạ chỉ bất ngờ trong một cái chớp mắt, hơn nữa anh ta cũng không có ý định hỏi quá kỹ.
“Vâng, tôi sẽ lập tức đặt lịch hẹn.”
*
Kỳ thi giữa kỳ vừa trải qua không bao lâu, năm mới đang đến gần.
Từ sau lần thành phố Ngân rơi một trận tuyết nhỏ, đó cũng là lần cuối cùng.
Trong cái thời tiết se lạnh và ôn hoà này, Thiên Chi bắt đầu bước vào kỳ thực tập kéo dài gần một tháng rưỡi.
Từ giờ trở đi, thậm chí là đến giữa kỳ nghỉ đông, đa số thời gian của cô đều phải làm việc ở Lâm thị.
Bởi vì trong khoa đã bố trí nhiệm vụ thực tập, Thiên Chi có rất nhiều khoá học chuyên ngành, đều là học phần của nửa học kỳ sau, nói cách khác, sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ thì nửa học kỳ kế tiếp, những khoá học kia không bắt buộc phải có mặt, chỉ cần thành tích vượt qua mốc quy định, xem như đã đủ học phần.
Từ trước đến nay, ngoại trừ phải tham gia lớp hoá học bắt buộc ra, còn phải đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu, trên thực tế chương trình học của Thiên Chi khá ít.
Nhưng chương trình học ít thì có thực hành bổ sung vào, cho nên nhìn tổng thể mà nói, không chênh lệch với trước kia là bao.
Chỉ là không còn được sự thoải mái và nhàn nhã như khi học ở trường, có thể sẽ càng mệt mỏi hơn.
Một loạt hạng mục thực tập của Lâm thị, đa số đều có tính khiêu chiến và tính sáng tạo cao.
Bộ phận thiết kế phát triển ở Lâm thị, lúc trước đã từng có ý định nghiên cứu phát minh ra thương hiệu nước hoa của riêng mình. Đây cũng là một trong số ít công ty lớn muốn phát triển một chuỗi thương hiệu nước hoa độc quyền. Từ bao bì sản phẩm, thiết kế chai lọ, phân loại và điều chế hương nước hoa, đến tuyên truyền trực tuyến, là những việc không thể thiếu trong việc sáng lập.
Nếu muốn thương hiệu nước hoa có sức cạnh tranh, phải có sự độc đáo và phong cách riêng, việc điều chế nước hoa chú trọng nhất là chuyện này.
Nói tóm lại, bộ phận của công ty đã lên kế hoạch trong vài năm, cuối cùng năm nay đã nhận được sự đầu tư, bắt đầu chiêu mộ nhân tài trên khắp thế giới.
Đại học Kinh Đại là một trong những cái nôi đào tạo nhân tài trong nước, hơn nữa ngành điều chế nước hoa là ngành mới phát triển, có thể nói đây là một bước đi nhìn xa trông rộng.
Chiến lược hợp tác đạt thành tựu, đương nhiên rất hợp tình hợp lý.
Đợi sau khi kết thúc kỳ thực tập, nếu không có việc gì ngoài ý muốn, sinh viên có thể lựa chọn ở lại Lâm thị làm việc.
Lúc trước Thiên Chi đã từng nghe nói qua việc Lâm thị muốn phát triển thương hiệu nước hoa mới ở trong nước, hiện giờ còn có chuỗi sản nghiệp bên trong ngành này xem như tương đối đã có cơ sở rồi. Kinh Đại hợp tác với tập đoàn tài năng như Lâm thị, quả thực đã chạm vào trái tim của Thiên Chi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi trải qua một tháng rưỡi, cô nghiêm túc học tập, kỳ thực có thể học được không ít bài học thực tiễn.
Mấy ngày thực tập ban đầu, còn tính là nhẹ nhàng.
Ngày đầu tiên là làm quen với cơ cấu trong công ty, sau đó từng người đi đến các phòng ban mà cấp trên đã bàn giao, hai ba ngày kế tiếp, nội dung công việc chính thực sự không rơi vào tình trạng quá mức bận rộn.
Thiên Chi với tư cách là nhóm trưởng của một nhóm thực tập, tất nhiên vị trí có cao hơn một chút, cho nên cô đảm nhận chức vụ trợ lý tạm thời cho trưởng phòng của bộ phận này, cũng xem như là bắt đầu trở thành một nhà lãnh đạo nhỏ.
Sau đợt tuyển chọn lần này của Kinh Đại, có tổng cộng năm sinh viên được cử đi cùng nhau, bao gồm luôn cả cô, bốn nữ và một nam.
Bởi vì Thiên Chi tương đối chậm nhiệt, cho nên có đôi khi trong nhóm chat cô sẽ phân phó một số công việc cần chú ý, cùng điều động nhiệm vụ, mỗi lần gặp mặt nhau, cô không có gì để nói.
Cũng may là bốn người kia không để ý, luôn có trách nhiệm và biết nghe lời.
Điều quan trọng nhất là người trưởng nhóm này do đích thân giáo sư lựa chọn, tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng về cơ bản cũng không sai lệch lắm, đều là loại người tài giỏi có khả năng thiên phú. Mặc dù không được hoạt bát lắm, chỉ là trong lúc cần tập trung, cô thực sự vô cùng tập trung.
Thiên Chi còn cho rằng làm người dẫn đầu sẽ tiêu tốn rất nhiều công phu, kỳ thực nó không nhiều lắm, vậy cũng là một chuyện khá vui mừng.
Sau khi trải qua khoảng thời gian thích ứng ban đầu, trưởng phòng không hề cho các sinh viên thời gian giảm xóc, các nhiệm vụ bắt đầu được giao đến, một việc rồi đến một việc, nhiều không đếm xuể.
Nói cách khác, thời gian kế tiếp cô không còn có quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Hôm nay Thiên Chi giải quyết công việc xong, cũng không đi ăn cơm, nhóm của cô và những nhân viên khác đều đã đi đến nhà ăn, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình cô.
Đôi lúc khẩu vị của cô không được tốt lắm, ăn lại ít, đa số thời gian sau khi hoàn thành xong công việc cô không hề cảm thấy đói bụng, nếu như bản thân đã ăn không vô, thì Thiên Chi dứt khoát nhịn đói.
Thời gian nghỉ ít ỏi phải biết quý trọng, Thiên Chi chán muốn ch.ết, cô lập tức lấy điện thoại ra chơi.
Vài phút trước trong Wechat, Lâm Thanh Lai đã nhắn tin an ủi cô.
Lúc trước khi Thiên Chi sắp đến Lâm thị thực tập, Lâm Thanh Lai có đến tìm cô và hỏi thăm cô một lần, lần đó bọn họ nói chuyện cũng không được bao lâu, Lâm Thanh Lại chỉ bảo cô hãy cố gắng lên.
Theo lý mà nói, bộ phận này là bộ phận duy nhất Lâm Thanh Lai phụ trách, nhưng mấy ngày qua Thiên Chi không hề nhìn thấy bóng dáng của anh ta.
Hôm nay mới biết, đây chỉ là cái danh treo bên ngoài của anh ta mà thôi, từ khi trở về nước cho đến nay, anh ta vẫn luôn bận rộn công việc khác, anh ta bảo sau này có thời gian rảnh sẽ đến thị sát công việc, thuận đường ghé thăm cô.
Nhưng không đến cũng không sao cả.
Vốn dĩ Thiên Chi còn lo lắng khi đi thực tập lại gặp mặt người quen, cũng sợ việc người quen chào hỏi, như vậy hoàn toàn không thể thoát thân.
Nếu để lộ việc có quen biết ở đây, cô còn là nhóm trưởng thực tập, đương nhiên cô sẽ gặp không ít phiền phức.
Không thể bảo người khác không được suy nghĩ lung tung.
Cô vừa mở điện thoại lên, trong WeChat bỗng nhiên xuất hiện một tin nhắn.
Nhưng không phải là Lâm Thanh Lai, cũng không phải là Tống Kỳ Thâm.
Là một tài khoản Wechat đã lâu không liên lạc, Lâm Diễm Chi ——
[Lâm Diễm Chi: Chi Chi, em còn đang ở trong phòng làm việc hả?]
Nhìn tin nhắn này, cuối cùng Thiên Chi cũng kịp phản ứng.
Từ lúc cô vào Lâm thị cho đến nay, không chỉ chưa từng gặp qua Lâm Thanh Lai, cô còn phát hiện không nhìn thấy Lâm Diễm Chi đâu cả.
Trước đó đã nói phải cho Lâm Diễm Chi một sự bất ngờ, ngược lại hiện giờ anh ta còn tạo cho cô một sự bất ngờ khác.
Xem ra anh ta đã sớm biết việc cô đi đến Lâm Thị.
Dù sao cũng là tiểu Lâm tổng mà.
Chẳng qua trước đó Thiên Chi cho rằng, loại công tử cà lơ phất phơ như anh ta, sẽ không chú ý đến một đám sinh viên thực tập mới trong bộ phận này.
Nhưng vì sao Lâm Diễm Chi lại biết cô vẫn còn đang ở trong phòng làm việc?
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Có chuyện gì vậy anh Diễm Chi?]
[Lâm Diễm Chi: Em ngẩng đầu lên! Mở cửa!!]
“Cái gì vậy?” Thiên Chi nhìn thấy tin nhắn này, giọng điệu mang theo sự nghi hoặc.
Sau đó cô thoáng ngẩng đầu lên, bởi vì khoảng cách không xa lắm, ánh mắt hơi nâng lên, cánh cửa xoay của phòng làm việc đập vào mắt.
Cô còn nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Tấm thủy tinh trên cánh cửa làm từ loại kính đục, nhưng đối với tình hình ở bên ngoài, gần như vẫn nhìn thấy không sót thứ gì.
Người nọ thân cao chân dài, toàn bộ tóc vuốt lên cao, tiêu sái đến không hề bị trói buộc.
Làn da rất trắng, mắt một mí, đuôi mắt hẹp dài.
Là người đã lâu không gặp Lâm Diễm Chi.
Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng với điều kiện là ——
Bỏ qua việc trong tay anh ta còn xách theo hai cái túi trông như cái bao tải kia.
Phòng làm việc không có ai, giờ phút này, chỉ có duy nhất một mình cô.
Thiên Chi sững sờ ngay tại chỗ, qua một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì.
Cái này là cái gì.
Đương nhiên Lâm Diễm Chi cũng đang nhìn đến cô, dùng cằm hất hất về phía cửa, ý bảo cô hãy ra mở cửa.
Chẳng lẽ không có tay à, nhưng Thiên Chi chợt nghĩ đến hai tay của anh ta đều bị bao tải chiếm giữ, cô vội vàng “lạch bạch” chạy qua đó.
Sau khi Thiên Chi đẩy cửa ra, giọng nói của Lâm Diễm Chi truyền đến, “Nhanh lên! Chi Chi! Tay của anh tê rần rồi này.”
Cô vội nghiêng người, nhường một lối đi nhỏ cho Lâm Diễm Chi.
Từ nhỏ đến lớn Thiên Chi đã gặp Lâm Diễm Chi rất nhiều lần, tuy rằng sau khi trưởng thành mọi người rất ít khi liên lạc với nhau. Thế nhưng những hồi ức đó đã khắc sâu vào gốc cây ngô đồng trong đại viện.
Cô cũng từng gặp qua thời niên thiếu khí phách hăng hái của Lâm Diễm Chi, đến khi trưởng thành lại càng ngỗ ngược, duy nhất không giống như bây giờ ——
Thiên Chi nhìn anh ta có hơi chật vật, lập tức trầm mặc.
Lâm Diễm Chi mệt đến không nói nỗi, vì để tránh cho đám nhân viên nhìn thấy mình, cũng vì hình tượng hoàn mỹ của mình.
Cho nên anh ta đã đi cầu thang bộ lên đây.
“Sao thế….Sao lại…..Nhìn anh như vậy?” Lâm Diễm Chi hơi thở mong manh.
“Anh Diễm Chi, anh thế này là không được rồi.” Thiên Chi càng nhìn hình tượng này lại càng muốn cười.
Lâm Diễm Chi đen mặt.
“Tại sao anh lại không được!”
Nghe thử xem, đây có phải là lời mà con người nên nói hay không.
Cũng nghe thử xem, đây còn là lời nói phát ra từ trong miệng của Chi Chi bé nhỏ đấy à!
Quả nhiên! A!
Con gái trưởng thành luôn hướng ngoại!
Nhưng đoán chừng Thiên Chi cũng không có ý tứ đó, Lâm Diễm Chi âm thầm mắng mình một câu.
Anh ta nâng mắt lên, nhìn Thiên Chi không nói lời nào, chỉ chớp chớp đôi mắt hạnh như vậy, nhất thời bị nảy sinh rung động.
Anh ta đã hù cô gái nhỏ nhà người ta sợ mất rồi.
“Thôi nào, không nói chuyện này nữa, hai cái túi này, là do Tống cẩu —— khụ khụ không phải, là do vị kia nhà em muốn anh đưa nó cho em.”
“Thứ gì vậy….”
Thiên Chi nhìn hai cái túi lớn, nhất thời có hơi kháng cự.
Nhưng ——
Do Tống Kỳ Thâm đưa?
Hình như trước đó cô đã quên nói với anh việc cô đến Lâm thị thực tập.
Xem ra trước mắt, anh đã biết rồi.
“Thức ăn, nói là sợ em không chịu dùng bữa.”
Lâm Diễm Chi nói thôi cũng cảm thấy sửng sốt, Tống Kỳ Thâm thực đúng là thần, anh ta còn cho rằng mọi nhân viên đều đã đi ăn cơm, kết quả cô gái nhỏ thực sự không đi ăn cơm.
“Nhưng vì sao em không chịu đi ăn cơm vậy?”
Lâm Diễm Chi nhướng một bên mắt, cằm hơi nâng lên, trông như đang tức giận, quả thực không khác mấy.
Đương nhiên Thiên Chi cũng trả lời đúng trọng điểm, vẻ mặt vô tội, “Em không đói bụng.”
Lâm Diễm Chi:…….
Dường như không có gì để bác bỏ nhỉ?
Nhưng mà ——
“Thực sự là thức ăn sao…..Vì sao lại đưa đến đây?”
Thiên Chi lên tiếng, có chút lúng túng.
“Còn có thể giả à? Anh Diễm Chi của em phải bò 38 ——” nói đến đây, Lâm Diễm Chu dừng một lúc, “Dù sao cũng là anh vất vả cực khổ xách chúng lên đây đó.”
“Sợ người ta ăn nói lung tung, nên người kia đã bỏ chúng vào một chiếc túi tối màu cho em, một hai bắt ông đây phải xách đến tận nơi.”
Lâm Diễm Chi càng nghĩ càng giận, tặng đồ thì cũng thôi đi, vì sao lại đưa hai cái túi lớn giống như cái bao tải thế này, nếu bị người khác bắt gặp, thể diện của anh ta biết để đi đâu.
Dù sao hôm nay trợ lý Hạ đặc biệt tự mình chạy đến Lâm thị một chuyến.
Trợ lý Hạ so với anh ta còn đáng thương hơn.
“Nhưng nó cũng quá nhiều rồi.”
Thiên Chi liếc nhìn, do dự không lập tức nhận lấy.
Vốn dĩ Lâm Diễm Chi không nghĩ sẽ để Thiên Chi một mình cầm chúng, anh ta nhìn thoáng bảng tên đặt trên bàn, tìm thấy chỗ ngồi của Thiên Chi, lưu loát bắt đầu hành động.
Ở dưới gầm bàn của cô trống không, đúng lúc có thể đem hai cái túi này nhét vào trong đó.
“Đây có là gì, nếu sau này em còn muốn ăn nữa, anh sẽ đem đến đây cho em, Tống Kỳ Thâm đưa những thứ gì chỉ dùng để trưng bày mà thôi.”
Lâm Diễm Chi ghét bỏ liếc mắt nhìn hai cái túi kia, cảm thấy có cái gì ngon để ăn đâu.
“Được rồi, sắp hết giờ ăn trưa, anh không nên gây thêm phiền phức cho em, sau này có thời gian mấy anh em chúng ta tụ họp một bữa nhé?”
Lâm Diễm Chi nhìn đồng hồ, sau đó nhìn về phía cô.
“Đã làm phiền anh Diễm Chi rồi.”
Thiên Chi chỉ cần cư xử như vậy, thanh tú động lòng người lại còn trong veo như nước, quả thực là xinh đẹp, cô cũng đã thực sự trưởng thành.
Lâm Diễm Chi thở dài chợt nhớ đến ánh mắt độc ác của Tống cẩu, trong lúc bước ra khỏi cửa còn quay lại ranh mãnh nhìn qua, giọng điệu cực kỳ ái muội, “Thiên Chi bé nhỏ, cuộc sống sinh hoạt sau hôn nhân với anh Kỳ Thâm của em, có hoà hợp không?
Anh ta nặng nề thốt lên từng chữ còn dừng lại ở chữ “hoà hợp” kia nữa, nghe vô cùng không đứng đắn.
Thiên Chi sửng sốt hai giây.
Cái gì mà hoà hợp với không hoà hợp.
!!!
Chờ cô phản ứng lại, Lâm Diễm Chi đã chạy đi xa.
Mới vừa rồi Thiên Chi vì chuyện Lâm Diễm Chi tự mình chạy đến đây một chuyến, còn có hơi cảm động.
Nhưng vào giờ phút này, bởi vì những lời nói của Lâm Diễm Chi, cảm xúc cuối cùng kia, cũng đều tiêu tan hết.
Lâm Diễm Chi rời đi không bao lâu, mấy người trong nhóm dường như tính toán thời gian rất chuẩn, lập tức từ nhà ăn quay trở về.
“Chi Chi, sao cậu không đi ăn cơm, nếu cứ để như vậy, làm sao dạ dày có thể chịu nổi?”
“Đúng đó, mỗi ngày công việc rất nhiều, còn rất mệt, mỗi lần khuyên cậu đều không nghe.”
“Cho dù bận rộn, hay không muốn ăn cũng phải ăn vài đũa để lót dạ, nếu không sẽ rất dễ bị tuột huyết áp đó.”
“Không sao đâu, nói đến việc đói bụng, tớ có thủ sẵn đồ ăn vặt dự phòng mà, không cần lo lắng.”
Thiên Chi đón nhận lời quan tâm của mọi người, vừa dứt lời, ánh mắt dừng trên hai cái túi đang đặt ở dưới chân bàn.
Lần đầu tiên các cô gái này gặp mặt Thiên Chi, chỉ biết đây chính là hoa hậu giảng đường không thích giao lưu với mọi người, còn rất ít xuất hiện, vì vậy bọn họ không dám gần gũi với cô, không quá mức thân thiết.
Đối đãi với Thiên Chi cực kỳ khách khí, hơn nữa bọn họ cũng không chủ động bắt chuyện với cô.
Chỉ là sau khi chia chuyên ngành, những cô gái đó trùng hợp lại tụ cùng một chỗ.
Nhóm nhỏ cùng nhau đi học, còn cùng nhau đi thực tập, tuy rằng thời gian ở chung không nhiều lắm, nhưng mối quan hệ đã dần dần trở nên tốt hơn.
Sau khi hỏi thăm Thiên Chi, từng người một quay về chỗ ngồi của mình, khó có dịp bắt đầu buôn chuyện bát quái.
“Vừa rồi người chúng ta nhìn thấy là tiểu Lâm tổng phải không? A a a a đẹp trai quá!”
“Đẹp thì có đẹp đó, nhưng họ hàng của tớ có quen biết với anh ta, nghe nói anh ta vô cùng đào hoa, vừa rồi thoáng nhìn qua, quả thực rất giống tr.a nam.”
“tr.a nam mới đẹp trai nha.”
“Không đề cập đến việc này, công việc so với tr.a nam còn quan trọng hơn.”
“Đúng vậy, đối với lời cậu vừa nói, tớ cũng cảm thấy như thế, chúng ta bắt đầu làm việc thôi.”
Lâm Diễm Chi có biết bản thân mình bị gắn cái danh hiệu “tr.a nam” này rất nhiều lần không nhỉ?
Hình như cũng giống mà.
Thiên Chi cười rộ lên, trong lúc chuẩn bị vùi đầu vào công việc, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được, ánh mắt thoáng nhìn về phía gầm bàn.
Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở cái túi ra.
Tuy rằng cái túi đã được ngụy trang, còn được buộc rất chặt, thời điểm cô mở nó ra, quả thực đã phải mất rất nhiều sức.
Bên trong dường như đều là những món ăn vặt mà cô thích ăn.
Trong túi có bánh ngọt của Lâm Viên sơn trang, bánh cookie hạt óc chó của Tả Ký Tiểu Điềm, vịt quay cắt lát đóng hộp của Xuân Giang.
(Bánh Cookie hạt óc chó)
(Vịt quay cắt lát)
Lại có một cái bánh dâu tây làm thủ công và bánh muffin chocolate.
Ngoại trừ những món đó ra, còn có rất nhiều loại hạt đóng gói.
Hẳn là mỗi ngày dùng một món, bởi vì bên trên còn dán ngày.
Tất cả đều được viết bằng tay, cô đã từng nhìn thấy qua nét chữ này.
Mạnh mẽ đầy sức sống, mang theo khí phách.
Đây là nét chữ của Tống Kỳ Thâm.
Mỗi mảnh giấy đều do tự anh viết sao?
Thiên Chi âm thầm suy đoán, lại đưa tay vào bên trong sờ sờ, sau đó chạm đến một loạt chai thủy tinh được đóng gói cẩn thận.
Chậm rãi mở ra, chính là loại nước ép blueberry mà cô yêu thích nhất.
Nhãn hiện khắc trên thân chai, cô cũng quen thuộc ——
Dear DD.