Chương 72: Chung vui
Edit: Tiểu Màn Thầu
Những lời nói này của Tống Kỳ Thâm mang đầy ám chỉ.
Thiên Chi nghe xong phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu lên nhìn khắp bốn phía, nhìn xung quanh không có người nào để ý đến góc nhỏ này của hai người, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm.
Cô vòng tay ra phía sau, hơi dùng sức, trực tiếp đẩy cánh tay đang làm loạn của Tống Kỳ Thâm ra.
Nhưng mà bàn tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông này giống như gông cùm, lại tựa như bị đóng đinh, nửa phân không dời, bất di bất dịch, chứ đừng nói đến chuyện buông lỏng.
Những hành động nhỏ đầy mờ ám của hai người, cho dù có nhỏ đến đâu cũng không thể giấu khỏi ánh mắt của người khác.
Cố Oản Oản là người đầu tiên chú ý đến bọn họ, thấy vậy bà ấy cười rộ lên, “Tình cảm của đôi vợ chồng son này thật tốt nha.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Thiên Chi đã trở thành trung tâm thu hút ánh mắt của mọi người.
Cô hơi giật nhẹ khoé môi, sau đó không mang bất kì thương tiếc gì mà dùng sức đạp Tống Kỳ Thâm một cái.
Dù là như vậy, anh cũng không tức giận, chỉ ung dung dùng bữa, thỉnh thoảng đặt đũa xuống, lại chấm ʍút̼ một phen.
Tống Kỳ Thâm đối với cái việc thỉnh thoảng này, tiếp xúc như gần như xa, trông bộ dạng của anh rất thích thú, thậm chí anh còn làm không biết mệt mỏi.
Thiên Chi không thể nhịn được nữa, lập tức gắp cho anh một cái chân giò thật to.
“Ăn nhiều vào, mới có thể bổ sung nhiều dinh dưỡng.”
“Xem ra em cũng không thực sự yêu thích Bội Kỳ lắm nhỉ.” Tống Kỳ Thâm liếc mắt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên.
Nhìn thấy Thiên Chi sửng sốt, hiển nhiên cô đang mang bộ dạng không hiểu rõ nguyên, anh chậm rãi bổ sung, “Còn muốn anh ăn chân của nó à.”
Đây là sự nhiệt tình khi anh nhìn thấy những thứ liên quan đến chú heo con ấy sao
Hơn nữa điều này cũng không phải là trọng điểm.
“Đây……Chẳng lẽ đây là trọng điểm à? Bội Kỳ đã trêu chọc gì đến anh mà anh cứ nghĩ đến việc ăn nó vậy?”
Nói đến việc này, tâm trạng của Thiên Chi lại bay hơi xa.
Dường như có một số chú heo con Bội Kỳ thực sự đã bị anh dùng làm đệm lót mất rồi.
“Đương nhiên là không phải.” Tống Kỳ Thâm nhanh chóng phủ định cách nói của Thiên Chi.
Anh khẽ cười, giọng điệu bay bỗng, âm cuối lại tựa như lông vũ, cào đến lòng người ngứa ngáy, “Nếu em đã nói như vậy, đêm nay anh phải bồi bổ nhiều hơn một chút mới được.”
Thiên Chi:………
“Em sẽ không quay về cùng anh đâu.”
“Muộn rồi, khi nãy anh đã nói chuyện đó với mẹ.” Tống Kỳ Thâm đối với sự kháng cự nhỏ này của cô, căn bản anh không đặt trong lòng.
Thiên Chi nhướng đôi chân mày đẹp lên, không phải cô không muốn quay trở về với anh, mà cô chỉ muốn làm anh khó chịu một chút mà thôi, “Chỉ là hôm nay em muốn ở bên cạnh mẹ em.”
“Mẹ em đã có ba em lo rồi.” Giọng nói mang theo sự thờ ơ của Tống Kỳ Thâm vang lên, ánh mắt nhàn nhạt liếc sang đây, “Em không nên quấy rầy bọn họ.”
*
Trong lúc dùng bữa tối, ông nội Tống vẫn luôn miệng trò chuyện với các trưởng bối, Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm không thể nói xen vào được lời nào.
Sau khi dùng bữa xong, Cố Oản Oản và Tống Thanh Đình bảo còn bận chút việc, lập tức đẩy ông nội Tống quay trở về nhà họ Tống trước.
Hiện giờ Thiên Chi vẫn chưa muốn đi sang đó, nếu trực tiếp đồng ý, có vẻ như trông cô rất gấp gáp.
Cô do dự một lúc, rồi bảo rằng muốn ở lại nhà của mình thêm một chút nữa.
Tống Kỳ Thâm nhướng mày, ngồi cùng cô trong phòng khách.
Lầu một cũng chỉ có hai người bọn họ, sau khi tiễn người của nhà họ Tống rời đi, ba Thiên và mẹ Thiên lập tức đi lên lầu, bọn họ dường như muốn nói một số chuyện gì đó.
Thiên Chi vừa trở về nước, rất nhiều hành lý vẫn còn chưa được thu dọn.
Ngồi ở dưới lầu được một lúc, cô đột nhiên nhớ đến điều gì đó, “Này, anh giúp em đem hành lý lên lầu đi, em có mang một ít quà về cho anh.”
Khoé môi Tống Kỳ Thâm hơi cong lên, nhẹ nhàng xách hành lý, cùng cô đi lên lầu.
Thiên Chi mở cửa phòng, vừa mới tiến vào trong, còn chưa kịp nói cái gì, người ở phía sau đã đi trước cô một bước, giơ tay lên đóng cánh cửa lại.
Giây tiếp theo, cổ tay mảnh khảnh của cô bị nắm lấy, trong lúc còn đang ngây người, Thiên Chi bị người nọ ấn vào trên cánh cửa.
Bóng đen trước mắt tiến đến gần, hơi thở lạnh lẽo trên người anh truyền đến.
Từng chút từng chút một tiến tới, tuỳ ý len lỏi trong bóng đêm.
Cô còn chưa mở đèn, lờ mờ trong bóng tối, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Nỗi nhớ tựa như dây leo không ngừng hướng ra bên ngoài, quấn lên như những cành cây mềm mại.
Không biết trải qua bao lâu, cảm giác gần như bị nghiền nát, dần dần mới lắng xuống.
Tống Kỳ Thâm giơ tay bật đèn, dưới ánh sáng hàng chân mày đẹp như tranh vẽ, còn có mái tóc dài đen bóng, trong sáng động lòng người.
Tựa như một cây hoa mai trong tuyết.
Anh khí huyết sôi trào, lại cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Thời tiết đã vào đầu muà hạ, nhưng buổi tối vẫn sẽ se lạnh.
Sau khi trải qua những chuyện như vậy, hiện giờ Thiên Chi bị ấn lên cánh cửa phòng đến mức phần lưng cũng nóng lên.
“Bé cưng, có nhớ anh không?” Tống Kỳ Thâm vùi mặt vào hõm cổ cô, tiếp đó hôn xuống dưới.
Thiên Chi đưa tay lên ôm chặt eo anh, tuỳ ý để anh hành động, cô cũng không ngăn cản. Nhìn nửa bên mặt nghiêng trắng như tuyết của Tống Kỳ Thâm, tựa như vầng trăng khuyết trong đêm khuya tĩnh mịch.
Cô đã bị vẻ bề ngoài của người đàn ông này mê hoặc mất rồi, cô thì thầm bên tai anh, “Vâng……Rất nhớ anh……Vô cùng nhớ anh.”
Tống Kỳ Thâm ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy bộ dạng Thiên Chi khi bị vẻ ngoài của mình hấp dẫn, anh càng ôm chặt cô hơn, kề sát bên tai cô nói nhỏ, “Cô bé ngốc.”
Hai người ôm nhau một lúc, không nói gì thêm nữa.
Thiên Chi vẫn còn nhớ thương món quà nhỏ của mình, vội đẩy Tống Kỳ Thâm ra, anh nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, nhìn thấy Thiên Chi không thể phản kháng được nữa, anh cảm thấy khá thú vị.
Trong lúc đùa giỡn, không biết là ai đã chạm phải cái hành lý, làm nó trực tiếp ngã xuống sàn.
Một âm thanh “Đùng” vang trên sàn nhà, nghe vô cùng chói tai.
Thiên Chi không nghĩ rằng chính mình đã chạm trúng nó, lập tức nâng bàn tay đang nắm thành đấm lên, không dám đánh Tống Kỳ Thâm, cùng lắm chỉ là phủi phủi.
Tống Kỳ Thâm còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên trên cánh cửa vang lên tiếng gõ cửa không nặng không nhẹn, còn có giọng nói của Lục Uyển Đình.
“Chi Chi, có chuyện gì vậy?”
Thiên Chi ho khan nói, “Không có gì đâu mẹ, con đang sắp xếp hành lý thôi.”
“Ừ, Kỳ Thâm ở trong phòng với con à?”
Dựa theo lời nói này, Lục Uyển Đình giống như có một đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu vào đây vậy.
“Có…..Có ạ.”
“Được rồi, mẹ chỉ hỏi vậy thôi, hai người các con tiếp tục đi.” Sau đó âm thanh của Lục Uyển Đình dần nhỏ lại.
Tiếp tục ——
Còn có thể tiếp tục cái gì!
Chắc chắn Lục Uyển Đìng đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi.
Hay là do âm thanh khi cái hành lý ngã xuống sàn nhà, đã làm cho bà hiểu lầm.
Thiên Chi nghiêng mặt qua, mang theo ánh mắt dò xét liếc nhìn Tống Kỳ Thâm, rồi lại lặng lẽ nhìn cái hành lý của mình.
Tống Kỳ Thâm thấy thế, chỉ cảm thấy thật buồn cười, “Đối với loại chuyện này em cũng muốn trách anh à?”
“Đúng, trách anh đó.” Thiên Chi nhỏ giọng phản bác, không giống như đang oán trách mà giống làm nũng hơn.
Vừa dứt lời, cô trực tiếp ngồi xuống, ngồi xếp bằng trên thảm.
Tống Kỳ Thâm cũng ngồi xuống cùng cô, nhìn cô lấy món quà ra.
Thiên Chi thực sự đối với sở thích của mọi người thuộc như lòng bàn tay, sau khi lấy quà của mọi người ra ngoài, cô còn nhẹ giọng giải thích những món quà này dành tặng cho ai.
Cô soạn cả buổi, Tống Kỳ Thâm vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng món quà của mình đâu cả.
Thực ra những món quà mà Thiên Chi chuẩn bị cho mọi người đều không khác nhau lắm, chỉ khác ở chỗ chúng được phân biệt bằng những tấm bưu thiếp.
“Em chỉ cần lấy quần áo để tắm rửa mà thôi, bây giờ chúng ta có thể quay về nhà họ Tống được rồi.”
Thiên Chi thấy anh vẫn cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó, cô có chút bất mãn, “Anh cứ như vậy…..Không muốn nhận lấy món quà mà em dành tặng cho anh sao?”
Tống Kỳ Thâm hơi ngửa người ra phía sau, hai tay chống trên tấm thảm, không cho là đúng, giọng điệu nhàn nhạt, “Không phải em đã mua những món quà giống nhau để tặng cho mọi người à.”
Dừng một chút, anh còn cường điệu hỏi.
“Trợ lý Hạ cũng có hả.”
“Đúng vậy, trợ lý Hạ đã cực khổ như vậy.” Thiên Chi nói xong cúi đầu xuống, giọng điệu rất thản nhiên.
Tống Kỳ Thâm híp đôi mắt lại, vừa định làm cho cô hiểu rõ ai mới là người vất vả nhất, đột nhiên cô gái nhỏ ngồi bên cạnh lấy ra một cái hộp tinh xảo.
Thiên Chi đưa nó đến trước mặt anh, giọng điệu mang theo chút chờ mong, đôi mắt sáng ngời, giống như đang mong đợi cái gì đó, “Anh ơi, anh mau mở ra nhìn xem.”
Tống Kỳ Thâm hơi nhướng chân mày lên, “Thứ gì vậy?”
Anh nhận lấy cái hộp tinh xảo kia.
Đóng gói không chặt chẽ lắm, chỉ cần đẩy nhẹ là nó đã mở ra.
Chỉ cần mở ra một chút, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến.
Bên trong hộp, có một chai thủy tinh trong suốt nằm lặng lẽ ở đó.
“Em tự điều chế cho anh một loại nước hoa.” Thiên Chi cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, trông thật sáng ngời.
“Em đã suy nghĩ rất lâu, nhưng mùi hương so với lúc ban đầu em tưởng tượng chênh lệch khá nhiều, hơn nữa trong lúc điều chế nó, lại không đủ nguyên liệu, đúng lúc em phải trở về nước, cho nên em không có nhiều thời gian để điều chế nó, chỉ có thể làm được nửa chai mà thôi.” Thiên Chi hồi tưởng lại khi ấy, cô muốn mua một cái chai thủy tinh gần giống như hình thoi, nhưng làm sao cũng không thể tìm thấy kiểu dáng phù hợp.
Nếu trong tương lai cô còn có cơ hội làm ra chai nước hoa theo sở thích của mình, vậy thì chờ đến sau này lại tính tiếp.
Dù sao chuyện ấy chỉ còn trong một hoặc hai năm nữa thôi.
Ánh mắt của Tống Kỳ Thâm, nhìn thẳng vào cái chai thủy tinh nằm trong tay mình, anh thực sự đã lắc lư nó, đúng là chỉ có nửa chai.
“Có thích không? Thích mùi hương này không?”
Thiên Chi vì để tìm ra mùi hương phù hợp nhất với anh, cô đã hao tốn không ít tâm tư.
Nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy mùi hương trên người Tống Kỳ Thâm vốn rất dễ ngửi rồi.
Cho nên đến cuối cùng, Thiên Chi phải hạ thấp tỷ lệ mong muốn của mình xuống, sử dụng nồng độ nhẹ nhất, để điều chế ra mùi hương mà trong lòng cô thích nhất.
“Ừ, rất thích.” Tống Kỳ Thâm kéo cô về phía này, để cô ngồi lên chân mình, “Chỉ làm cho một mình anh thôi sao?”
Thiên Chi ôm cổ anh, nhẹ gật đầu, “Tuy rằng về sau em sẽ điều chế ra nhiều mùi hương nữa, nhưng mùi này là độc nhất, dành tặng riêng cho anh, nó sẽ được đặt tên vì anh.”
Dừng một chút, cô gái nhỏ chậm rãi nói tiếp, “Đây là do em tự mình quyết định, cũng là chuyện hoàn chỉnh đầu tiên mà em làm cho anh.”
Tống Kỳ Thâm sau nửa ngày không lên tiếng,
Nhưng đôi mắt đen nhánh tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm, bỗng nhiên sáng ngời.
Anh không hề che giấu tình cảm của mình, trên mặt anh lộ ra vẻ xúc động, thứ mà anh đã cất giấu trong một chỗ bí mật lúc trước, nó đã bùng cháy như một ngọn lửa.
Lửa cháy có xu hướng lan rộng ra đồng cỏ, không tài nào ngăn cản được.
Còn có cả đôi mắt tràn đầy yêu thương.
Đúng vậy, đó là sự thật, rõ ràng, rành mạch.
Chính là bao hàm ý nghĩa – ánh mắt yêu thương.
Đây cũng là lần đầu tiên, ánh mắt không trộn lẫn bất kì ý nghĩa nào khác, không che giấu gì điều gì nữa.
Không quan hệ đến việc miêu tả, thậm chí càng không liên quan đến những việc khác.
Chỉ có liên quan đến tình yêu, cũng liên quan đến cô.
*
Đêm khuya, ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây mỏng, nhẹ nhàng nhô lên.
Một đêm trăng sáng đầu mùa hạ, so với bất kì thời điểm nào trước kia, nó càng rõ ràng hơn.
Cây ngô đồng trong đại viện bị gió lớn thổi qua, một số ngôi nhà theo kiểu Châu Âu, các cánh cửa sổ đã được đóng lại, ánh sáng lọt ra bên ngoài cũng hoàn toàn khác nhau.
Trên lầu hai của nhà họ Tống, cửa sổ phòng ngủ của Tống Kỳ Thâm hé mở, trong phòng không mở đèn, đã có ánh trăng lặng lẽ chiếu vào.
Ngoài ra còn có tiếng rên rỉ mơ hồ.
Cùng với âm thanh chiếc giường lắc lư, đồng loạt vang lên.
Thỉnh thoảng còn có tiếng thở nặng nề, cứ như vậy những âm thanh khác nhau lần lượt vang lên.
Mặt trăng cùng những vì sao mọc lên cao, cho đến hơn nửa đêm, từng tiếng ma sát sột soạt rất nhỏ mới dần dần biến mất.
Cuối cùng Tống Kỳ Thâm cũng chịu dừng lại, trở mình nằm xuống.
Cô gái nhỏ nằm trong lòng đã mơ mơ hồ hồ, mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
Chỉ nằm bất tỉnh như vậy, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Tấm chăn cùng ga trải giường hoàn hoàn không thể nhìn được nữa, nhưng Tống Kỳ Thâm cũng chẳng muốn thay chúng, anh câu được câu không trò chuyện với Thiên Chi.
Anh đặc biệt thích nói chuyện cùng Thiên Chi vào thời điểm này.
Sau khi được cô tận tình bao dung, đã làm cho Tống Kỳ Thâm vô cùng mê luyến cái loại cảm giác khi hai người kề sát vào nhau.
Gần gũi với nhau, tuy hai mà một.
Chưa kể đến đây là căn phòng anh sống từ nhỏ cho đến lớn.
Thiên Chi cũng từng ở đây, lúc đó cô thường xuyên nằm ngủ trên chiếc ghế sô pha mềm mại kia.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hiện giờ cô đã trở thành người phụ nữ của anh.
Cái sô pha mềm mại, cũng được thay thế bằng cái giường của anh.
“Bây giờ buồn ngủ lắm à?”
Đây không phải là lời nói vô nghĩa lắm sao.
Thiên Chi tự lầm bầm, “Vừa mệt lại vừa buồn ngủ.”
Người đàn ông trên đỉnh đầu cô cười khẽ một tiếng, “Còn có sức để phàn nàn, có lẽ không mệt mỏi lắm đâu nhỉ?”
Thiên Chi không muốn tranh cãi với anh, chủ yếu là vì cô dường như không bao giờ có thể đánh bại được anh.
Trong lòng cô đã sớm có một tính toán nhỏ, giọng điệu cẩn trọng, cố gắng tránh né trả lời câu hỏi của Tống Kỳ Thâm, “Ahhh…….Em sắp ngủ rồi.”
Tống Kỳ Thâm nhìn thấy cô như vậy, anh hơi giương mắt lên nhìn cái đồng hồ đá thạch anh treo trên tường.
Tích tắc chuyển động, cây kim dài chỉ vào số hai.
Đã hai giờ sáng rồi, quả thực không tính là quá muộn, tuy nhiên vừa rồi mới làm bánh nhân thịt một phen, nhưng nó lại diễn ra trong một khoảng thời gian khá dài.
“Nhân lúc em còn chưa ngủ, anh muốn nói với em một chuyện được không?”
Đuôi mắt của Thiên Chi nhiễm một màu hồng nhạt, thoạt nhìn cực kì đáng yêu.
Nghe anh nói như thế, cô gái nhỏ lập tức nhắm mắt lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“…….Dạ.”
Tống Kỳ Thâm đưa tay vuốt hàng lông mi dài cong cong của cô, “Nếu như chúng ta đã lãnh giấy kết hôn rồi, lần này em lại vừa từ Pháp trở về, em có muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ, để cho các bạn học cùng lớp chung vui với mình không?”
————//——-//————
* Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai vào thời gian này sẽ đăng chương tiếp nha ~
Lúc gọi ba cũng to lắm đấy, phiên ngoại tôi sẽ viết về Thiên Diêm Vương ( ông ấy mắc bệnh hơi cố chấp, báo động trước rồi đó.)
Thực ra ban đầu về phần phiên ngoại, tôi muốn viết về khoảng thời gian sống chung khi còn bé giữa Bảo Bối ngốc và Tống Khổng Tước. (Thực ra là thời niên thiếu đã động tâm, một người không phát giác, một người không nhận ra.)
Nhưng thời gian trôi qua, thực sự tôi có rất nhiều điều muốn viết. Tôi muốn viết về Lâm Tuân, cũng muốn viết về Diệp Vân Khai, tôi đúng là một cái đầu trọc tham lam.
* Editor: Có lẽ chương sau chính là giống như trong văn án!!! Chúc mọi người trung thu vui vẻ!!!