Chương 34

Editor: Nguyen Angelevil
Beta - er: Dừa
Cố Duyên Xuyên vội vàng chạy tới, từ xa liền trông thấy Kiều Hạ đang ngồi lặng lẽ một góc sô pha, cũng không có vì say rượu mà ầm ĩ quậy phá.


Chờ đến gần, anh mới chú ý tới hai vệt đỏ ửng hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Đầu cô cúi xuống và cầm một chiếc ống hút trong tay.
Giống như một đứa trẻ, cô trông rất nghiêm túc chọc chọc, chơi đùa với lát chanh trong cốc rượu.


Khi anh bước đến, Kiều Hạ ngước mắt nhìn, nâng ly rượu lên trước mặt tỏ vẻ tủi thân, "Trà của em, em đã uống hết rồi, bọn họ cũng không rót thêm cho em. Anh rót cho em một ly nữa được không?
Cố Duyên Xuyên sờ đầu cô, giọng trầm ấm nói: "Trà này không tốt, chúng ta không nên uống đâu."


Không nghe thấy câu trả lời mong muốn, Kiều Hạ thất vọng "a" một tiếng, cũng không ép buộc nữa, tiếp tục trò chơi với ống hút và mấy lát chanh.
"Có gì khó chịu không, em có buồn nôn không?" Anh hỏi.
"Không, em không buồn nôn." Cô cúi thấp lắc đầu, nhìn vào ly không, ngoan ngoãn trả lời.


"Có chuyện gì vậy, không phải tôi đã bảo là không được cho cô ấy uống sao?"
Cố Duyên Xuyên nhướn mày, giọng không còn mềm mại như lúc nãy, mà ngược lại có ý trách móc.


Chu Lỗi đứng lên, chủ động nhận lỗi, "Ầy! Đều là do em, nhân lúc anh không ở đây mới hỏi bạn gái anh có muốn thử một chút rượu không, liền gọi một ly Long Island Iced Tea. Ai ngờ cô ấy vừa nhận lấy cái ly xong liền trực tiếp uống một ngụm lớn."


available on google playdownload on app store


Nhớ tới lúc nãy khi cô mới uống xong, vẻ mặt nghi hoặc nói nhỏ: "A, đây không phải là trà à, vị rất giống Băng Hồng Trà Khang Sư Phụ* nha!" Chu Lỗi vẫn thấy buồn cười.


(*) Vào tháng 10 năm 1996, trà đen đóng hộp 375ml (trà chanh Master Kong) đã được tung ra, vào tháng 7 năm 1999, trà đen Master Kong PET490 đã được ra mắt. Trà chanh được đổi tên thành " Trà đen Master Kong / Trà xanh đá lạnh" và cho đến nay.


Nhưng ngước mắt lên, dò xét sắc mặt không tốt của Cố Duyên Xuyên, anh ta lập tức nghiêm chỉnh lại.


"Chúng em cứ nghĩ bạn gái anh chỉ có vẻ ngoài trong sáng, không nghĩ tới là thật sự ngây thơ đến thế. Ngay cả Long Island Iced Tea là gì cũng không biết, trước khi chúng em cản lại, cô ấy đã uống xong phần còn lại luôn rồi, cuối cùng là thành ra như vậy."


"Anh Xuyên, em xin lỗi." Anh ta cầm chai rượu lên, rót đầy ba ly, uống một hơi cạn sạch, thái độ thành khẩn, "Em tự phạt ba chén, xem như lời xin lỗi cho anh cùng bạn gái."
"Anh Lỗi cũng không phải là cố ý, anh Xuyên đừng trách anh ấy." Một người bạn cũng đứng bên cạnh nói giúp.


Cố Duyên Xuyên nhíu mày, đã thành như vậy, so đo nữa cũng không có lợi gì, thay vào đó Cố Duyên Xuyên đi đến trước mặt Kiều Hạ, "Chúng ta về thôi."
Đôi mắt to của Kiều Hạ ươn ướt, mông lung nhìn anh, "Tại sao lại về, bây giờ vẫn còn sớm mà?"


Cố Duyên Xuyên lấy ly rượu không từ trong tay cô, để trên bàn, "Em uống say, chúng ta phải về sớm nghỉ ngơi."


Kiều Hạ ngồi yên không chịu di chuyển, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, cố gắng chứng minh, "Em không có say, em rất tỉnh táo, em tính được bảng cửu chương này, em nhớ rõ giá của chiếc áo sơmi là chín bảng mười lăm xu, em còn có thể đọc được "Lan Đình tập tự" nha! Anh nghe này --"


"Vĩnh Hoà cửu niên, tuế tại Quý Sửu, mộ xuân chi sơ..."
Tiếng cô mềm mại, môi hồng răng trắng, đọc rõ ràng, lúc quên mất thì cắn môi phiền não, gãi đầu, không đến vài giây, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.


Những sinh viên đại học dành trọn tất cả các giờ ngữ văn trong ba năm để ngủ, ngay cả đoạn thứ nhất đều không nhớ được: "..."
Chỉ mới nghe qua say rượu thì khóc lóc ầm ĩ, lăn lộn om sòm. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy say mà lại đọc thuộc tác phẩm văn học, quá đỉnh!


Hơn nữa, trong lòng bọn họ cũng như rẽ được mây nhìn thấy mặt trời, sáng sủa vui vẻ -- thì ra anh Xuyên không ưa ngực lớn chân dài, mà yêu thích kiểu nữ sinh ngoan ngoãn, mềm mại, học giỏi như thế này.


Đọc từ đầu tới đuôi không sai một chữ, Kiều Hạ kiêu ngạo nâng cằm, đôi mắt sáng ngời mỉm cười hỏi, "Em đúng là quá thông minh phải không?"
"Ừ, rất là thông minh." Cố Duyên Xuyên đưa tay ra, vuốt thẳng mái tóc rối xù của cô.


"Vậy... Em giỏi như thế, sao mà bọn họ không ai vỗ tay tán thưởng em?" Cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng giống như trái anh đào chu lên, giọng điệu bất mãn, một bộ dạng đang chờ đợi để được khen ngợi.
Cố Duyên Xuyên liếc mắt một cái, mọi người nhịn cười, rất phối hợp mà vỗ tay.


Giang Dật tiến đến, cười nói bên tai Cố Duyên Xuyên: "Cô bạn gái này của anh ăn gì mà lớn lên lại dễ thương thế, quá đáng yêu luôn. Anh còn biết nữ sinh nào giống vậy không, giới thiệu cho em với."


Những người bạn gái của Giang Dật đều là loại gợi cảm, lạnh lùng. Còn luôn chê mấy nữ sinh mềm mại là non nớt, rắc rối, gây phiền toái.
Lần này tận mắt nhìn thấy, trời, đáng yêu đến mức trái tim cũng phải tan chảy nha, cậu ta đột nhiên cảm thấy phiền phức một chút cũng không sao.


"Giới thiệu cho cậu để cậu đi gây họa sao?" Cố Duyên Xuyên liếc nhìn cậu ta một cái, lại nhìn sang hướng Kiều Hạ, liền quay về bộ dạng dịu dàng nuông chiều, đưa tay ôm lấy cô, "Ngoan, chúng ta về nhà."


Kiều Hạ không bằng lòng, lông mày lá liễu nhẹ nhàng nhăn lại, "Em đọc thuộc một bài thơ dài như vậy, thật sự là không có say mà, anh nếu còn không tin, em có thể... Đọc thuộc cho anh nghe thêm một đoạn "Xích Bích phú"."


Cố Duyên Xuyên không rút tay ra, kiên nhẫn hỏi, "Nếu em không say, vậy nói cho anh biết hôm nay là thứ mấy, ngày mấy?"
"..." Kiều Hạ trừng mắt nhìn, ra sức suy nghĩ một chút, phát hiện mình thế nhưng nhớ không ra, vẻ mặt hiện ra vài phần uể oải, "Em không biết."


Cố Duyên Xuyên lại hỏi, "Thế hiện tại đã chịu thừa nhận là mình đã uống rượu hay chưa?"
Kiều Hạ, giống như là học sinh bị phát hiện gian lận trong kỳ thi, xoắn tay lại, tự giác cúi đầu, nhỏ giọng nói, "... Thừa nhận."


Qua vài giây, cô lại kéo tay áo anh, nhẹ nhàng nhỏ giọng mở miệng, "Em sai rồi, anh... Anh đừng giận em, đừng có ghét em."


Cố Duyên Xuyên vốn cũng không tức giận, giờ lại thấy vẻ mặt này của cô trong lòng liền mềm nhũn, giọng nói cũng càng thêm dịu dàng, "Sao có thể không thích được, anh thích cục cưng của anh ch.ết mất. Đến khi về rồi, anh sẽ mua kẹo QQ em thích nhất cho em ăn."


Kiều Hạ nghe được anh sẽ không ghét mình, vui mừng, nở nụ cười, được voi đòi tiên nói ra yêu cầu, "Em chỉ thích vị cam thôi, loại khác em không ăn đâu."


"Được, vậy liền mua kẹo QQ vị cam sành." Anh thoải mái đáp ứng, cẩn thận ôm lấy cô, nói với mấy người bạn phía sau: "Đi trước ", rồi trực tiếp rời khỏi.
Bị bắt ăn một miệng đầy cẩu lương, mọi người kinh ngạc, sợ hãi hóa đá: Cái quái gì mới xảy ra thế!


... Cục cưng?! Vị cam sành, còn kẹo QQ nữa?!! Đã bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng thấy qua, chẳng qua không phải là chỉ có mấy cô bé học tiểu học mới đi tới mấy quán bán quà vặt mua kẹo sao?


Đây có thật là do Xuyên ca lạnh lùng của bọn họ nói ra không? Không không không, nhất định là bọn họ uống nhiều rượu, nên đã ù tai nghe lầm rồi.
-
Tay Kiều Hạ ôm lấy cổ Cố Duyên Xuyên, được anh ôm ra khỏi quán bar.


Khi mới uống xong, cô không cảm thấy gì nhiều, giờ lại bắt đầu choáng váng đau đầu, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, con cừu nhỏ dường như rên vài tiếng, "Đừng, em rất khó chịu..."


Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, dịu dàng dỗ dành cô: "Trước tiên em cứ từ từ nhắm hai mắt lại ngủ một lúc, anh sẽ đi mua mật ong ngay, uống vào rồi sẽ không thấy khó chịu nữa."
Kiều Hạ nghe xong lời anh nói, tìm một tư thế thoải mái, chôn mặt vào trong lòng ngực anh, đang ngà ngà say, chậm rãi ngủ thiếp đi.


Không biết là ngủ được bao lâu, tỉnh lại là do bị người bên cạnh đánh thức.
Kiều Hạ vẫn còn hơi chóng mặt, dụi mắt buồn ngủ, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, trang trí trắng đen nhìn trông lạnh lẽo, đồ đạc cũng không quen thuộc.


Cô hơi sợ hãi, lập tức đứng dậy ra khỏi giường, hoảng hốt hỏi, "Đây là đâu? Anh đã bán em đi rồi sao?"
"Em sẽ không bao giờ... Không bao giờ uống rượu nữa, tất cả tiền tiêu vặt đều cho anh, anh đừng bán em cho người khác, em không muốn làm con dâu nuôi từ bé đâu hu hu..."


Cô càng nói càng thương tâm, nói xong lời cuối, "oa" một chút liền khóc lớn lên.
Cố Duyên Xuyên bị dây thần kinh của cô chọc đến cười khanh khách, vội vàng giải thích, "Đây là nhà của anh, anh làm sao mà bán cục cưng đi, có cho bao nhiêu tiền cũng không bán."


Kiều Hạ nín khóc, hai mắt ướt lệ lưng tròng nhìn, lo lắng xác nhận lại một lần, "Anh thật sự sẽ không bán em đi sao?"


"Đương nhiên là không." Cố Duyên Xuyên rút ra một tờ khăn giấy, động tác nhẹ nhàng đưa đến sát khóe mắt cô lau đi nước mắt còn sót lại, "Cục cưng của anh về sau chỉ có thể là vợ của anh thôi."


Anh bưng ly thủy tinh đặt ở tủ đầu giường lên đến bên miệng cô, "Ngoan, uống hết nước mật ong này, xong rồi đầu sẽ không đau nữa."
Kiều Hạ nhấp miệng uống từng ngụm nhỏ, ngừng trong chốc lát, mơ mơ màng màng hỏi, "Vì sao anh lại đưa em mang về nhà anh thay vì trở về trường học chứ?"


Cố Duyên Xuyên trả lời: "Em uống say, anh lo lắng nên đưa em đến phòng ngủ, ở lại trong nhà anh để chăm sóc tốt hơn."
Mặc dù Kiều Hạ không tỉnh táo, cũng có thể cảm nhận được là anh đối xử với mình rất tốt, cảm động nói, "Anh đối với em rất tốt, em rất thích anh nha."


Cố Duyên Xuyên cười nhìn cô, "Thích bao nhiêu?"
Kiều Hạ suy nghĩ, đưa ngón tay lên chỉ vào bên trái ngực, cười ngọt ngào, "Trong trái tim em đều là anh, em muốn sống với anh cả đời, vĩnh viễn cũng không tách rời."
Một lần liền nói trắng ra hết như vậy, cô thấy thật thẹn thùng, hai tay xòe ra, che mặt, không dám nhìn anh.


Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khàn khàn, "Cục cưng, em lặp lại một lần nữa được không?"
"Không được." khuôn mặt Kiều Hạ vốn đã đỏ bừng giờ lại nhiễm thêm hai đóa mây tía, không trôi chảy nói, "Em, em ngượng lắm."


Cố Duyên Xuyên kéo ngăn kéo nhỏ bên cạnh, lấy ra một túi kẹo QQ mới mua: "Có muốn ăn không?"
"Muốn." Kiều Hạ vội gật đầu không ngừng, tay vươn lên bắt mấy lần mà vẫn không lấy được, liền có chút không vui.


Trong mắt Cố Duyên Xuyên xuất hiện ý cười, giọng điệu tựa như là đang dỗ trẻ nhỏ nói, "Em lặp lại lần nữa, anh liền cho cục cưng gói kẹo này, được chứ?"
"... Được rồi." Trước kẹo QQ tràn đầy sức hấp dẫn, Kiều Hạ thỏa hiệp, lại vẫn ngượng ngùng nói lại lời lớn tiếng trực tiếp lúc nãy.


Vì thế, cô xê dịch thân mình, mềm mại ghé vào vai anh, lặng lẽ nói bên tai, "Em rất thích anh nha, em muốn sống với anh cả đời, vĩnh viễn cũng không tách rời."
Hơi thở trong veo, ấm áp mềm mại như lông chim, ở sườn mặt Cố Duyên Xuyên lướt quá, khiến cho lòng anh rung động.


Từ trước đến giờ đối với anh mà nói cái gì cũng được, không có gì là đáng giá đặc biệt để được quan tâm chú ý, hiện tại rốt cuộc cũng có một người mình cần phải bảo vệ, ai cũng đừng có hòng mà cướp cô đi.


Anh ôm cô, hôn xuống trán cô, trịnh trọng thề, "Phải, chúng ta nhất định sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Cô ăn xong một gói kẹo rất nhanh, anh nắm tay cô đi đến buồng vệ sinh đánh răng, vốn định cứ như vậy trực tiếp đưa cô đi ngủ, nhưng Kiều Hạ lại không muốn.


"Em còn chưa tắm rửa đâu, không thể đi ngủ giờ được. Thầy đã nói, yêu sạch sẽ mới là đứa trẻ ngoan, em phải làm một cô bé ngoan." Cô lầm bầm.


Dựa theo tình trạng đứng còn không vững của cô hiện tại, Cố Duyên Xuyên vừa nghĩ không yên tâm cô một mình ở phòng tắm quá lâu, lại nổi lên một ý nghĩ khác.
"Em uống say rồi, anh và em cùng nhau vào, anh giúp em tắm, được không?" Mắt anh tối sầm lại, giọng khàn khàn hỏi.


"Không được, rất xấu hổ, xấu hổ." Kiều Hạ không đồng ý.
"Thế nhưng em giờ đứng không vững, lỡ như ngã sấp xuống thì làm sao bây giờ. Khi mà em tắm rửa, anh sẽ nhắm mắt lại, em cũng nhắm, chúng ta không nhìn thấy gì, sẽ không xấu hổ." Cố Duyên Xuyên dường như đang dỗ cô, nói.


Kiều Hạ đang choáng váng, tiểu não không quá sáng suốt hoạt động, cảm thấy như vậy hình như cũng được, đều không thấy gì, sẽ không xấu hổ.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy... Vậy anh phải cam đoan, đến lúc đó không được mở mắt ra nhìn em, mở mắt ra thì chính là con chó."
- --


Tác giả có lời muốn nói:
Xuyên Xuyên: Gâu.
Thả thính trước hai chương, mai lại lên sóng tiếp~ Mấy người đoán xem mai có xơ múi được miếng nào không?






Truyện liên quan