Chương 47
Edit: TH
Liễu Mộng Hàm không dám ngăn lại, trong lòng cô ả hiểu rõ, người đàn ông này nhẫn tâm cỡ nào, cũng nắm quyền lực lớn trong tay. Chỉ cần anh muốn thì có thể dễ dàng huỷ hoại cuộc sống của mình.
Huống chi, cô ả còn bị anh nắm thóp.
Liễu Mộng Hàm suy sụp bước hai bước, dựa sát vào tường, cả người như con rối gỗ bị đứt dây, từ từ xụi lơ trên mặt đất.
Vốn tưởng là ánh sáng, hy vọng vào tương lai đã hoá thành bọt bể. Thậm chí còn muốn sầu não chuyện học phí năm sau, phí sinh hoạt và chuyện công tác sau này.
"Chúng ta đi, người tệ hại thế này không cứu được..." Cố Duyên Xuyên đẩy cửa.
Kiều Hạ kéo kéo tay áo của anh, "Chờ một chút, em muốn nói vài câu cuối cùng với cô ta."
"Chúng ta còn có chuyện gì tốt à? Cô muốn khoe với tôi mình may mắn thế nào, vĩnh viễn có đàn ông che chở sao?"
Liễu Mộng Hàm nghe vậy, cười nhạo một tiếng. Một gương mặt xinh đẹp, tao nhã trở nên dữ tợn không gì sánh nổi.
Cô ả gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Hạ, trong đáy mắt ánh lên sự không cam lòng và ghen tỵ bỗng hoá thành lưỡi dao sắc bén. Hận không thể đâm mấy lỗ thủng trên người cô, máu chảy đầm đìa.
Cố Duyên Xuyên chặn ở giữa hai người, sợ cô ả điên lên làm chuyện gì đó quá khích.
Kiều Hạ cúi đầu nhìn cô gái trên mặt đất, chậm rãi mở miệng, "Cô là người bạn đầu tiên mà tôi quen thời học cấp 3, cũng là bạn tốt nhất lúc trước với tôi."
"Hàng năm tâm nguyện trên những tấm phên tôi đều viết: Hi vọng chúng ta có thể cùng nhau thi đậu cùng trường đại học. Đến năm 30 tuổi, 40 tuổi, 50 tuổi, cũng muốn cùng nhau đi dạo phố, ra ngoài chơi."
"Sau này mỗi lần nghĩ đến cô, tôi đều cảm thấy khó hiểu và đau lòng. Vì sao quan hệ tốt đẹp như vậy lại biến thành thế này. Thậm chí có thời điểm, tôi còn nghĩ có phải mình đã làm sai điều gì, khiến cô không muốn tiếp tục làm bạn với tôi nữa."
Biểu cảm của cô chân thành, giọng nói cũng nhẹ nhàng, như đang kể chuyện xưa có cái đinh trong lòng: "Nhưng hiện tại tôi sẽ không như thế nữa. Bởi vì đến giờ tôi mới hiểu được, thì ra chúng ta hoàn toàn không phải là bạn. Người bạn chân chính sẽ luôn luôn hy vọng đối phương càng trở nên tốt hơn, không phải như cô. Chính bản thân sa vào vùng lầy cũng muốn đối phương phải y như mình, chịu đựng bất hạnh cùng."
"Cho nên, từ đầu tới cuôi, người sai là cô, người xấu cũng là cô. Tôi lại là người tổn thương, thật sự không đáng." Kiều Hạ nói xong, quả quyết nắm tay Cố Duyên Xuyên, đi ra khỏi tiệm cà phê.
Gió đêm bên ngoài mát lạnh, tiếng côn trùng thi nhau kêu to. Giữa đêm hè tĩnh mịch cất lên khúc nhạc êm tai.
Kiều Hạ ngẩng đầu, rất nghiêm túc giải thích, "Tuy rằng chuyện giống cô ta nói, khi còn nhỏ hoàn cảnh trưởng thành của em không tốt, thiếu tình thương. Nhưng em biết phân biệt rõ rang đâu là cảm động, đâu là thích."
"Anh đối xử với em vẫn rất rất tốt, nhưng em cũng không phải là loại cảm động, hoặc là quyến luyến sự đối xử tốt ấy mà nhận làm bạn gái anh. Anh ngàn lần đừng vì câu nói của cô ta mà hiểu nhầm nhé."
Đôi mắt cô trong suốt, nhìn anh không chớp mắt, tiếng nói ngọt lịm cất lên, "Em và anh chỉ có một lý do, đó chính là em thích anh, rất rất, vô cùng thích anh."
Nhìn thấy anh, trái tim em sẽ đập thình thịch, sẽ cảm thấy ngọt ngào như mật, còn muốn ôm hôn anh một cái."
"Loại cảm giác này, em chưa từng có với những nam sinh khác..." Cô nhấn mạnh, thành thật nói: "Lần trước anh nói em là người quan trọng nhất. Quả thật đối với em, anh cũng là người quan trọng nhất, không ai có thể so sánh được với anh."
Cố Duyên Xuyên cong môi, mười ngón tay đan xen siết thật chặt: "Cục cưng, anh biết, anh chưa bao giờ hoài nghi em có thích anh thật không. Chỉ là..."
Anh dừng lại, khẽ cười rồi hỏi lại, "Không phải nói là muốn ôm hôn anh hay sao? Nhưng rõ là cục cưng em còn chưa lần nào chủ động ôm hôn anh?
Kiều Hạ: "..."
Cô nói nhiều như vậy, nói toàn lời tâm ý, đây chính là trọng điểm mà anh bắt được sao?
Hơn nữa, nào có ai chủ động đòi hôn.
Nhìn quanh bốn phía tối đen như mực, gần như không nhìn thấy một bóng người. Hiếm khi cô gan lớn hơn một ít, lôi kéo anh đến cạnh bồn hoa nhỏ.
Xung quanh bồn hoa có cái bậc thang, cô đứng trên bậc thang, cuối cùng hai người cao như nhau.
Lần đầu tiên chủ động làm loại chuyện thế này, trên mặt Kiều Hạ hơi nóng, lông mi dài run run, vừa thấp giọng vừa khẩn trương nói, "Anh, anh nhắm mắt lại đi."
"Được." Trong cổ họng Cố Duyên Xuyên phát ra tiếng cười ngắn ngủi, không những nghe lời nhắm nghiền hai mắt, còn hơi nâng cằm lêm, "Cục cưng, anh rất mong chờ biểu hiện của em đấy nhé."
Trong đầu Kiều Hạ nhớ lại lần trước có xem, hôm đó xem kinh nghiệm dạy hôn người khác như nào, bước đầu tiên phải làm thế nào?
Cô hít sâu một hơi, trước tiên xây dựng tâm lý vững vàng, vươn tay ôm cổ lấy cổ anh, từ ghé sát mặt lại gần.
Chạm nhẹ vào môi anh một chút, cô dùng đầu lưỡi mềm mại lướt quanh một vòng, rồi tiến nhẹ về phía trước, chui vào trong.
Không giống những lần hôn lúc trước, lúc này, Cố Duyên Xuyên cho Kiều Hạ toàn quyền chủ động, tuỳ ý cô làm chủ.
Dĩ nhiên là cô không quen, tiết tấu rất chậm. Động tác vừa khó khăn lại thẹn thùng, đầy trở ngại, đang hôn còn dừng lại vài cái.
Song điều này cũng đã khiến Cố Duyên Xuyên thoả mãn.
Đợi sau khi xong, anh cong môi, ý cười đầy mặt: "Cục cưng, em hôn rất tốt. Về sau chung ta tập luyện thêm vài lần nữa, cục cưng nhất định sẽ càng tiến bộ, hôn càng giỏi hơn."
Hai má cô nổi lên rạng đỏ, cô mới không cần loại khích lệ, cổ vũ thế này nha!
Dưới kí túc xá, nhiệt độ trên mặt Kiều Hạ chưa tan hết, tạm biệt anh, "Em phải lên rồi, ngủ ngon."
Cố Duyên Xuyên không muốn buông tay, thở dài, lộ ra vẻ buồn bã: "Đêm nay không có cục cưng ngủ cùng, anh nhất định sẽ không ngủ được."
Kiều Hạ không tin, nhỏ giọng nghi ngờ, "Anh ngủ một mình suốt hai mươi năm, em vừa ngủ cùng anh có hai lần, sao lại dễ mất ngủ như vậy được?"
Cố Duyên Xuyên nhíu mày, nguỵ biện nói: "Cái này gọi là từ giản dị thành xa xỉ thì dễ, chứ từ xa xỉ mà muốn đơn giản thì khó. Anh đã hình thành thói quen ngủ với cục cưng vào mỗi tối."
Kiều Hạ: "..."
Thói quen hình thành của anh nhanh thật đấy.
Nghĩ nghĩ, cô chợt loé lên, vui vẻ cười rộ, nói với anh, "Em có cách, anh ở đây chờ em một lát, em sẽ lập tức xuống nhanh."
Nói xong, Cố Duyên Xuyên đã nhìn thấy cô gái nhỏ bước vài bước ngắn ngũn chạy lên lầu. Còn đang nghĩ cô có phải muốn thu dọn hành lý, dọn ra ở riêng với anh không.
Ừm... Thực ra thì cũng có thể. Tìm một phòng bên ngoài trường, cũng sẽ không quá muộn giờ lên lớp của cô. Hằng ngày mỗi tối đều ở với nhau, muốn làm gì cũng được.
Trong vài phút ngắn ngủi, anh đã tưởng tượng ra chuyện sinh hoạt của hai người sau khi chuyển ra ngoài.
Đợi đến khi Kiều Hạ ôm một con thỏ to xuống dưới lầu, Cố Duyên Xuyên trố mắt vài giây, cau mày hỏi, "Không phải là lấy hành lý sao?
"Hành lý? Hành lý gì?" Kiều Hạ chạy vội, thở hổn hển hai lần, khó hiểu hỏi.
Tâm trạng Cố Duyên Xuyên lúc này có hơi một lời khó nói hết, "Đây là?"
Kiều Hạ nở nụ cười ngọt ngào, cầm con thỏ to trong tay đưa cho an: "Bé thỏ con này đã làm bạn với em rất nhiều năm, mỗi lần mất ngủ em đều ôm nó, sau đó sẽ mau mau ngủ được."
"Bây giờ em tặng nó cho anh, anh để nó thay em ngủ với anh đi."
Cố Duyên Xuyên đột nhiên bị nhét một con thỏ: "..."
Kiều Hạ nhìn phản ứng của anh không quá vui, hơi thấy tổn thương, vươn tay nói: "Anh không vui sao, em với bé thỏ con này có cảm tình rất sâu sắc. Nó đối với em rất đáng quý nha, anh không thích thì trả cho em."
Con gái nhà người ta cũng đã nói vậy rồi, Cố Duyên Xuyên còn có thể làm gì nữa?
Cố Duyên Xuyên gượng cười: "Cục cưng tặng cho anh, anh sao lại không thích được. Em yên tâm, tối hôm nay anh sẽ ôm nó ngủ."
Trở về phòng ngủ, Tống Nghị nhìn thứ mà anh ôm trong lòng, kinh ngạc đến nỗi rơi cả bàn chải đánh răng trong tay xuống đất: "Mẹ nó! Nói chuyện yêu đương cũng quá kinh khủng rồi. Anh Xuyên, từ lúc nào mà anh giống như người mẹ vậy?!"
Trương Dương và Triệu Lập cũng chạy tới vây xem, hơn nữa còn phản ứng dữ dội hơn.
"Thỏ to cho trẻ em này, còn là màu hồng nữa. Trời ạ, anh Xuyên, anh lại chịu phải kích thích gì? Sao lại đột nhiên mua cái loại chít chít cho đàn bà về thế này?"
"Không phải chứ, em nói này anh Xuyên, anh mua búp bê về còn bình thường hơn ha ha ha ha ha!"
Tâm tình Cố Duyên Xuyên bất ổn, lạnh lùng quét ba người một chút, "Tôi thích, mấy người quản được sao? Nói thêm nữa một câu nữa, kiểm tr.a sau này tự làm đi."
Cái uy hϊế͙p͙ này vô cùng có hiệu lực, Tống Nghị, Trương Dương, Triệu Lập đồng thời ăn ý làm động tác kéo khoá miệng.
Đêm nay, sau khi tắt đèn.
Cố Duyên Xuyên thật đúng là có chút mất ngủ, bây giờ phòng ngủ đã liên tiếp vang lên những tiếng ngáy.
Thỏ con bị đặt ở góc giường, lỗ tai dài gục xuống, anh ghét bỏ nhìn nhìn, lại ghét duỗi tay ra chộp lấy, ôm vào lòng.
Cái này không mềm mại như cục cưng của anh, cũng không có mùi thơm như cục cưng, càng không thể thừa dịp lúc cục cưng ngủ mà nhéo thịt mềm ở hai bên hông.
Càng so sánh càng thấy tệ, vẫn là muốn mỗi ngày ôm cục cưng ngủ hơn.
Cố Duyên Xuyên mở di động ra, tại cột tìm kiếm gõ: Tuổi kết hôn theo luật Trung Quốc.
Trên đó có ghi: < Luật hôn nhân > điều quy định ở khoản 6. Độ tuổi kết hôn với nam giới, không được kết hôn quá sớm khi chưa đủ 22 tuổi. Nữ giới kết hôn đủ 20 tuổi.
Hai mươi tuổi, cô mới năm ba đại học, lúc đó cầu hôn thì không thích hợp lắm, ít nhất cũng phải đợi cô tốt nghiệp đại học xong đã.
ch.ết tiệt, lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian trôi qua vừa lâu lại vừa khốn khổ.