Chương 90
Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
gian trên đồng hồ, chuẩn bị về nhà.
Vì không để Phó Thời Lễ cảm thấy cô bận rộn đi làm không về nhà sớm nên bây giờ cô cố gắng hết sức
để về nhà đúng giờ với con trước khi người đàn ông tan tầm.
oKhương Từ rời đi trước, Đường Hàm Hàm vẫn nằm trên sô pha, lướt trên Weibo nhìn thấy Trần Bội Bội
bị mắng thành chó.
Bàn tay to của Triển Tín Giai cầm tay nắm cửa mở cửa bước vào, nhìn quanh phòng làm việc, không
thấy Khương Từ, anh thấp giọng ho khan một tiếng, bình tĩnh đóng cửa lại, chặn tầm mắt nhân viên
công tác bên ngoài.
Anh chậm rãi bước tới, như có như không hỏi: “Chị dâu em đâu?”
“À, về nhà chơi với con rồi.” Đường Hàm Hàm cũng chưa ngẩng đầu lên, lực chú ý tập chung hết vào
màn hình điện thoại.
Ai ngờ đột nhiên có một bóng đen bao phủ cô, khi cô ngước mắt lên, Triển Tín Giai đang ngồi bên
cạnh cô, hai người cách xa chưa tới một bàn tay, cơ thể gần như chạm vào nhau.
Đường Hàm Hàm không ngờ anh lại ngồi gần như vậy, lập tức thất thần nhìn anh.
Chiếc ghế sô pha vốn khá rộng bị Triển Tín Giai một người đàn ông cao m ngồi xuống bỗng trở nên
trật hẹp.
Đôi chân thon dài của anh chặn chiếm rất nhiều khoảng trống giữa ghế sô pha và bàn trà
khiến cơ thể cô trở nên vô cùng nhỏ xinh.
Dường như nhận ra cô đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, Triển Tín Giai quay đầu nhạt bàn tay to lớn
lấy ra một chiếc kẹo sữa màu hồng nhiat từ trong túi, đưa qua.
“Em ăn không?”
Anh giấu cái kẹo này trong túi cả ngày.
Đôi mắt Đường Hàm Hàm chớp chớp, ngón tay nắm chặt điện thoại chậm rãi buông lỏng ra, vươn tay cầm
lấy kẹo sữa cứng trong lòng bàn tay của người đàn ông.
Triển Tín Giai đột nhiên thu lại.
“Hả?” Đôi mắt Đường Hàm Hàm trợn tròn.
Ánh mắt Triển Tín Giai liếc nhìn môi cô, lộ ra một màu hồng phấn nộn.
“Khụ.” Hầu kết anh lăn lộn,
gian nan nhìn đi chỗ khác, ho hai tiếng: “Kẹo này là đồ ăn vặt sau khi ăn xong.”
Đường Hàm Hàm còn chưa phản ứng lại lời anh nói, nhìn thấy Triển Tín Giai mang túi nhỏ lại, nghiễm
nhiên là tư thế muốn ra ngoài ăn cơm, mới hậu tri hậu giác nhận ra ý đồ hẹn mình đi ăn cơm bằng một
chiếc lẹo sữa của người đàn ông?
Nếu không phải là dịp quan trọng, Triển Tín Giai thường mặc áo len rộng và quần hưu nhàn tối màu,
thân hình cao lớn cường tráng, trên tay còn cầm một chiếc túi của phụ nữ, trông không bình thường
chút nào.
Sau đó cũng chưa cho Đường Hàm Hàm cơ hội từ chối hay đồng ý, anh đã cầm theo túi cô đi ra ngoài
trước.
“……” Được a.
Đường Hàm Hàm ngừng đọc những bình luận nóng hổi trên điện thoại, cúi đầu ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Các nhân viên trong trường quay tuy rằng không biết chuyện của hai người, nhưng bình thường Triển
Tín Giai để lại ấn tượng hay giúp đỡ người khác, hơn nữa Đường Hàm Hàm lại là em họ Khương Từ nên
đối xử với cô giống người nhà cũng là lẽ thường.
Cho nên mọi người nhìn thấy Triển Tín Giai cùng Đường Hàm Hàm rời đi, cũng không nghĩ tới quan hệ
sâu xa hơn, còn chào hỏi: “Triển đạo mang em Đường của chúng ta đi ăn cơm nha.”
Khuôn mặt tuấn tú của Triển Tín Giai cười với người đó, đẩy cửa kính ra để Đường Hàm Hàm đi ra.
Hai người vẫn một trước một sau đi đến bãi đỗ xe, Đường Hàm Hàm trầm mặc cúi thấp đầu không lên
tiếng, đầu ngón tay nắm lấy lòng bàn tay, bầu không khí xung quanh rất yên tĩnh.
Triển Tín Giai từ
túi quần lấy chìa khóa xe ra đi mở chiếc BMW anh mới mua, bàn tay to vẫn cầm túi cô không chịu trả
để cô ngoan ngoãn đứng chờ.
Mái tóc đen ngắn của Đường Hàm Hàm vén ra sau tai có thể nhìn thấy rõ có chút ửng đỏ.
Đôi mắt cô đen nhánh xấu hổ nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn trước mặt, trong ngực xuất
hiện một tia rung động không rõ.
Thân ảnh của Triển Tín Giai cô không thể nhìn được nữa, ánh đèn chói sáng bên trái trực tiếp chiếu
vào, cô không thể không nhắm mắt lại.
Đường Hàm Hàm giơ tay ngăn chặn tầm mắt, chờ ánh đèn tắt mới buông xuống.
Kết quả, nhìn thấy một chiếc siêu xe màu đen đậu bên trái, Quý Hàn Phong mặc áo sơmi màu xanh đậm
bước xuống xe, hàng cúc trên cổ áo không được cài chỉnh tề, tay áo xắn lên lộ ra cổ tay và chiếc
đồng hồ đắt tiền, tay đút vào túi quần tây.
Toàn thân vẫn luôn hiện ra bộ dạng soái đến mức giết ch.ết người, đứng ở chỗ này, khí phách hiên
ngang, ánh mắt cao thâm khó đoán nhìn thẳng đến.
Đường Hàm Hàm thấy người đàn ông cách đó 1m, cả
người không còn bình tĩnh.
Cô nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi chạy tới: “Quý Hàn Phong anh đến đây làm gì?”
Quý Hàn Phong vươn một bàn tay to ra dễ như trở bàn tay áp lên trán cô, đôi môi mỏng gợi cảm nở một
nụ cười xấu xa: “Không nghe điện thoại, tiểu hỗn đản cuối cùng cũng bị tôi bắt được?”
Đường Hàm Hàm nhìn anh nghiến răng nghiễn lợi, hung hăng nói: “Anh cái tên chó đâm sau lưng người
khác.”
Quý Hàn Phong ngoài miệng còn cười hỏi: “Tôi đâm? Đâm đâu?” “Anh……” Đường Hàm Hàm nghe xong càng
tức, vốn dĩ muốn lên án hành động xấu xa của anh, nói được một nửa lại nhớ đến Triển Tín Giai đi
lấy xe, quay lại nếu nghe thấy nội dung cô muốn nói với Quý Hàn Phong, cũng không tốt lắm, đành im
lặng, nuốt lời nói vào.
Cô hừ một tiếng, gạt cái tay đang đặt trên trán mình ra, bắt đầu đuổi người: “Anh đi đi.”
“Tiểu hỗn đản, bây giờ em có chó bên ngoài đúng không? Tuyệt tình với anh như vậy.” Quý Hàn Phong
một tay đút túi quần, dường như đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, đứng yên không chịu rời đi.
Đường Hàm Hàm không muốn để anh và Triển Tín Giai chạm mặt, vội vàng dậm chân, ánh mắt quá rõ ràng,
tâm tư gì cũng không che giấu được.
Đôi môi mỏng của Quý Hàn Phong cười chế nhạo: “Những con chó
con mèo bên ngoài làm sao tốt với em bằng tôi?”
“Anh tốt với tôi? Lần trước anh họ tôi cho tôi tiền tiêu vặt, anh có phải đã mượn một nửa từ tay
tôi đi không, đi mời cô em nóng bỏng, gợi cảm uống rượu mà vẫn chưa trả tiền cho tôi?” Đường Hàm
Hàm đã ghi hết vào sổ nhỏ rồi, nhớ rất kỹ, từ khi cô hiểu chuyện Quý Hàn Phong đã vơ vét, lừa gạt
không biết bao nhiêu tiền tiêu vặt của cô.
Nhìn thấy anh đứng ở đây không đi, Đường Hàm Hàm đơn giản tự đi.
Chưa kịp đi bước thứ hai đã bị một
bàn tay to kéo lại: “Sao lại đi nhanh vậy?”
“Này,… Quý Hàn Phong tên khốn ngu ngốc này.”
Đường Hàm Hàm bị anh kéo vào ngồi trên ghế lái phụ, giây tiếp theo, trực tiếp khoá cửa xe lại.
Cô nháo muốn xuống xe, khuôn mặt nhỏ tức giận: “Tôi sẽ mách anh họ, anh thật không biết xấu hổ, đã
lớn tuổi còn bắt cóc một thiếu nữ.”
Quý Hàn Phong không để trong lòng, cười cô: “Em mách đi, bây giờ tôi gọi điện cho Phó Thời Lễ, nói
với cậu ta em họ yêu quý của cậu ta yêu sớm, đi ăn cơm hẹn hò bị tôi bắt ngay tại trận.”
“……” Đường Hàm Hàm và Triển Tín Giai còn chưa vượt qua mối quan hệ mập mờ, lời nói của anh khiến cô
không còn lời gì để nói.
Trong xe tạm thời lâm vào trầm mặc, chưa đến ba giây.
Điện thoại đặt bên cạnh của Quý Hàn Phong vang lên, Đường Hàm Hàm liếc mắt nhìn, đọc được tên tin
nhắn hiện trên màn hình: “Hòa Sanh? Hòa Sanh là ai.”
Trước khi cô duỗi tay lấy điện thoại, bàn tay to của Quý Hàn Phong đã trước một bước đoạt lấy.
Anh vuốt màn hình, cúi đầu nhìn nội dung tin nhắn, sắc mặt nhất thời không tốt lắm.
Đường Hàm Hàm tiếp tục giương đôi mắt nhỏ, lợi dụng lực chú ý của Quý Hàn Phong đều ở nội dung tin
nhắn người tên Hoà Sanh gửi đến, cô đột nhiên vươn tay nhanh chóng mở khóa, sau đó đẩy cửa xe chạy
ra ngoài.
Động tác nhanh chóng liền mạch lưu loát, còn ở bên ngoài làm mặt quỷ với Quý Hàn Phong, xoay người
chạy còn nhanh hơn thỏ.
Quý Hàn Phong ngồi trên ghế điều khiển, tầm mắt nhìn theo bóng lưng của Đường Hàm Hàm, cũng không
xuống xe đuổi theo, mà lại nhìn thoáng nội dung tin nhắn, càng nhìn sắc mặt càng âm trầm dọa người.
Đường Hàm Hàm vừa chạy ra, liền gặp được xe của Triển Tín Giai đang chậm rãi chạy ra.
Cô thở hổn hển, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, sau đó nói với anh: “Nhanh, nhanh lên.”
Triển Tín Giai thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, nói: “Sao vội như vậy, gặp kẻ thù?”
Đường Hàm Hàm hít sâu một hơi, bình ổn hô hấp, quay đầu lại nhìn thấy bọn họ đã chạy ra khỏi bãi đỗ
xe, mới giơ tay lau mồ hôi không có tí nào trên trán, thở ra nói: “Quý Hàn Phong, không biết sao
lại tìm đến đây, hehe may mà em chạy nhanh.”
Âm cuối còn chưa hết xe đã đột nhiên dừng lại.
Đường Hàm Hàm nghiêng người về phía trước may có dây an toàn kéo lại, đôi mắt đen nhánh mờ mịt nhìn
phản ứng quá mức kịch liệt của Triển Tín Giai, miệng nhỏ khẽ mở: “Anh làm sao vậy?”
Triển Tín Giai cũng biết mình thất thố, đôi tay mất tự nhiên nắm chặt vô lăng, cổ họng ho khan một
tiếng, tầm mắt nhìn về phía trước, giả vờ đang tìm thứ gì đó, nói với cô: “Vừa rồi anh thấy một con
mèo sữa chạy qua, em không sao chứ?”
“Ngô, không sao.” Đường Hàm Hàm ngây thơ tin anh.
Triển Tín Giai tiếp tục khởi động xe, tốc độ xe nhanh gấp đôi lúc trước.
Ánh mắt như có như không
nhìn kính chiếu hậu, thấy không có xe theo sau anh mới chậm rãi giảm tốc độ, cố ý cùng tiếp tục đề
tài bị cắt ngang với cô, thần sắc trấn định nói: “Quý Hàn Phong tìm em làm gì?”
Đường Hàm Hàm nói: “Ăn cơm.” “Sao em không đi ăn cơm với anh ấy?” “……”
Đường Hàm Hàm nheo lại đôi mắt xinh đẹp, cảm thấy anh biết rõ rồi còn cố hỏi.
Triển Tín Giai vẫn nhìn chằm chằn con đường phía trước như cũ, nói với cô: “Anh không thể mỗi ngày
cùng em ăn đồ ăn nhà hàng cao cấp.”
Tiền anh làm phim, giữ lại một phần chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, còn muốn để một ít lên vùng núi
làm từ thiện.
Chi phí tiêu xài bình thường đều rất tiết kiệm, quần áo cũ mới mua mới, nhưng đối với
cô gái nhỏ Đường Hàm Hàm này lại không keo kiệt.
Thù lao trước cho cô còn cao hơn gấp đôi những
nghệ sĩ mới vào nghề, là từ chính túi tiền anh bỏ ra.
Việc này ngay cả Khương Từ Triển Tín Giai cũng không nói, số tiền thưởng thêm đủ cho Đường Hàm Hàm
ăn ở một nhà hàng cao cấp cả một năm.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Hàm Hàm trở nên đỏ bừng, giả vờ nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ,
nhỏ giọng đáp lại: “Quán ven đường ăn cũng rất ngon.”
Triển Tín Giai cười, nghe hiểu ý của cô gái nhỏ.
Đường Hàm Hàm cảm thấy bầu không khí bên trong xe rất kỳ quái, giống như có chút oi bức, cô lén mở
một khe hở trên cửa sổ xe, gió thổi vào mặt cô, tựa hồ có thể tản đi hơi nóng.
Nếu không, suốt đường đi đều trầm mặc sớm muộn gì cũng bị ngộp thở, vừa định nói.
“Em và Quý Hàn Phong gặp nhau như thế nào?” Triển Tín Giai giành trước một bước, hỏi cô..