Chương 2
**Cuối cùng, ngày phải rời cũng đến. Diệp Hạ kéo vali hành lý ra khỏi nhà lúc 7h sáng. “ Tinh tinh ” tiếng chuông báo có tin nhắn quen thuộc vang lên. Cô mở điện thoại, có một tin nhắn mới “ Hãng hàng không xin thông báo với quý khách vì trục trặc kĩ thuật nên chuyến bay khởi hành đi từ - Mỹ đến Trùng Khánh - Trung Quốc lúc 8h bị hoãn, chuyến bay sẽ cất cánh lại lúc 9h. Mong quý khách thông cảm ”. Haizz!!! Chưa đi mà đã gặp xui xẻo, sao cuộc đời cô lại đen đủi vậy chứ? Diệp Hạ chẳng buồn quay lại nhà nữa mà kéo luôn hành lý tới quán cafe Sky tea – quán café của mẹ cô. Cô rất thích nơi này vì nó được trang trí rất ấm cúng mang lại cảm giác gần gũi nên cô thường xuyên tới đây tìm một góc ngồi viết bài. Thêm nữa đồ ăn, đồ uống ở đây rất ngon. Cô gọi một xuất đồ ăn sáng, một ly latte và bắt đầu tranh thủ ngồi vạch kế hoạch cho việc tiếp nhận và quản lí tòa soạn bên Trung Quốc, nơi này doanh thu dạo gần đây không đạt chỉ tiêu, ngày càng có chiều hướng giảm sút, cán bộ đầu não thì không thèm đoái hoài gì đến công việc, chính vì điều này mà tổng biên và phó tổng biên bị xa thải.
Ngồi một lúc, Dương Dĩnh gọi điện kêu cô tới sân bay. Xem lại đồng hồ thì sắp đến giờ đi rồi. Cô chụp lại vài tấm hình quán cafe làm kỉ niệm rồi rời quán.
Tới sân bay, từ xa cô đã nhìn thấy tiểu Dĩnh nhưng không chỉ có cô ấy mà còn nhìn thấy Trác Dật Phàm. Anh ta nở một nụ cười rất tươi như chưa bao giờ được tươi hơn, còn nhìn sang Dương Dĩnh thì khuôn mặt lại đỏ ửng.
Hì hì! Có lẽ tên này đã thành công rồi. Hôm qua Dật Phàm nói không ngờ Chủ Tịch lại chọn Dương Dĩnh đi cùng giúp đỡ cô, khi anh ta biết tin thì đã quá muộn không còn cách nào khác nên đành phải chịu. Vậy nên anh ta đã nhờ cô tư vấn và quyết tâm sẽ thổ lộ tình cảm với tiểu Dĩnh nhưng sự việc còn nằm ngoài mong đợi, anh ta cầu hôn cô ấy thành công rồi! Cô càng không ngờ anh ta lại sử dụng chiêu thức đánh nhanh thắng nhanh, hơn nữa lại còn chiến thắng tuyệt đối như thế này. Tại hạ xin bái phục. Bây giờ Trác Dật Phàm có lẽ đã yên tâm rồi.
Diệp Hạ: “ Trác Dật Phàm, anh cũng siêu quá ha! Cầu hôn cô ấy ngay ở đây không sợ mai lên tiêu đề toàn bộ báo của Mỹ ah, không sợ bố anh thấy sao?”
Trác Dật Phàm: “ Yên tâm đi, anh chặn xong tin tức rồi ”
“ Giỏi lắm, vậy anh không sợ em nói ra ah? ”
Anh ta vênh mặt lên nói với giọng đầy thách thức: “ Em cứ thử xem? ”
“ Anh tin không ”. Diệp Hạ nghiến răng phản bác lại, lấy điện thoại ra tìm đến số của Chủ tịch rồi giơ trước mặt Trác Dật Phàm: “ Anh thử xem em với anh ai lợi hại hơn ”.
Thấy cô sắp “ bùng nổ ” anh ta dịu giọng lại ngay và quay sang nịnh nọt với vẻ mặt cực “ đáng ghét ”: “ Em gái yêu quý của anh bình tĩnh đi nào! Đừng làm thế mà! ”
Nghe anh ta nói lải nhải một thôi một hồi mà cô nổi hết cả da gà da vịt làm cô phải lên tiếng: “ Dừng! Em nghe không nổi nữa rồi ”. Diệp Hạ nói tiếp: “ Để tiểu Dĩnh cùng em đi rèn luyện vài năm em sẽ khiến anh bất ngờ vì kết quả mặc dù có lẽ sẽ phải “ hành hạ ” cô ấy một chút. Đến lúc hoàn thành nhiệm vụ quay về, em sẽ lựa lời nói với Chủ tịch về việc kết hôn của chúng ta, chắc chắn ngài ấy sẽ không phản đối đâu. Giờ em tạm thời làm bình phong cho hai người hẹn hò yêu đương ”.
“ Cảm ơn em ”
Tạm biệt anh ta xong, Diệp Hạ và Dương Dĩnh lên máy bay cho kịp giờ. Ngồi yên vị trên máy bay, cô mới có cơ hội trêu tiểu Dĩnh, hóa ra da mặt của cô nàng rất mỏng.
“ Này phát biểu cảm nhận của bản thân về điều lúc nãy đi? Mình nghe ai đó nói là không thích anh ta cơ mà? Sao nhận lời nhanh vậy? ”
“ Tớ không có cảm nhận gì cả. Nhận lời anh ta vì chuẩn bị sẵn nếu có ế còn có người rước thôi ”.
“ Này thật lòng đi. Tuy miệng nói vậy chứ lòng thì sướng muốn ch.ết đi được chứ gì? ”
Cô nói vậy vì đã nhìn ra được tiểu Dĩnh rất thích Trác Dật Phàm chỉ là ngại bày tỏ mà thôi. Khi ở bên hắn cô ấy rất nhút nhát, hiền lành, biết nghe lời, khác hoàn toàn với Dương Dĩnh láu lỉnh đang ngồi bên cạnh cô.
Cô nàng bị nói chúng tim đen nên gương mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nhìn cô ấy lúc này thật đáng yêu, giờ thì cô đã hiểu lý do mà Trác Dật Phàm “ đổ ” rồi. Diệp Hạ cười “ tủm tỉm” tranh thủ có cơ hội trời cho này lấy điện thoại ra chụp lia lịa và gửi cho Trác Dật Phàm. Chắc anh ta rất thích đây.
Sau khi đã trêu chọc đủ cô mới lấy lại sự điềm đạm của mình. “ Thôi không đùa nữa. Chúng ta nói chuyện công việc đi. Mình đã nghiên cứu qua về Harper’s Bazaar bên Trung rồi. Khi đến nơi nhờ cậu thông báo với mọi người là Tổng biên còn có việc bên Mỹ chưa thể tới được và cậu hãy mở một cuộc tuyển chọn thêm người mới cho tòa soạn, mình sẽ đến ứng tuyển. Mình chưa muốn lộ thân phận để quan sát kĩ tình trạng của tạp chí sau đó đề ra phương án phát triển tốt nhất. Mọi hoạt động trong giới cậu sẽ là người xuất hiện ”.
Dương Dĩnh: “ Được. Tớ sẽ phối hợp với cậu ”
Diệp Hạ: “ À này, tới nơi chúng ta sẽ đi xem nhà nhé! Tớ đã tìm hiểu rồi ”.
Tới Trung Quốc là 9h sáng ngày hôm sau vì hai nước cách nhau nửa vòng trái đất phải bay mất khoảng 12 tiếng đồng hồ. Suốt 12 tiếng ngồi trên máy bay người mỏi nhừ còn nữa sự chênh lệch múi giờ khiến Diệp Hạ hơi uể oải.
Tòa soạn cũng thật chu đáo, sắp xếp cho cô đi cửa Vip, dù sao thì cũng là Phó tổng biên tập toàn cầu của một tạp chí nổi tiếng mà ha. Sau khi lấy hành lý, cô đảo mắt một vòng tìm Dương Dĩnh. Lại chạy đi đâu mất rồi!
Mặc kệ đi, đang mệt mỏi nên cô không có sức nghĩ nhiều, uể oải đi ra, không cẩn thận cô bị một người đi ngược chiều va vào. “ Xin lỗi! ” Cô cúi đầu nhận lỗi dù sao cũng là mình không cẩn thận.
“ Không sao. Lần sau đi nhớ nhìn đường ”.
Cô nghe thấy một giọng nam điềm tĩnh, lạnh lùng nhưng vô cùng ấm áp – đó là những gì cô cảm nhận được lúc này. Định ngẩng đầu lên xem anh ta là ai thì một đám người tay cầm máy ảnh, điện thoại, đồ đạc các thứ ào tới, lại còn có một ông béo to sụ như sumo đứng chắn trước hắn ta, hình như là vệ sĩ thì phải? Họ chen chúc đẩy cô ra tít sau, người cô như vừa bị một trận sóng đánh vào.
Chẳng phải đây là cửa VIP sao? Cửa VIP mà có cái tình trạng chen chúc thế này à? An ninh sân bay ở đây thật tồi tệ! Cái người vừa rồi là ai vậy? Không lẽ là người nổi tiếng? Kịp ngẩng đầu lên có phải cô đã biết được anh là ai rồi không? Đáng tiếc quá mà.
Diệp Hạ đứng im bất động sắp xếp mười vạn câu hỏi vì sao thì Dương Dĩnh bỗng từ đâu xuất hiện gọi cô khiến cô định thần lại.
“ Xin lỗi Gấu Trúc vì đã bỏ cậu lại đậy, tớ vừa đi giải quyết một số thủ tục ”.
“ Chúng ta đi thôi ”.
Ra khỏi sân bay Diệp Hạ bị sự thoáng mát dễ chịu cùng không khí trong lành của thành phố Trùng Khánh thu hút khiến mọi thắc mắc vừa nãy bị cô ném ra sau đầu. “ Bây giờ chúng ta đi xem nhà, sắp xếp hành lí rồi đi dạo một vòng ở đây. Cậu thấy sao ”.
Dương Dĩnh: “ Tớ đồng ý cả hai tay ”.
Căn hộ mà Diệp Hạ chọn nằm ở chung cư cao cấp mới xây dựng của thành phố, nơi đây có đầy đủ mọi tiện nghi lại nhiều cây cối và nằm ngay giữa trung tâm việc đi lại rất thuận tiện nên cô đã không do dự mà thuê luôn. Vì quen ở riêng và sợ mọi người trong tạp chí có tới tìm Dương Dĩnh bàn công việc sẽ gặp mình nên cô đã ký hợp đồng thuê hai căn hộ ở hai tầng khác nhau.
Thu xếp xong mọi thứ Diệp Hạ gọi điện rủ tiểu Dĩnh đi chơi như đã hẹn. “ Này cậu dọn dẹp xong chưa? ”
“ Cũng tạm ổn rồi, mệt ch.ết tớ mất mà. Ước gì lúc này có Trác Dật Phàm toàn năng ở đây có phải đã được nhàn hạ rồi hay không ”.
“ Nè! Mới xa người ta có nửa ngày đã nhớ rồi à? ”
Dương Dĩnh vội thay đổi đề tài: “ Ơ! Tớ có nói gì đâu. Chúng ta bây giờ đi spa trước đi, tớ muốn thư giãn một chút ”.
“ Được, mau lên nhá! ”.
Thành phố Trùng Khánh về đêm rất đẹp, ánh sáng lung linh đủ màu sắc vô cùng thu hút. Diệp Hạ và Dương Dĩnh đi vào một nhà hàng bán món đặc trưng của nơi đây ăn no nê và đi dạo lòng vòng quanh thành phố khám phá nơi đây. Nơi mà Diệp Hạ có ấn tượng nhất ở thành phố này chính là Đài kỉ niệm Giải phóng Nhân dân Trùng Khánh nằm ngay giữa trung tâm, đài này từng là nơi cao nhất ở đây song hiện nay quanh nó có rất nhiều cao ốc, trung tâm mua sắm.
Nhìn thấy trung tâm thương mại hai mắt tiểu Dĩnh sáng lên rồi lôi cô đi mua sắm. Mọi mệt mỏi và sự lạ lẫm khi đến đất nước này đã bị cô nàng ném thẳng ra sau đầu không thương tiếc. Khi quay trở lại căn hộ hai tay cô lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ tiểu Dĩnh bắt cầm hộ. Với cái tính mê mua sắm kiểu này không biết sau này túi tiền của Trác Dật Phàm sẽ ra sao nữa. Anh ta thật đáng thương mà!