Chương 40
********************
Diệp Hạ ngồi yên lặng một lúc mới lên tiếng: “Anh đi theo em làm gì? Không ở lại mà quan tâm đến thanh mai trúc mã của mình”.
Ngô Diệc Hiên nhếch môi cười, vô cùng hưởng thụ bộ dạng ghen tuông của Diệp Hạ. Sau đó nói: “Em không cảm thấy anh im lặng không nói gì, biểu hiện không quan tâm mới càng khiến Đỗ Duệ Trúc khó chịu hay sao?”.
“Anh cũng đủ ác. Người ta muốn nhân cơ hội để phá hoại tình cảm của anh hoặc nếu sự việc vỡ lở cũng muốn anh chú ý đến người ta đằng này anh lại xem người ta như không tồn tại”.
“Việc cần rõ ràng rứt khoát thì không thể mập mờ được. Anh còn chưa tính tội em, em không tin vào tình cảm của chúng ta đến vậy sao?”.
“Có tin. Nhưng không dám tin là nó có thể không lung lay trước sóng gió vì tình yêu của chúng ta quá yên bình nên sợ rằng không đủ sâu để anh có thể tin em tuyệt đối. Không có thử thách làm sao thấy được nó có bền hay không?”.
“Trên đời này có một loại tình yêu giản dị, nhẹ nhàng, nó được vun đắp từ những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống thứ tình cảm đó còn bền lâu hơn tình yêu oanh oanh liệt liệt”.
Diệp Hạ khẽ mỉm cười nhìn anh: “Sau lần này thì em tin rồi”.
Ngô Diệc Hiên thản nhiên lấy cốc cà phê của Diệp Hạ đưa lên miệng uống một ngụm: “Thực ra anh tin tưởng vào bộ dạng đẹp trai của bản thân sẽ khiến em không thể rời đi”.
Nghe anh nói Diệp Hạ liền đưa tay ra véo má anh: “Đồ tự luyến. Da mặt quả nhiên dày”.
Ngô Diệc Hiên đứng lên: “Xong, vấn đề của chúng ta đã được giải quyết. Giờ đến vấn đề của em” rồi anh cầm tay Diệp Hạ kéo cô đứng lên đi xuống dưới.
“Này, anh kéo em đi đâu? Người ta nhìn thấy thì làm sao?”.
“Yên tâm đi không ai dám động đến anh nếu không được sự cho phép đâu”.
Ngô Diệc Hiên lái xe đưa Diệp Hạ tới sân bóng rổ ở trường Đại học Bắc Kinh. Dù là ngày đi học nhưng thân là học sinh ưu tú của trường lại rất được thầy Hiệu trưởng quý mến và hay về thăm trường nên Ngô Diệc Hiên có thể vào trường thoải mái.
Để Diệp Hạ chờ ở sân bóng, lát sau Ngô Diệc Hiên quay lại với một quả bóng rổ ở trên tay, không biết anh lấy ở đâu ra.
Diệp Hạ khó hiểu nhìn anh, anh liền lên tiếng giải thích: “Những lúc tâm trạng không tốt anh thường chơi bóng rổ. Cháy hết mình trên sân bóng đến khi mồ hôi đầm đìa sẽ khiến tâm trạng tiêu cực được giải phóng. Mau lại đây bắt bóng”.
Ngô Diệc Hiên truyền bóng cho Diệp Hạ cô nhanh nhẹn bắt được bóng sau đó chạy về phía rổ, ném, nhưng vì chơi chưa quen nên bóng không trúng rổ. Ngô Diệc Hiên đã xuất hiện bên cạnh Diệp Hạ từ lúc nào nhặt lấy quả bóng rồi nhẹ nhàng ném, vào rổ.
Diệp Hạ quay lại nhìn anh thấy anh đưa tay lên trán, nháy mắt, cười đắc ý với cô. Không chịu yếu thế Diệp Hạ cũng chạy về phía quả bóng nhặt nó lên nhắm vào rổ chuẩn bị ném thì bị Ngô Diệc Hiên cản lại, cướp mất bóng.
Cô phồng má bất mãn lên tiếng: “Này, anh chơi xấu”.
“Chúng ta chơi đâu có luật, em cũng có thể chơi xấu”.
Anh vừa nói xong, Diệp Hạ liền kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh. Ngô Diệc Hiên bị bất ngờ không kịp phản
ứng thế là Diệp Hạ đưa tay lấy quả bóng rồi ném về phía rổ. Lần này thì trúng rồi.
Đến lúc Ngô Diệc Hiên phản ứng ra thì đã thấy Diệp Hạ đang đắc ý cười rực rỡ nhìn anh. Không ngờ anh lại bị trúng mỹ nhân kế.
Vui vẻ chơi bóng đến khi không còn sức nữa mới dừng lại. Diệp Hạ trực tiếp ngồi giữa sân bóng vì quá mệt. Không chú ý đến hình tượng, cô uống một hơi hết nửa chai nước: “Đã quá đi”.
“Thoải mái hơn chưa?”.
“Ừ. Ngoài những lúc tâm trạng không tốt, anh có vẻ hay đến đây chơi bóng rổ?”.
“Không có lịch trình gì thì chiều tối anh thường hay tới đây chơi bóng rổ với đám sinh viên trong câu lạc bộ”.
Diệp Hạ quay sang nhìn anh: “Anh chơi bóng ở đây mà không bị ai chú ý đến à?”.
“Chỉ có người trong đội bóng biết anh mà thôi. Tầm chiều tối không ai đi qua đây nhiều”.
Diệp Hạ cảm thán: “Anh là nghệ sĩ nổi tiếng, người của công chúng mà vẫn có được cuộc sống riêng bình thường như bao người, thật tốt”.
Ngô Diệc Hiên đưa tay lấy chai nước uống một ngụm rồi đáp: “Anh luôn phân biệt rõ ràng công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Anh luôn là chính mình trước công chúng, không có vấn đề hình tượng ngôi sao nên có thể tự do, tự tại”.
Diệp Hạ gật đầu tán thành: “Như vậy là tốt nhất”.
Hai người ngồi nghỉ thêm một lúc, thấy thời gian vẫn còn sớm nên Ngô Diệc Hiên dẫn Diệp Hạ đi tham quan trường.
Cảnh quan của trường rất đẹp, giờ lại là mùa xuân trăm hoa đua nở nên rất có không khí, cảm giác tươi mát tràn đầy sức sống. Mới đi chưa được bao lâu thì Ngô Diệc Hiên có điện thoại, anh nghe máy rồi nói với Diệp Hạ: “Bạch Hạo Vũ gọi anh về Tập đoàn có việc. Giờ phải về rồi”.
“Vậy anh cứ đi đi. Em rất có hứng thú với nơi này, muốn đi tham quan nốt”.
“Trong người em điện thoại không có, tiền cũng không vậy lát nữa em về kiểu gì?”.
Lúc nãy cô bị Ngô Diệc Hiên kéo đi nên không có qua văn phòng lấy túi xách, tiền và điện thoại đều ở trong đó, giờ trên người cô đúng là không có một đồng nào. Diệp Hạ bày ra bộ dạng đáng thương nhìn anh nhưng cũng không có tác dụng. Ngô Diệc Hiên trực tiếp “xách” người mang đi: “Nếu em thích nơi này thì ngày mai anh sẽ đưa em đi tiếp, giờ thì cùng anh tới tập đoàn, lát xong việc anh đưa em về”.
Tới tập đoàn, Ngô Diệc Hiên sợ ngồi lâu Diệp Hạ sẽ chán nên đưa điện thoại của mình cho cô ngồi chơi. Vậy nên Diệp Hạ rất ngoan ngoãn ngồi một góc nghịch điện thoại, uống trà sữa mới mua ban nãy, chờ anh giải quyết công việc.
Thấy cảnh này, Bạch Hạo Vũ chép miệng lên tiếng: “Em cảm thấy không phải anh đang yêu đương mà giống như đang nuôi con gái hơn đó”.
Anh ta vừa rứt lời đã bị ám khí từ chỗ Diệp Hạ bay vào người, Bạch Hạo Vũ kêu lên: “Chị dâu, em ra tay độc ác quá đó” rồi nhặt cái gối ôm ở dưới đất lên ôm trong lòng.
“Ai bảo anh có phát biểu đáng đánh, vậy là còn nhẹ tay lắm rồi đó”.
Ngô Diệc Hiên không khách khí cười trên nỗi đau của người khác, khoanh tay nhìn Bạch Hạo Vũ: “Có việc thì nói nhanh lên tôi còn phải đưa Diệp Hạ về”.
“Trọng sắc khinh bạn”. Trêu chọc xong rồi, Bạch Hạo Vũ liền báo cáo tình hình công việc, được một lát thì Hạ Tuấn Lâm mới xuất hiện. Bọn họ cùng nhau thảo luận công việc đến giờ cơm tối mới xong.
Ngô Diệc Hiên đi tới chỗ Diệp Hạ đưa tay lên nhìn giờ rồi nói: “Trưa nay em ăn có một ít, chắc giờ đói rồi. Chúng ta giải quyết bữa tối ở ngoài, bây giờ này mà về nấu cơm thì muộn mất”.
Diệp Hạ đứng lên vươn vai cho đỡ mỏi người, ngáp một cái rồi đáp: “Không thể giải quyết qua loa được, em muốn ăn lẩu”.
“Vậy đi thôi, em chọn nhà hàng đi”.
Nhìn hai người kia rời đi, Bạch Hạo Vũ khoanh tay dựa vào người Hạ Tuấn Lâm: “Cẩu độc thân cũng là cẩu. Show ân ái là hành vi ngược cẩu”.
Hạ Tuấn Lâm ghét bỏ đẩy Bạch Hạo Vũ ra xa: “Cậu độc thân, tôi thì không độc thân chắc. Cậu cứ bám lấy tôi không rời, chắc không phải yêu tôi rồi chứ?”.
Bạch Hạo Vũ bày ra bộ dạng chân thành nói: “Thực ra… ngay từ lần đầu gặp mặt em đã cảm mến anh rồi, hai chúng ta đều độc thân hay là đến với nhau đi”.
Hạ Tuấn Lâm vội lấy tài liệu ở bàn rồi đi thẳng ra cửa, anh còn ở lại với tên điên này thì sẽ xúc động mà muốn đánh ch.ết cậu ta mất. Bạch Hạo Vũ vẫn còn đùa chưa đã, đuổi theo sau: “Này, anh không chấp nhận tình cảm của em thì mời em một bữa cơm đi”.
Đứng trong thang máy, trước lúc cánh cửa đóng lại Hạ Tuấn Lâm ném lại một câu: “Tôi phải về làm con ngoan rồi, cậu đi tìm người yêu bé nhỏ của mình ấy”.
“Cô ấy đi Paris công tác rồi. Hơn nữa, người ta còn chưa đồng ý làm bạn gái của em”.
Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên tới một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên mà Diệp Hạ tìm được ở trên mạng. Vì Diệp Hạ bị đau dạ dày nên Ngô Diệc Hiên gọi một nồi lẩu uyên ương, một bên cay còn một bên không cay để cô ăn nhưng thi thoảng Diệp Hạ vẫn thò đũa sang phần của anh.
“Ăn no quá. Eo của em giờ toàn mỡ thôi, chẳng còn thon nữa”. Diệp Hạ ăn no uống đủ xong liền lầm rầm than thở.
Ngô Diệc Hiên vòng tay ôm eo Diệp Hạ, sau đó lợi dụng bóng đêm bao trùm không có ai nhìn thấy, tay trượt tới trượt lui trên eo cô: “Không béo, không béo. Vẫn rất nhỏ mà”.
Diệp Hạ bị buồn liền giơ tay ra đập tay anh: “Lưu manh” rồi nhảy ra xa giữ một khoảng cách nhất định.
“Có lưu manh cũng chỉ lưu manh với em thôi”.
Vì lý do “Một chút mỡ em cũng không ăn được làm sao có thể chịu đựng nó ở trên cơ thể em chứ” của Diệp Hạ mà hai người lái xe tới biệt thự của Ngô Diệc Hiên, sau đó đi bộ quay lại chung cư của Diệp Hạ.
Biệt thự của Ngô Diệc Hiên nằm ở ngoại ô nơi chỉ có nhà giàu mới sinh sống, ai mà chẳng có ôtô để đi lại nên nơi này không có xe buýt hay taxi gì cả. Đoạn đường từ chỗ Ngô Diệc Hiên tới chung cư chỗ Diệp Hạ cũng không xa lắm nhưng đi bộ được nửa đường Diệp Hạ đã kêu không đi nổi nữa.
Ngô Diệc Hiên nhìn xung quanh, vỗ vai mình: “Lên nào, anh cõng em”.
“Để em ngồi nghỉ một lát là được rồi. Vai của anh còn chưa khỏi đâu”.
Ngô Diệc Hiên dù có nói vai không sao nhưng Diệp Hạ vẫn nhất quyết không để anh cõng nên hai người trực tiếp ngồi ở bên đường nghỉ một lúc rồi lại đi tiếp. Cố gắng đi về đến chung cư, Diệp Hạ nói khát nước muốn ăn kem, trong người cô không có tiền nên Ngô Diệc Hiên phải đi vào cửa hàng tiện lợi mua kem cho cô dưới tình trạng có thể bị nhận ra bất cứ lúc nào.
Mới ăn được có mấy thìa kem Diệp Hạ đã đưa cho Ngô Diệc Hiên ăn, cậy em có bạn trai, em có quyền tùy hứng, không muốn ăn nữa.
Ngô Diệc Hiên đưa tay nhéo má Diệp Hạ: “Ái phi, trẫm sủng ái nàng đến độ nàng dám làm càn rồi”.
“Ngô Diệc Hiên!” Diệp Hạ ngữ khí trầm trọng gọi cả họ lẫn tên anh: “Em là ái phi? Vậy ai là hoàng hậu hả?”.
“Cả hậu cung chỉ một mình em”. Nói xong Ngô Diệc Hiên tiếp tục ăn nốt chỗ kem còn lại cho khỏi lãng phí. Diệp Hạ gọi anh, Ngô Diệc Hiên ngẩng đầu lên nhìn, cô liền tiến tới hôn phớt lên môi anh rồi khẽ mỉm cười. Cô bị câu nói của anh làm cảm động rồi.