Chương 71
Tiệc tàn canh cũng quá nửa đêm, hôm nay là một ngày vui, mọi người liên tục chúc rượu nên Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đều có chút ngà say.
Mở cửa nhà, Diệp Hạ hỏi người bên cạnh đang bóp đầu: “Anh vẫn ổn chứ?”.
“Vẫn ổn. Ngược lại là em, dạ dày không tốt còn uống nhiều như vậy, cản cũng không cản nổi. Không nghe lời chút nào”
“Vui mà, lâu lâu quậy một chút. Chút rượu vang đó không là gì với em”.
Ngô Diệc Hiên véo nhẹ má Diệp Hạ: “Chỉ lần này thôi đó. Lần sau nghĩ cùng đừng nghĩ, nếu không anh đánh đòn em”.
Diệp Hạ làm mặt quỷ với anh: “Anh nỡ sao?”.
“Không nỡ”.
Diệp Hạ bật cười đắc ý. Vì tác dụng của rượu nên mặt cô đỏ hây hây, mắt long lanh ánh nước khiến Ngô Diệc Hiên không kìm được lòng ôm người đè lên tường, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu và quấn quýt.
Áo khoác ngoài không biết đã đi đâu từ lúc nào. Đổ người xuống sô pha, áo len, quần âu, chân váy, áo sơ mi… Từng cái, từng cái rơi trên sàn nhà.
Cơ thể mềm mại cong cong lả lướt, ánh sáng mờ nhạt lưu động, hương thơm dìu dịu sâu thẳm…
Đầu ngón tay ấm nóng của Ngô Diệc Hiên mơn trớn chiếc cổ trắng nõn của Diệp Hạ rồi dừng lại trên ngực
cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nụ hoa mềm mại sẵn sàng nở thành trái cây chín mọng.
Trong căn phòng trang nhã, lượn lờ một tràng tiếng ngân khẽ “Ưm… Diệc Hiên…”.
Đôi mắt đen thăm thẳm đón nhận cái nhìn quyến rũ như tơ của cô.
Diệp Hạ nhắm mắt lại, thân thể hư không được lấp đầy trong nháy mắt.
Rượu, chung quy lại là không tốt, tình hình chiến đấu quá kịch liệt. Hai người lăn lộn từ phòng khách tới phòng ngủ rồi lại phòng tắm.
Bận rộn cả ngày trời cho buổi ra mắt bộ sưu tập rồi lại phóng túng quá độ khiến Diệp Hạ ôm giường cả một ngày. Ngô Diệc Hiên “đào” người từ trong chăn ra: “Mặt trời đã lặn rồi đó. Em mau thức dậy còn ăn tối, từ sáng tới giờ mới uống có một cốc sữa”.
Diệp Hạ bám cả tay, cả chân lên người Ngô Diệc Hiên như gấu Koala ôm cây, gục đầu trên vai anh: “Không dậy nổi, người ủ rũ mệt nhoài”.
Ngô Diệc Hiên đưa tay đỡ Diệp Hạ khỏi ngã, để cô treo trên người như vậy đi vào phòng tắm: “Nằm nhiều cũng không tốt”. Lấy bàn chải và kem đánh răng, vỗ nhẹ lên người cô: “Mau đứng xuống”.
Miễn miễn cưỡng cưỡng nhận lấy bàn chải vệ sinh cá nhân, sau đó ngâm mình trong bồn tắm nước nóng thư giãn, xong xuôi cả người đều thanh tỉnh dễ chịu. Thay bộ đồ mới, Diệp Hạ đi tới phòng bếp tìm Ngô Diệc Hiên.
Hửm, người đâu rồi? Diệp Hạ cất tiếng gọi: “Ngô Diệc Hiên, anh ở đâu?”.
Nghe tiếng gọi, Ngô Diệc Hiên từ thư phòng đi ra, anh đang nghe điện thoại. Diệp Hạ thấy vậy liền làm động tác kéo khóa miệng.
Trở lại phòng bếp bày đồ ăn ra đĩa, dọn lên bàn, làm xong thì Ngô Diệc Hiên cũng đi tới.
“Anh xong việc rồi?”.
“Ừm, anh hỏi Đường Dạ về thủ tục đăng kí kết hôn của chúng ta”.
Động tác múc canh của Diệp Hạ thoáng dừng lại: “Hả?”.
“Ngày mai cùng em đi làm giấy tờ ở đây rồi về giải quyết thủ tục của anh. Thỏa thuận trước hôn nhân vẫn nên kí một bản để đảm bảo quyền lợi cho em, anh dặn Đường Dạ soạn sẵn rồi”.
“Có... có nhanh quá không?”.
“Anh đợi rất lâu rồi”.
“Ồ. Em có thể hiểu là anh rất gấp muốn mang em về không?”.
“Phải sớm đưa em thuộc quyền sở hữu”. Anh đưa tay vuốt má Diệp Hạ: “Em mà chạy mất anh biết phải làm sao?”.
Diệp Hạ mỉm cười đáp: “Vậy thì đi đăng kí thôi, em không có ý kiến”. Cảm giác trở thành điều quan trọng của ai đó rất tốt.
Nói là Ngô Diệc Hiên gấp mà cảm giác Diệp Hạ còn gấp hơn. Hôm nay, mới sớm ra Diệp Hạ đã gọi điện lôi luật sư của mình đang chăn ấm, đệm êm thức dậy giúp cô hoàn thành một số giấy tờ thủ tục cần thiết.
“Lát nữa em đi giải quyết giấy tờ để làm thủ tục đăng kí kết hôn. Còn giấy tờ liên quan đến tài sản cá nhân để kí thỏa thuận thì nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới hoàn thành”.
“Cứ từ từ, không cần gấp. Khi nào đầy đủ thì chúng ta đi đăng kí”. Ngô Diệc Hiên đặt cốc sữa nóng bên cạnh tay Diệp Hạ rồi ngồi xuống dùng bữa.
“Người gấp là anh, người bảo từ từ cũng là anh. Thế nào, muốn suy nghĩ lại?”.
Ngô Diệc Hiên vô cùng phối hợp mà gật đầu: “Ừm, có chút muốn nghĩ lại”.
Diệp Hạ chồm người qua chỗ anh, túm lấy người anh lắc lắc, cao giọng: “Không còn cơ hội nữa đâu. Nghĩ cũng đừng nghĩ”.
Vòng tay kéo người ngồi vào lòng, Ngô Diệc Hiên đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ: “Em chủ động như vậy, anh rất vui”.
“Ồ”. Diệp Hạ cúi đầu hơi chút do dự sau đó một hồi mới ngập ngừng: “Chiều nay anh có bận gì không?”.
“Không bận gì cả”.
“Vậy... vậy, chiều nay anh cùng em tới một nơi, được chứ?”.
Nhìn ra vẻ ngập ngừng của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên đã đoán được cô muốn dẫn anh đi đâu. Đây cũng là điều mà anh đang muốn thực hiện. Anh và cô rất hiểu nhau, đều sớm nhận ra trong lòng đối phương muốn điều gì hay khúc mắc gì mà nhanh chóng giải quyết trước lúc người kia mở lời.
Đưa tay vuốt tóc Diệp Hạ, anh đáp: “Cùng với em đi đâu cũng được”.
Diệp Hạ khẽ bật cười trêu chọc: “Em mang anh đi bán cũng không có ý kiến?”.
“Không có ý kiến”.
Tặng cho Ngô Diệc Hiên một cái liếc mắt, cô chu miệng, bĩu môi: “Anh có giá trị rất lớn, khó khăn lắm mới thuộc về em, không bán đâu, để tự mình dùng thôi”.
“Ừm, giác ngộ rất cao” anh nói xong liền hôn Diệp Hạ.
Buổi chiều, Ngô Diệc Hiên ở cửa nhà chờ Diệp Hạ, trên tay ôm một bó hoa ly trắng.
Diệp Hạ từ từ chuyển lái tới cổng, dừng xe, hạ kính xuống vẫy tay gọi Ngô Diệc Hiên. Thấy bó hoa trên tay anh, Diệp Hạ tròn mắt có chút không ngờ tới: “Anh... anh biết em định dẫn anh đi đâu?”.
Mở cửa ghế sau, đặt bó hoa cẩn thận ở đó, Ngô Diệc Hiên mới ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn. Anh quay sang nhìn Diệp Hạ, khẽ mỉm cười: “Nếu anh nói, anh hiểu em, em có tin không?”.
“Có, anh không khác gì con sâu trong bụng em”.
Nếu không đủ hiểu nhau thì làm sao có thể nắm tay đi tới hôn nhân. Bọn họ chỉ cần một hành động, một ánh mắt là biết đối phương muốn bày tỏ điều gì. Nói hiểu nhau khó, đó là lời ngụy biện mà thôi. Khi bạn yêu một người, bạn sẽ quan tâm để ý tới người đó, theo dõi nhiều như vậy rồi, chắc chắn sẽ nắm rõ về người đó.
Xe ô tô dừng lại tại nghĩa trang. Hôm nay, Diệp Hạ mang Ngô Diệc Hiên đi gặp bố, mẹ đã mất của cô.
Đặt bó hoa lên cạnh mộ, Ngô Diệc Hiên thành kính cúi lạy. Diệp Hạ ở bên cạnh sau khi cúi lạy liền mở lời trước, không biết từ lúc nào khóe mắt cô đã vương lệ: “Bố, mẹ. Con dẫn chồng sắp cưới của mình tới gặp hai người ạ”.
Ngô Diệc Hiên nắm lấy tay Diệp Hạ, ngón tay cái khẽ xoa mu bàn tay cô an ủi, sau đó tiếp lời: “Con chào bố, mẹ. Con tên là Ngô Diệc Hiên, chồng sắp cưới của Diệp Hạ, rất vui được gặp mặt hai người”.
Lời giới thiệu của Ngô Diệc Hiên đã đả động đến Diệp Hạ. Cô mỉm cười nhìn anh. Hằng năm, cô chỉ tới đây vào ngày giỗ của bố, mẹ. Nhìn thấy nụ cười trên ảnh của họ, cô không thể nào kìm nén được tâm tình. Hôm nay là một ngày đặc biệt và ngoại lệ. Có Ngô Diệc Hiên ở bên cạnh, sự xuất hiện của anh mang lại cho cô ấm áp và an tâm. Từ giờ, đã có thêm một người ở bên tiếp thêm cho cô sức mạnh chữa lành vết thương lòng.
Hai người lặng người đứng trước bia mộ đến khi chiều ngả mới ra về.
Diệp Hạ nhấc chân muốn đi nhưng đứng lâu chân bị tê, có chút loạng choạng không vững.
Ngô Diệc Hiên ngồi xuống trước mặt Diệp Hạ: “Lên đây, anh cõng em”.
“Đừng chiều em hư. Anh cũng đứng lâu như vậy mà”.
“Lúc đóng phim, cường độ hoạt động của anh còn hơn thế này, đứng có một lúc đã là gì”.
Vậy cô không khách sáo nữa, nhào lên lưng của Ngô Diệc Hiên. Chân của cô thực sự rất mỏi, không đi nổi, mỗi bước không khác gì tr.a tấn cả.
“Em nên chăm chỉ tập thể dục rèn luyện đi, tốt cho sức khỏe”.
“Được thôi, dù gì em cũng rảnh mà”.
Chầm chậm bước những bước vững chãi trên đường, Ngô Diệc Hiên hỏi người trên lưng: “Đứng lâu như vậy, em đã nói gì với bố, mẹ? Có khen anh không đó?”.
“Có nha. Khen anh siêu đẹp trai, đặc biệt tốt với em. Mong bố, mẹ cứ yên tâm, em sẽ thật hạnh phúc”.
“Cảm ơn em”. Nói đoạn, anh cảm thán: “Thật hiếm khi được vợ khen nên mở tiệc”.
“Vậy phải biểu hiện tốt hơn nữa đó”. Diệp Hạ nằm bò trên lưng Ngô Diệc Hiên: “Thế anh đã nói gì với bố,
mẹ”.
“Nói về em”.
“Xấu hay tốt?”.
“Em có điểm gì tốt sao?”.
Diệp Hạ nhéo tai anh: “Anh cảm thấy mình sống đủ lâu rồi có phải không? Hả Tối nay ngủ phòng khách”.
“Vợ anh điểm gì cũng tốt. Anh đã nói hết đâu”.
“Lươn lẹo”. Diệp Hạ lại tàn nhẫn véo tai anh thêm lần nữa.
Dưới chiều tà, ánh hoàng hôn chiếu lên bóng dáng quấn quýt, đùa nghịch vui vẻ của họ.