Chương 40: Vĩnh viễn ở cổ bảo
” Hừ, vậy chớ có trách ta không khách khí. Vốn đang muốn tìm một linh hồn tối tinh khiết, nếu không chiếm được, vậy hủy diệt đi.” Vân nâng lên đầu, vẻ mặt không thể xâm phạm. Gã giơ lên một bàn tay, một đoàn hắc vụ từ trên tay gã tản ra, hiện lên ở không trung rồi lại tiêu tán.
Bốn phía bốc lên một trận gió mạnh, hắc vụ nồng đậm vây quanh phạm vi của bọn họ.
Áo Lôi Đức cẩn thận đem Giản Nguyệt hộ ở trong người, tay hai người bắt đầu nắm nhau từ lúc nãy chưa từng buông ra, ngược lại càng nắm thật chặt.
Mã Toa đứng ở phía trước bọn họ, hoàn toàn tiến nhập trạng thái chiến đấu. Nàng vốn chính là vì chiến đấu mà được huấn luyện ra, cho dù nàng thật lâu không chiến đấu, nhưng trí nhớ từng trải qua chiến tranh, là không dễ dàng quên.
Hắc vụ dần dần tản ra, từng bóng đen một dần dần thành hình. Bộ dáng bọn chúng đều khác nhau, hơn nữa đều là trạng thái bán trong suốt, hung ác.
Giản Nguyệt cùng Áo Lôi Đức vừa thấy liền biết đó là loại ác linh mà trước đây đã nhìn thấy, đại khái thứ này chính là lấy huyết tộc cùng linh hồn nhân loại mà thành: ‘ Huyết hồn’. Như vậy, đứng ở đối diện bọn họ, cái người tên là Vân kia, nhất định là thủ lĩnh Huyết hồn vương của bọn chúng.
” Cho dù ngươi là vương Huyết tộc, cho dù ngươi có bao nhiêu năng lực to lớn, đối mặt một đám người của chúng ta như vậy, cũng không thể chạy khỏi ma chưởng của ta, các ngươi chờ ch.ết đi!” Vân lui ra phía sau vài bước, chắp hai tay sau lưng cười nói.
Áo Lôi Đức trầm mặt nắm chắc tay Giản Nguyệt, sau đó cho Giản Nguyệt đứng ở phía sau y, lại dùng ánh mắt ý bảo Mã Toa bảo hộ Giản Nguyệt. Tiếp theo, y từ trong hư không xuất ra bảo kiếm, vung tay lên, kiếm khí bốn phía, nổi lên gió to.
Các huyết hồn đứng gần bị kiếm khí gây thương tích, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thế nhưng, sau khi huyết hồn kia biến mất, huyết hồn phía sau lại đến gần, như là bất luận chém như thế nào, cũng chém không hết.
” Thời đại của Huyết tộc đã đến lúc tàn, huyết hồn sẽ đến thế giới này. Nhưng mà, các ngươi cũng không cần lo lắng, những tên đồng loại cũng sẽ cùng nhau rời đi thế giới này với các ngươi.” Vân gợi lên khoé miệng, khẽ cười nói.
Áo Lôi Đức cùng Mã Toa một mực tới gần huyết hồn, thế nhưng, số lượng nhiều lắm, bọn họ vừa muốn che chở Giản Nguyệt, vừa muốn đề phòng Huyết hồn vương, rõ ràng bắt đầu có điểm lực bất tòng tâm.
Giản Nguyệt lo lắng nhìn hai người, trong lòng rất muốn có thể trợ giúp bọn họ, thế nhưng hắn cái gì đều làm không được. Hắn không có năng lực thần kỳ, cũng không có một thân hảo công phu, hắn chỉ có thể đứng ở một bên, được hai người bảo hộ, vì hai người lo lắng.
Lúc này, một con huyết hồn không biết làm cách nào đột phá phòng giữ của Áo Lôi Đức cùng Mã Toa, nhằm phía Giản Nguyệt. Giản Nguyệt rất nhanh né tránh, thế nhưng không thể thành công, huyết hồn mất đi lý trí lao xuống.
Nhưng mà, khi con huyết hồn kia muốn bắt lấy Giản Nguyệt, lại đánh lên một cái chụp trong suốt, sau đó thống khổ ngã xuống đất. Giản Nguyệt kinh ngạc nhìn huyết hồn trên mặt đất, cùng với cái chụp trong suốt vây quanh người.
Sau đó, Giản Nguyệt phát hiện cái chụp kia là từ chiếc vòng ru-bi trên cổ làm ra. Bởi vì lúc này vòng cổ tản ra quang mang chói mắt, đó là vì vòng cổ đang bảo hộ chủ nhân của nó, vì làm cho huyết tộc không thể công kích vương bọn họ mà thiết lập phòng tuyến.
Mà huyết hồn này cho dù không hoàn toàn là huyết tộc, nhưng vẫn có huyết thống Huyết tộc, không nhiều không ít cũng bị một chút hạn chế.
Áo Lôi Đức nhìn thấy Giản Nguyệt có vòng cổ bảo hộ liền xông ra huyết hồn vây quanh, phóng về phía Vân. Y biết, muốn đem mấy thứ này tiêu diệt, phương pháp tốt nhất chính là đem người cầm đầu bọn chúng giết ch.ết.
Vân thấy Áo Lôi Đức tiếp cận, cũng không cảm thấy kích động, ngược lại thoải mái mà cầm lấy kiếm, mang theo ánh mắt khinh thị nhìn y.
Áo Lôi Đức bay nhanh tiếp cận, tốc độ kia làm cho Vân cảm thấy thật ngoài ý muốn. Y giơ kiếm hướng Vân đâm tới, lại bị Vân đúng lúc né thoát. Vân nhảy đến trên đường cách đó không xa, sửa sang lại quần áo một chút, không hề khinh thị đối phương.
Áo Lôi Đức không để cho Vân có một cơ hội thoải mái, thừa thắng xông lên, giơ kiếm liên kích. Mà tốc độ của Vân lại không bằng Áo Lôi Đức, rốt cục bị đâm trúng cánh tay.
Gã nhảy đến trên cây làm một cái điều tức, che lại vị trí bị thương nơi tay, ánh mắt hung ác như mãnh thú. Lý trí gã dần dần mất đi, cảm xúc muốn đánh bại Áo Lôi Đức mãnh liệt chiếm lấy tâm gã, chỉ cần có thể giết ch.ết Áo Lôi Đức, gã sẽ không để ý mà dùng bất cứ thủ đoạn gì.
Gã nhẹ nhàng giơ tay, một bộ phận huyết hồn đang công kích Giản Nguyệt cùng Mã Toa đột nhiên ngừng lại, dời sang hướng Áo Lôi Đức mà công kích. Mã Toa lập tức chuyển tới bên cạnh Áo Lôi Đức, vì y đối kháng huyết hồn đang hướng tới y. Mà ánh mắt của nàng, còn không quên lưu ý Giản Nguyệt đang cẩn thận tránh né, nếu hắn có chuyện gì, nàng có thể lập tức đuổi qua đó.
Giản Nguyệt càng không ngừng né tránh, nhưng mà tốc độ của hắn so ra kém xa huyết hồn, rất nhiều huyết hồn liều lĩnh muốn đánh lên cái chụp vây quanh Giản Nguyệt. Giản Nguyệt cảm thấy thật khẩn trương, hắn sợ cái chụp sẽ kiên trì không được.
Lúc này, hắn nhìn nhìn chiếc vòng trên cổ, đột nhiên một linh cảm hiện ra. Hắn duỗi thẳng hai tay, hai thủ trạc trên tay dần dần hiển lộ. Ở trong lòng hắn thầm nghĩ muốn các huyết hồn dừng lại, nếu trong cơ thể bọn huyết hồn có máu huyết tộc, vậy thì vòng tay của hắn hẳn là có thể trợ giúp.
Tuy rằng thực tế hắn không rõ lắm cách sử dụng thủ trạc, nhưng nghe đám người Áo Lôi Đức nói qua, những thứ này đều có năng lực áp chế huyết tộc. Hiện giờ, bất luận có được hay không, cũng phải thử một lần.
Hai thủ trạc đều tản ra ánh sáng nhạt, trong phút chốc huyết hồn vây quanh bên cạnh đều dừng lại động tác. Giản Nguyệt kích động nhìn nhìn bốn phía, ở trong lòng thầm nghĩ làm cho các huyết hồn đi giúp Áo Lôi Đức.
Đáng tiếc, lần này chỉ có một ít huyết hồn nghe theo chỉ lệnh của hắn, xoay người đi về hướng Vân. Mà còn lại giống như là đang đối kháng, giãy giụa đi về hướng Giản Nguyệt.
Giản Nguyệt sốt ruột, hắn nhắm mắt lại không ngừng ở trong lòng nghĩ, một mực yên lặng nhớ kỹ kỳ vọng của mính. Lúc này, vòng cổ của hắn liền đáp lại, từ khi hồng quang xuất hiện, các huyết hồn nhất trí nhằm về phía Vân.
Vân nhìn thấy bọn huyết hồn phản bội, cảm thấy phi thường kinh ngạc. Gã một bên tránh né Áo Lôi Đức công kích, một bên cẩn thận huyết hồn đột kích. Nguyên bản gã đã dần dần bị áp vào thế hạ phong, hiện tại huyết hồn lại bắt đầu hướng gã công kích, gã căn bản đáp ứng không xuể.
Áo Lôi Đức thấy đúng thời cơ, một kiếm đâm vào ngực Vân. Vân nhất thời phản ứng lại, đâm ngược về phía Áo Lôi Đức, nhưng kiếm của gã chỉ hơi hơi sát qua vai Áo Lôi Đức, liền té trên mặt đất, che ngực hít sâu.
” Ngươi, tự kết thúc đi.” Áo Lôi Đức mắt lạnh trừng Vân, ở trong mắt y, Vân đã giống như người ch.ết.
Tay Vân không thể khống chế giơ lên kiếm, gã không ngừng giãy giụa, thế nhưng thân thể vẫn không nghe gã chỉ huy. Gã một kiếm đâm vào thân thể của chính mình, kêu thảm thiết một tiếng, gã liền hoá thành hắc vụ biến mất ở trong không khí.
Huyết hồn vương vốn chính là lấy huyết tộc cùng nhân loại hỗn hợp mà thành, vào thời điểm gã toàn thịnh thì năng lực huyết tộc đối gã có ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng chỉ cần gã trọng thương, hơn nữa huyết tộc đối hoàng tộc luôn phục tòng, Áo Lôi Đức biết như vậy nhất định có thể tiêu diệt gã.
Từ lúc Huyết hồn vương biến mất, bọn huyết hồn khác cũng tiêu tán theo, không lưu lại một chút dấu vết gì. Giản Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác.
Mã Toa buông xuống vũ khí, lẳng lặng đứng, đợi chỉ thị của hai người.
Áo Lôi Đức vung tay lên, bảo kiếm hư không tiêu thất. Y bước nhanh đi đến trước mặt Giản Nguyệt ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Giản Nguyệt, đem Giản Nguyệt nhẹ nhang ủng vào trong ngực.
Giản Nguyệt giật giật, hắn ngẩng đầu nhìn Áo Lôi Đức, trong mắt tràn đầy ngơ ngẩn cùng bất an. Hắn lo lắng Áo Lôi Đức có thể giống như trước đây, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn. Chỉ cần tưởng tượng đến đó, trong lòng hắn liền cảm thấy rất thống khổ.
Lúc này, Áo Lôi Đức cúi đầu hôn lên môi Giản Nguyệt. Y cảm thấy Giản Nguyệt bàng hoàng, cảm thấy Giản Nguyệt thống khổ. Y hối hận, thật sự không muốn nhìn thấy Giản Nguyệt đã bị thương tổn. Áo Lôi Đức hôn nhẹ nhàng, mang theo thâm tình cùng an ủi, còn có áy náy trong lòng y.
Nước mắt trong suốt từ hai má Giản Nguyệt rơi xuống, hắn nhắm hai mắt lại, ôm lấy cổ Áo Lôi Đức, chủ động đáp trả nụ hôn kia. Áo Lôi Đức đem Giản Nguyệt ôm càng chặt, nhẹ nhàng mà hút đôi cánh hoa môi.
Về tới cổ bảo, Áo Lôi Đức ôm Giản Nguyệt đang ngủ đi vào phòng ngủ của hắn. Khi Áo Lôi Đức đem Giản Nguyệt buông xuống, Giản Nguyệt liền tỉnh lại. Hắn cầm lấy áo của Áo Lôi Đức không buông, nhưng hai mắt không nhìn Áo Lôi Đức.
” Làm sao vậy?” Áo Lôi Đức thấy thế, an vị tới bên giường, sờ đầu Giản Nguyệt.
” Không có gì… muốn ngươi ngủ cùng ta mà thôi.” Giản Nguyệt nhỏ giọng nói, nhỏ đến nỗi cứ như tiếng muỗi giương cánh.
Trong mắt Áo Lôi Đức hiện lên quang mang không rõ hàm xúc, sau đó mở ra chăn, nằm ở bên cạnh Giản Nguyệt, đem Giản Nguyệt ôm vào trong ngực, gợi lên khoé miệng.
Mà Giản Nguyệt bị hành động thình lình của Áo Lôi Đức làm cho sợ tới mức ngây dại, sau khi rõ ràng được trạng huống, liền hồng mặt. Hắn đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trong ngực Áo Lôi Đức, không nói được lời nào. Không lâu, hắn ngay tại trong ngực Áo Lôi Đức an tâm ngủ.
Nhìn nhìn Giản Nguyệt đã muốn ngủ say, Áo Lôi Đức mỉm cười, là thoả mãn, là sung sướng. Sau đó, y cũng dần dần rơi vào trong mộng đẹp.
Buổi chiều ngày hôm sau, Áo Lôi Đức cùng Giản Nguyệt đứng ở trước cửa cổ bảo, khi đó Lai Lạ Thường Á cùng Địch Na đã về tới huyết tộc.
Nói đến Lai Lạ Thường Á cùng Địch Na, Áo Lôi Đức cũng từng nghi hoặc nguyên nhân ngày hôm qua bọn họ không có xuất hiện. Khi y hỏi hai người, bọn họ so với y càng kinh ngạc hơn, nguyên lai hai người kia căn bản là không biết mấy người bọn họ đã xảy ra chuyện. Khi đó hai người còn tưởng rằng mấy người Áo Lôi Đức muốn đến bên ngoài du ngoạn, bỏ mặc bọn họ, Địch Na vì thế còn nóng giận một chặp.
” Nguyệt, đi vào thôi.” Áo Lôi Đức ôm bả vai Giản Nguyệt, bất đắc dĩ nói. Bọn họ đã đứng gần một giờ, cũng không biết vì sao Giản Nguyệt muốn đứng ở chỗ này. Sau khi ăn xong cơm trưa, Giản Nguyệt liền kéo y ra ngoài, rồi lại đứng ở trước cổ bảo, hoàn toàn không biết là vì cái gì.
” Áo Lôi Đức, chúng ta về sau đều phải cùng nhau, cùng nhau ở tại cổ bảo này.”Giản Nguyệt xán lạn cười nhìn về phía Áo Lôi Đức, sau đó lại nhìn cổ bảo.
” Ân.” Áo Lôi Đức cười khẽ, tiếp theo không để ý Giản Nguyệt phản đối, đem hắn ôm lấy mang vào cổ bảo.
Không cần Giản Nguyệt đưa ra Áo Lôi Đức cũng có thể xác định, bọn họ sẽ vĩnh viễn cùng nhau ở tại cổ bảo. Bởi vì, Áo Lôi Đức sẽ không buông tay, cho đến vĩnh viễn.