Chương 18
Trải qua một đêm kia, Giang Miễn rốt cục hạ quyết tâm dạy dỗ Giang Diễm, phạt nàng đóng cửa phòng tự suy ngẫm; thế nhưng chính hắn cũng vì tình mà khốn khổ, không có gan tới thăm Hà Ứng Hoan.
Giang Miễn trốn trong thư phòng ngày thứ hai, ngoài miệng dù nói không muốn gặp ai, trong tâm lại mơ hồ chờ mong người nào tới. Mỗi khi có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, hắn lại thấy căng thẳng, vừa mong lại vừa sợ gặp Hà Ứng Hoan, cảm giác khi thì vui mừng, khi thì thất vọng cứ thế dày vò.
Hắn trải qua ba, bốn ngày hoảng hốt, Hà Ứng Hoan mới tới gõ cửa phòng.
Y tuy vẫn hành động như thường nhưng sắc mặt tái hơn trước rất nhiều, ánh mắt ảm đạm, dáng vẻ sầu não, hiển nhiên cũng đã chịu hết nỗi khổ tương tư.
Giang Miễn vừa chạm phải tầm mắt y đã giật thót, hối hận không thôi. Hắn thầm nghĩ: Gặp lại chẳng bằng không gặp, quả nhiên nên tách hẳn khỏi y thì hơn.
Nhưng lúc này cửa đã mở, sao còn có thể đuổi người? Hắn đành phải nghiêng người mời y vào phòng, miễn cưỡng cười nói, “Ứng Hoan… À, Hà hiền chất, ngươi có khỏe không?”
“Đã khỏi rồi.”
“Nha đầu Diễm Nhi kia thật không phải, ta đã nghiêm phạt nó rồi. Ngươi đừng để bụng.”
“Ta hiểu, Giang cô nương chỉ là nhất thời ham chơi mà thôi, cũng không có gì to tát.”
Hai người nói được mấy câu liền im lặng, nghìn chữ vạn câu lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Đường nhìn đang khi quấn quýt lại nhớ về một đêm lưu luyến, cả hai không khỏi xấu hổ, vội vàng chuyển mắt, một người sắc mặt trắng như tờ giấy, một người đỏ bừng cả mặt mày.
Một lúc lâu sau, Hà Ứng Hoan mới trấn định tâm thần, nhìn thẳng vào mắt Giang Miễn nói, “Giang đại hiệp, hôm nay ta mạo muội quấy rầy là vì muốn hỏi một câu.”
“Câu gì?”
“Ngươi… có bao giờ từng thích ta?” Hà Ứng Hoan dù đã bị cự tuyệt hai lần nhưng vẫn chưa từ bỏ, y phải hỏi rõ ràng một lần mới chịu bỏ qua.
Giang Miễn không ngờ y sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời đứng như trời trồng, kinh ngạc đến chẳng biết nói sao. Hắn không muốn gạt người lại cũng không muốn thổ lộ chân tình, quả thực tiến thoái lưỡng nan.
Hà Ứng Hoan thấy hắn do dự thì thúc giục, “Có hoặc là không, chỉ một câu thôi, Giang đại hiệp không cần khó xử.”
“…” Giang Miễn khẽ nhíu mày, sắc mặc thay đổi liên tục, thần tình phức tạp.
Hà Ứng Hoan lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu rồi chợt thở dài một hơi, từ từ nói, “Giang đại hiệp, cảm ơn ngài.”
“Hả?”
“Ngài sợ ta thương tâm nên mới không nói phải không?” Hà Ứng Hoan chậm rãi rũ mắt, cười khổ một tiếng, “Ta đã hiểu rõ ý ngài, từ nay về sau sẽ không quấn lấy ngài nữa.”
Dừng lại một chút, không đợi Giang Miễn nói gì, y đã tiếp tục, “Kỳ thực hôm nay ta tới là để nói lời từ giã với Giang đại hiệp.”
“Cái gì” Giang Miễn ngẩn ngơ, người run một cái, khàn giọng hỏi, “Ngươi… phải đi?”
“Không sai. Ta và sư huynh xuất môn lâu như vậy, đã đến lúc phải trở về rồi.”
“Định bao giờ đi?”
“Sáng mai.”
“Nhanh vậy sao?”
Hà Ứng Hoan nhắm mắt, mỉm cười nói, “Cho dù ở lại cũng chỉ rước thêm phiền não.”
Giang Miễn không nói thêm được đành phải khách sáo hai câu. Ngoài mặt bình tĩnh, trong lồng ngực lại đau đớn như bị kim châm. Hắn dù không dám gặp Hà Ứng Hoan nhưng lại luyến tiếc y rời đi, sợ rằng từ biệt ngày mai sẽ không cách nào gặp lại. Nhưng vì nghiệt duyên giữa hai người, làm sao hắn dám giữ y?
Thôi vậy, thôi vậy, đành dừng lại ở đây.
Đang nghĩ thế, tiếng đập cửa bên ngoài lại vang lên. Hóa ra là quản gia Giang phủ tới đưa một phong bái thiếp. Giang Miễn nhận thiệp, đầu tiên là cau mày, sau lại cười khẽ hai tiếng, nói, “Khá lắm”.
Hà Ứng Hoan tò mò, “Giang đại hiệp có khách sao?”
“Không, có người hạ chiến thiếp muốn ba ngày nữa luận võ cùng ta.”
Hà Ứng Hoan lấy làm kinh hãi, vội hỏi, “Là họ Tống kia sao?”
Giang Miễn cười cười, tạm thời vứt phiền não ra sau đầu, giải thích, “Người hẹn tỉ võ với ta là một kiếm khách còn trẻ tuổi, mới xuất đạo có hai, ba năm mà tiếng tăm đã không nhỏ, từng đánh bại vài vị cao thủ võ lâm.”
“Ngươi đó là ai? Võ công rất cao sao?”
“Cậu ta là Phó Việt Thanh, tuy không môn không phái nhưng kiếm pháp lại cực kì tinh diệu. Hành tung người này bí ẩn, xưa nay luôn thích khiêu chiến với cao thủ võ lâm, không phân chính tà.”
Hà Ứng Hoan nghe xong không khỏi nhíu mày, chậm rãi nắm chặt tay lại. Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, trong chớp mắt có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, y đột nhiên cắn răng cất giọng, “Giang đại hiệp, lúc ngài đi so kiếm có thể đưa ta đi cùng không?”
“Hả? Đối phương hẹn một mình ta, ngươi đi theo sợ rằng không tiện. Huống chi…” Hắn nhếch nhếch miệng cười khổ, “Không phải ngày mai ngươi muốn rời đi sao?”
“Ngài một mình đi luận võ, ta sao có thể an tâm?” Hà Ứng Hoan không chút nghĩ ngợi đã thốt ra những lời này, song song cũng bước thêm vài bước, nắm chặt lấy tay Giang Miễn; nhưng rồi y lập tức tỉnh ngộ vội vàng rút tay về, đảo mắt nhìn sang hướng khác, cố tỏ vẻ thoải mái, “Khụ khụ, ý ta là khó khăn lắm mới có dịp hạ sơn, ta rất muốn xem cao thủ luận võ để mở rộng kiến thức. Mong Giang đại hiệp thành toàn.”
Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này được y vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, dưới con mắt Giang Miễn, đây lại như chân tình để lộ, thật đáng yêu, dịu dàng nói không nên lời.
Giang Miễn võ công cao cường, đối thủ lần này lại là hậu bối, hắn vốn hoàn toàn không để tâm đến trận đấu, thế nhưng, nhìn Hà Ứng Hoan quan tâm đến mình như thế, ngực lại không khỏi loạn nhịp, bao nhiêu nùng tình mật ý đều tràn vào trong óc. Không kìm lòng được vỗ nhẹ lên vai Hà Ứng Hoan một cái, vẻ mặt dịu dàng như nước, hắn vừa cười vừa nói, “Được, vậy ngươi cứ cùng đi.”
Hà Ứng Hoan vừa nghe liền cười hì hì vỗ tay, ánh mắt lay động trong trẻo đến nao lòng.
Giang Miễn có chút ngây dại, thầm nghĩ có thể thêm được ba ngày gặp nhau cũng chẳng sai lầm.
Mà khiến Hà Ứng Hoan mừng rỡ như điên còn do một nguyên nhân khác. Y xưa nay ham mê cờ bạc, cho dù thua hết lần này đến lần khác vẫn không muốn ngừng. Hôm nay khó khăn lắm mới có một cơ hội, y tất nhiên phải nắm thật chặt, bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh cược thêm một lần nữa.
Y đã quyết định từ lâu, đến lúc đó dù không liều mạng cũng nhất định phải tìm cách để mình bị thương thêm lần nữa, khiến Giang Miễn thích mình.