Chương 25
Giang Miễn biết rõ Hà Ứng Hoan đang cố tình khích tướng nhưng lại chẳng nỡ nặng lời với y, đành thuận miệng thầm thì vài câu rồi nhìn về hướng khác, “Tống giáo chủ, trận đấu giữa chúng ta vẫn chưa phân thắng bại.”
Tống Ngọc Thanh lúc này đã đẩy lui được Phó Việt Thanh. Tay trái chắp sau lưng, y ngạo nghễ cười, lạnh lùng đáp trả, “Giang đại hiệp muốn trút giận hộ tiểu tử thối kia thì cứ tiến tới, tội gì phải vòng vo nói lời vô ích?”
Giang Miễn bị kẻ kia mỉa mai cũng không thèm để ý, trái lại mỉm cười, chắp tay hành lễ, “Đã là như vậy, Giang mỗ xin đắc tội.”
Dứt lời, hắn vọt lên, chỉ chớp mắt sau đã đứng trước mặt Tống Ngọc Thanh. Hai kiếm va chạm, trận đấu dần trở nên gay cấn. Một người trấn tĩnh thản nhiên, một người kiếm pháp kì dị, thắng bại nhất thời khó phân.
Hà Ứng Hoan thấy Giang Miễn nơi nơi chốn chốn bảo vệ mình thì thầm đắc ý. Y cao hứng ha ha cười mấy tiếng đứng ngoài quan sát, thế nhưng chỉ nhìn một lúc, y đã thấy nhàm chán.
Tống Ngọc Thanh võ công dù lợi hại nhưng bởi phải liên tiếp chống địch, khí lực cũng không còn dồi dào như trước. Giang Miễn không muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn nên tỷ võ nãy giờ vẫn không ra sát chiêu, vốn chỉ là làm bộ trước mặt Hà Ứng Hoan một lúc.
Hà Ứng Hoan hiểu rõ tính tình Giang Miễn, biết dù có đánh tiếp cũng không có kết quả gì, y khẽ thở dài rồi cất giọng gọi, “Cần Chi.”
“Sao thế?” Giang Miễn vừa nghe thấy tiếng nói liền thu kiếm xoay người, nhanh chóng trở về bên y.
Tay chân bám hết lên người Giang Miễn, Hà Ứng Hoan kéo một cánh tay hắn, chun mũi, dài giọng nói, “Ta đói quá—“
Giang Miễn sau khi ngẩn người lại nhíu mày, “Không xong rồi, ta không mang lương khô. Chỗ này đất âm u ẩm ướt, chắc cũng chẳng có gì ăn được…”
Trầm ngâm một lúc, hắn bất chợt kéo ống tay áo, đưa tay đến trước mặt Hà Ứng Hoan, mỉm cười nói, “Nếu đói quá thì ngươi cắn một miếng đi.”
“Hả?!” Hà Ứng Hoan kinh ngạc nói không ra lời.
Giang Miễn vẫn cười cười nói tiếp, “Sớm muộn gì chúng ta cũng ch.ết ở đây, nhưng bụng đói thì không hay lắm. Thịt của ta ăn không ngon đâu, ngươi ăn tạm nhé.”
“…”
Hà Ứng Hoan thấy Giang Miễn nghiêm túc thì sợ đến ngây người một lúc lâu mới có thể hồi phục tinh thần, phì cười một tiếng. Y thật sự cúi đầu xuống cắn nhẹ vào cánh tay người kia, đôi mắt đen chớp chớp, nụ cười thật ngọt ngào.
“Ta quả thật rất muốn nuốt ngươi vào bụng, đáng tiếc, không phải là ở đây.” Y dừng một chút, mỉm cười, “Không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi. Trời tối là không vào thành được đâu.”
“Về?” Lần này đến phiên Giang Miễn giật mình, ngơ ngác hỏi, “Cửa địa đạo đã đóng kín, chúng ta nào có ra được.”
“Đừng lo, ta đã có cái này.” Hà Ứng Hoan búng tay, dáng vẻ như đã tính kĩ từ lâu, móc một vật ra từ lồng ngực, vừa cười vừa nói, “Chỉ một cái cửa đá sao có thể cản được ta?”
Giang Miễn cúi đầu nhìn chỉ thấy trong lòng bàn tay Hà Ứng Hoan là một viên đạn màu đen to bằng quả trứng gà, không phải vàng không phải đá, tính chất kì lạ, trên đỉnh còn có kíp nổ vừa dài vừa mảnh.
“Đây là… đạn Phích Lịch?”
“Ha ha, ngươi đừng có xem thường thứ đồ chơi này. Bề ngoài dù không bắt mắt nhưng uy lực của nó còn mạnh hơn thuốc nổ bình thường mấy lần. Phá núi mở đường còn có thể làm được, một cái cửa thì đã là gì.”
“Vật này cũng là do sư phụ ngươi làm ra?”
“Ông thích nghiên cứu mấy thứ bàng môn tả đạo như thế thì biết làm sao, đã thế còn nhét vào người ta.”
Giang Miễn nhíu nhíu mày, ánh mắt từ từ sẫm lại, nhẹ nhàng hỏi, “Ứng Hoan, trên người ngươi nếu đã có thứ như vậy, tại sao đến bây giờ mới lấy ra?”
“Hả? À…” Hà Ứng Hoan cười gượng vài tiếng đáp, “Vừa nãy ta sợ quá nên không nhớ ra.”
“Có thật không?” Giang Miễn như cười như không liếc nhìn y, đôi con ngươi thẳm sâu như nước, “Ta lại thấy ngươi đâu có sợ hãi, là cố tình ở lại đây góp vui mới đúng.”
“Không phải thế!” Hà Ứng Hoan quýnh lên, chân tướng lập tức rõ ràng, “Ta, ta chẳng qua là muốn nghe ngươi nói…”
Vừa mới dứt lời đã phát hiện mình thật không có tiền đồ, y vội vã ngoảnh mặt đi chỗ khác, trốn tránh ánh mắt của Giang Miễn. Một lúc sau, y mới len lén dò xét người kia, đôi mắt đen mông lung sương mù đẩy đưa.
Giang Miễn nhìn bộ dạng có tật giật mình của y có tức giận cũng chẳng tức nổi nữa, hắn nhịn không được vươn tay vuốt ve gò má y, giọng điệu ấm áp và êm ái, dịu dàng như nước, “Ngươi ấy hả… thật nghịch ngợm.”
Hà Ứng Hoan thầm giật mình nhìn thẳng vào hắn, thận trọng hỏi, “Cần Chi, ngươi giận ta sao?”
Giang Miễn không trả lời. Hắn chỉ kề sai môi vào tai người kia, nhẹ nhàng nhấn từng chữ, “Sau này đừng đùa như vậy nữa. Nếu ngươi thích nghe câu kia, bao nhiêu lần cũng được… ta sẽ nói cho ngươi.”
Hà Ứng Hoan chấn động toàn thân, quen thói ôm lấy thắt lưng hắn, mắt nhìn hắn đến ngẩn ngơ.
Giữa lúc hai người đang tình ý miên man, bên tai bỗng vang lên vài tiếng ho khan.
Lúc này, hai người mới giật mình nhìn lại, đám người Tống Ngọc Thanh đã thu binh khí lại từ lâu, cả đám khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên.
Giang Miễn lúc trước cho rằng tất cả không thoát khỏi địa đạo nên khanh khanh ta ta với Hà Ứng Hoan không hề kiêng kị, lúc này có hi vọng sống sót, hắn lại cảm thấy mất tự nhiên. Nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Hà Ứng Hoan, đổi thành cầm tay y, hắn cười nói, “Mấy vị tạm thời đình chiến đã, chúng ta trước hết hãy nghĩ cách thoát khỏi chỗ này.”
“Không sai, không sai, ăn no xong hẵng đánh tiếp.” Hà Ứng Hoan vỗ tay phụ họa vài câu, như có như không liếc Tống Ngọc Thanh, “Tiếc thật, chỉ tiện cho kẻ nào đó.”
Giang Miễn cười khổ một tiếng, lần thứ hai vội vã che miệng Hà Ứng Hoan. Hắn dẫn đầu tiến về phía trước.
Mấy người dù tạm thời ngưng chiến nhưng mắt vẫn trừng trừng nhìn mắt, sóng dậy bốn bề. Giang Miễn sợ lại có phiền phức gì xảy ra, đành phải vội vàng chạy về phía cửa động đốt mấy viên đạn Phích Lịch.
Mọi người nằm úp sấp ở một góc chờ đợi. Lát sau, một tiếng “đùng!” thật lớn vang lên, đá vụn bay tán loạn, bụi giăng khắp trời, cửa động bằng đá đã bị nổ tanh bành.