Chương 7
Trong ngôi nhà nhỏ truyền đến tiếng la mắng, là giọng đàn ông trầm đục. Người đàn ông giơ tay chực đánh cô gái. Một mặt đầy nộ khí mà rằng:
"Mày không thương cha mày đúng không. Mày gả cho Tô công tử chỉ việc ăn sung mặc sướng. Mối tốt như vậy còn đòi gì nữa hả?"
"Là cha.. cha đem bán con cho hắn ta. Vào nhà ấy thì chỉ có ch.ết." Cô gái khóc lóc van xin, nắm chặt vạt áo người cha, "Liên Nhi một mực vì cha mà làm lụm, phụng dưỡng người. Liên Nhi không bao giờ phàn nàn một lời, người nói, Liên Nhi đều thực hiện. Nhưng mà riêng có lần này, Liên Nhi cầu xin người, Liên Nhi quỳ lạy người, Liên Nhi không muốn cưới Tô Trần. Liên Nhi thật sự không muốn.."
Vừa nói Trần Liên vừa dập đầu. Trán cô va mạnh vào nền đá lạnh lẽo, liên hồi phát ra tiếng vang làm đau đớn lòng người. Máu đỏ ứa ra, một màu rực rỡ rơi xuống đôi má trắng trẻo, mịn màng của cô. Giờ khắc này ai nhìn vào cũng không kìm được lòng mà tác thành cho cô.
Dẫu vậy người cha vẫn đứng tại chỗ, mắt hừng hực lửa giận. Tia lửa như muốn nuốt chửng thân hình người con gái yếu đuối kia. Có mấy phần rợn người.
"Dù thế nào ta cũng không bằng lòng."
Cũng không thể không can ngăn. Con gái của ông không thể ch.ết được, nó phải sống để trả nợ cho ông. Sinh con, nuôi con đã rất tốn kém rồi, bây giờ trưởng thành phải biết báo hiếu cho cha mẹ.
Ông đỡ Trần Liên đứng dậy, nhẹ giọng an ủi: "Liên Nhi, con gái lớn phải gả chồng. Thuận tiện Tô công tử cũng phải lấy vợ. Mà cha thì đang thiếu nợ ông chủ Tô. Ông ấy hứa sẽ xóa nợ nếu như con chịu gả cho con trai nhà hắn. Con có về nhà chồng thì cha cũng có một khoản tiền nhỏ mà sống tốt. Sau này cũng chẳng phiền con."
Trần Liên lau đi hàng nước mắt chực chờ chảy ra, lấy lại bình tĩnh nói:
"Nhưng mà ai cũng biết Tô Trần là một kẻ điên. Lúc trước vì luôn muốn nhét côn trùng, lá cỏ vào miệng người khác, lại đánh người nên mới bị nhốt vào phòng, cũng chẳng ai dám đi vào phòng ấy ngoại trừ cha mẹ hắn. Đã mấy năm rồi, bây giờ người nhà của hắn lại muốn cưới vợ cho hắn, chẳng phải rất lạ sao."
"Hừ, có điểm gì lạ? Chính là hắn hết bệnh thôi."
"Có tiện không? Có tiện không?"
Thấy có mấy người đứng ngoài sân, ông vội nhìn sang con gái một cái, ý bảo cô vào trong, sau đó tươi cười ra đón khách nhân.
Là bọn A Uy.
"Thì ra là Sở bổ khoái lừng danh đây mà. Hân hạnh! Hân hạnh! Vào nhà, mời vào nhà."
Hàm Tiếu bước vào, như có như không liếc nhìn Trần Liên một cái. Trần Liên giật mình tỉnh ngộ, bộ dạng thấp thỏm đi vào trong. Ba người A Uy, Phù Nam, Hàm Tiếu ngồi xuống ghế theo sự tiếp đãi nồng nhiệt của chủ nhà.
Trần Bá Hành nói vọng vào nhà bếp: "Liên Nhi, pha một ấm trà ngon cho cha."
Phù Nam một mặt ngồi im uống trà. Hàm Tiếu lại quan sát cô gái đứng bên cạnh Trần Bá Hành. Đôi mắt cô không còn đỏ hoe, thay vào đó là đôi mắt đen láy, dịu dàng. Cô giờ khắc này khép nép đứng bên cha, đừng tưởng Hàm Tiếu nàng không nhận ra hai người có tranh cãi, mâu thuẫn.
Trần Liên, con gái của Trần Bá Hành là một cô nương mười tám xuân xanh. Cũng là vị bị mất cái yếm hai hôm trước. Theo lời của Hàm Tiếu sau khi nàng thoát khỏi cơn say thì vụ án này có vấn đề. Kẻ gây án có rất nhiều sơ hở.
Hàm Tiếu ngồi cạnh A Uy, nàng dùng lực đạp chân hắn ra hiệu. A Uy nhịn đau mỉm cười nhìn nầng, lại quay sang Trần Bá Hành nói mục đích đến đây.
"Trần lão gia, ta nghĩ vụ việc này có rất nhiều sơ hở. Tỉ như tên hái hoa tặc này tại sao chỉ trộm hai cái yếm ở vùng này, vào tối ngày ấy? Lại không có hành động gì tiếp theo? Hôm qua sao hắn lại không gây án?.."
A Uy nói một hôi một hồi, Trần Bá Hành cũng chỉ biết phối hợp gật đầu. Bởi không biết hành động tiếp theo của tên hái hoa tặc nên ông rất lo sẽ ảnh hưởng đến con gái mình.