Chương 44: Hạnh Phúc Đến Từ Bất Ngờ
*****
Ngồi trong xe hai bàn tay anh siết chặt vô lăng, nhìn thấy cô ôm một thằng đàn ông khác nhưng lại không thể là gì ngoài việc trơ mắt nhìn. Lần trước anh chỉ nói có mấy câu mà cô đã nổi khùng lên, nếu như lần này anh lao đến đánh cho Hạnh một trận thì sẽ sao nhỉ, có lẽ là đoạn tuyệt quan hệ cũng nên. Nghiến răng, đạp mạnh chân ga anh phóng xe vụt đi bỏ lại sau lưng thân ảnh thong dong, thư thả đạp xe đạp của ai kia.
Mấy ngày đi công tác anh luôn cố gắng đẩy nhanh tiến độ công việc để có thể về sớm rốt cuộc ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng có thể rút ngắn hai ngày trước thời hạn. Xuống máy bay anh gấp rút bắt taxi đến nhà An Nhi chỉ vì muốn gặp cô và tặng cho cô chiếc vòng tay charm mà cô thích vậy mà khi tới nơi lại vô tình biết được cô đang đi chơi cùng Hạnh. Tâm trạng vốn đã u ám rồi vậy mà lúc anh ngồi vào xe chuẩn bị rời đi lại trông thấy Hạnh cùng cô dắt xe đi dạo về sau đó họ còn ôm nhau, thử hỏi còn gì có thể đả kích hơn với anh nữa hay không.
*****
‘Sao vào nhanh vậy. Hai đứa không gặp nhau à?” Vừa vào đến cửa đã bị mẹ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy cô ngẩn cả người.
“Gặp ai ạ?”
“Hải Phong. Nó đợi con cả mấy tiếng đồng hồ, vừa mới về xong, chắc cũng được năm, mười phút gì đấy thôi. Thế hai đứa không gặp nhau thật à?”
An Nhi lao vụt
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi cuối cùng bản thân mới hạ quyết tâm nhắn cho anh một dòng chữ: Anh đang làm gì đó? công việc sao rồi. Gửi xong mới phát hiện bản thân mình thật ngốc, tự nhiên gửi cái tin nhắn vô vị kia. Gửi cũng đã gửi nhưng sao mãi vẫn không thấy hồi âm, xem ra khi nãy anh trông thấy hết rồi.
Ban chiều vì mng hốt lo lắng một cách oan uổng.
*****
Ngày hôm sau đi làm anh mới thấy không có điện thoại bất tiện thế nào cho nên đã đi mua một chiếc di động mới. Lắp sim vào anh phát hiện có tin nhắn của cô gửi đến. Nhíu chặt hàng long mày, vừa vui mà cũng vừa khó hiểu. Trước nay chưa bao giờ anh thấy cô chủ động nhắn tin cho mình, nhưng tin nhắn này rốt cuộc là có ý gì. Trước đó cô còn ôm Hạnh trước cổng nhà vậy mà sau đó lại nhắn tin cho anh. Nhưng mà chỉ vì tin nhắn này mà cục tức khi nãy lại có thể từ từ xẹp xuống.
Buổi trưa nhận được điện thoại từ Hạnh khiến anh ngạc nhiên vô cùng, rốt cuộc anh ta tìm anh có việc gì, không lẽ là muốn tách anh và An Nhi ra khỏi nhau. Gặp thì gặp, dù sao anh cũng đang có việc muốn tìm anh ta. Đúng giờ đến chỗ hẹn, rất nhanh đanhìn thấy Hạnh ngồi ở một bàn gần phía cửa sổ. Hạnh thẳng thắn hướng mắt nhìn trực diện vào mắt anh mà hỏi:
“ Tôi chỉ muốn nói với anh vài câu, hi vọng anh nghe kĩ những gì tôi nói.”
“Xin mời tự nhiên.”
“ Thứ nhất. An Nhi vốn không bị mất trí nhớ, cô ấy luôn nhớ rất rõ về anh và mọi thứ trong quá khứ của anh, chỉ là cô ấy chưa thể tìm được cảm giác an toàn nơi anh. Thứ hai tôi muốn anh phải trở thành người cả đời mang lại cảm giác an toàn và tin tưởng cho cô ấy, tôi không muốn cô ấy tổn thương. Thứ ba tôi nói những lời này không có nghĩa là tôi buông xuôi mà chỉ vì tôi muốn cô ấy hạnh phúc nên tôi tôn trọng cô ấy, cho nên nếu anh chỉ cần tạo ra một kẽ hở nào dẫu chỉ là vết nứt nhỏ thì tôi cũng không ng đứng dậy rời đi, anh biết có lẽ lượng thong tin mà anh vừa nói đủ khiến cho Hải Phong chóng mặt mà choáng váng như thế nào.
Hải Phong cả người cứ lâng lâng, miệng còn khẽ cười, mặt tràn đầy sắc xuân bước ra khỏi quán cà phê. Những gì Hạnh vừa nói khiến anh ngộ ra rất nhiều thứ. Nếu đúng như anh ta nói thì cái ôm kia vốn chả là gì cả, hơn nữa quan trọng là An Nhi đã không chọn anh ta. Đối thủ mất đi đương nhiên tâm trạng sẽ trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Tuy có chút tức giận và tủi thân về việc cô tủi thân và cô tình xa lánh anh trong thới gian qua nhưng có lẽ cảm giác vui mừng vẫn nhiều hơn vì trước giờ bản thân thực ra chưa hề bNgọc Nhi khiến anh ngẩn cả người. Đang không biết phản ứng thế nào trước hành động này của cô thì anh đã bị cô gấp rút lôi ra ngoài bên tai còn có tiếng khe khẽ của cô:
“Ra ngoài em có chuyện muốn nói với anh.”
Lần đầu tiên sau sáu năm trời cùng cô đi dạo trên con đường này, tâm trạng anh vô cùng phức tạp, anh cảm thấy cô có cái gì đó rất lạ, rất khác với mọi ngày.
Đưa tay lên sờ mặt dây chuền trên cổ cô dùng hết can đảm của mình nói với anh: “ Em xin lỗi vì đã nói dối. Thực ra em không bị mất trí nhớ, chỉ là em không biết nên đối diện cùng anh như thế nào mà thôi.”
o trùm lấy anh.
“Anh mở ra xem đi.”
Lấy chiếc vòng tay ra anh nhìn cô: “ Chiếc vòng tay này là do anh đặc biệt mua tặng em. Sao em lại…” Việc cô trả lại nó đối với anh chả khác nào nói với anh rằng cô muốn cắt đứt đoạn tình cảm kia.
Cô nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bối rối, bi thương của anh một hồi lâu sau đó bật cười:
“Ngốc ạ. Em chỉ muốn anh tự tay đeo cho em thôi. Như vậy anh mới có thể danh chính ngôn thuận làm bạn đời của em được chứ.”
Sau phút bị cô làm cho ngây ngốc anh nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất có thể đeo nó vào tay phải của cô, sau đó ôm lấy cô cười như một đứa trẻ.
“Em là của anh. Vĩnh viễn là của anh rồi nhé!”
Đúng vậy, cô là của anh, vốn dĩ tái tim ấy đã thuộc về anh từ khi cô còn là cô bé mười tuổi rồi. Hạnh nói đúng,bản thân đã biết người trong tim mình là ai thì cứ dẹp bỏ cái lí trí không đáng một xu mà nghe theo tiếng gọi trái tim và cô đã làm được, đã dũng cảm