Chương 1

Editor: Trà Đá.
Tuần thứ hai Ngô Từ đến nhà họ Nam, cô bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn.


Mặc dù bây giờ cô đã đổi tên thành Nam Từ. Nhưng một tuần trước, cô đã chuyển tên vào hộ khẩu nhà họ Nam, trong vòng một đêm, cô gái nhỏ xuất thân từ nông thôn trong vùng núi đã lắc mình trở thành nhị tiểu thư nhà họ Nam ở thành phố Bắc.


Kỳ thật cho đến hôm qua thôi, đầu óc cô vẫn có chút không rõ ràng.
Không rõ tại sao người nhà họ Nam lại đến nhận mình, vì sao những ngày này lại đối tốt với cô như vậy.


Đương nhiên, cái “Tốt” này chỉ là vật chất, mua bao nhiêu là quần áo, đồ trang sức cho cô, ngay cả đồ ngủ cũng là những bộ đắt tiền, những mẫu mới nhất…


Tóm lại, nếu như người mẹ trên danh nghĩa của cô không trừng mắt với cô, sắc mặt không khó chịu với cô, thì cô đã thật sự tin mình là công chúa nhỏ trong nhà này.
Nhưng hôm qua đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn.


Hôm qua, sau khi đi dạo phố về, cô mệt mỏi ngã vật ra giường ngủ, sau khi tỉnh lại thì trong nhà cũng đã sáng đèn, cô mơ màng xuống lầu uống nước, vô tình nghe thấy hai người lớn trong nhà cãi nhau.


available on google playdownload on app store


“Thái độ của tôi như vậy là rất tốt rồi, chẳng lẽ ông còn muốn tôi phải tươi cười với nó nữa sao? Huống hồ thân phận của nó có gì vẻ vang, vừa mới về nhà họ Nam được bao lâu mà đã nghĩ mình là nhị tiểu thư nhà họ Nam!”


“Người cũng đã về đây rồi, sao bà không ráng nhịn một chút, dù sao con bé cũng đã trở thành nhị tiểu như nhà họ Nam! Với lại, so với Châu Châu thì nhà họ Nam vẫn có thể chu cấp đầy đủ cho con bé mà, nên bà có thể đừng làm khó dễ con bé nữa được không?”


“So với Châu Châu?! Nam Chính Quốc, ông nói chuyện có lương tâm một chút, Châu Châu có thân phận gì, còn thân phận nó là gì! Không phải mẹ đẻ của nó năm đó gian díu với ông sao! Bây giờ nó vào được nhà họ Nam thì sao? Đừng tưởng rằng nó có một nửa dòng máu của nhà ông thì có thể làm công chúa!”


“Bà nói nhỏ một chút! Lỡ như con bé nghe thấy thì làm sao? Đừng quên mục đích ban đầu đưa con bé về đây là gì! Cơ bản con bé chỉ là người hi sinh thay Châu Châu, ở trong nhà này cũng không quá mấy tháng đâu, tôi bảo bà đối xử với con bé tốt tốt một chút thì có làm sao?”


“Ông nói hay quá nhỉ! Nếu là như vậy thì đáng ra nó còn phải cảm ơn Châu Châu kia kìa, nếu như không phải thay thế Châu Châu gả vào nhà họ Hoắc, thì bây giờ chắc chắn nó còn đang ở trong cái vùng núi hẻo lánh không ai dòm tới kìa, làm gì có cơ hội đến thành phố lớn như vậy, mỗi ngày còn được ăn sung mặc sướng! Mấy tháng sau lại trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc!”


“Nhà họ Hoắc tốt như vậy thì sao bà không gả Châu Châu đi?! Con bệnh nhà họ Hoắc như thế nào chẳng lẽ bà còn không rõ hơn tôi!”
Tiếng mắng chửi mẹ Nam càng lúc càng lớn, nói câu nào càng chói tai câu đó, hoàn toàn mất đi dáng vẻ cao quý hàng ngày của một phu nhân.


Nam Từ lặng lẽ quay về phòng ngủ, nghĩ thầm, may mắn cô còn biết chút sự tình, vẫn không ngu ngốc đến mức cảm thấy mẹ Nam mới là mẹ ruột của mình, bằng không thì khi nghe được những lời mắng nhiếc của mẹ Nam, thì nhất định khó chịu không thôi.


Cô lớn lên nhờ bàn tay chăm sóc của bà ngoại, khi còn nhỏ cô bị ức hϊế͙p͙ thì sẽ chạy về hỏi bà ngoại ba mẹ mình ở đâu? Vì sao những đứa trẻ khác khóc thì có ba mẹ dỗ dành, mua kẹo ngọt, còn cô chỉ có mình bà ngoại?


Khi đó bà ngoại thường xuyên muốn nói lại thôi, chỉ nhìn xem cô với ánh mắt rất đau thương.
Bà ngoại vuốt tóc cô, cười hiền lành rồi nói: “Từ Từ đừng sợ, con có bà ngoại, bà ngoại sẽ che chở cho con, sẽ mua kẹo ngọt cho con.”


Có thể sau này, cả thế giới chỉ có một mình bà ngoại đối tốt với cô cũng bỏ cô mà đi.


Thật ra cô cũng không mơ mộng gì về cuộc sống giàu sang, nếu như không phải lúc ba Nam đến tìm cô, đưa cho cô coi giấy xét nghiệm DNA, lại còn hứa hẹn cho cô một tổ ấm, thì cô đã không về đây với bọn họ.


Cô cũng từng mơ ước mình có ba có mẹ, nhưng sau khi vào nhà họ Nam thì cái ước mơ này càng ngày càng nhỏ dần.
Cho đến khi nghe được đoạn đối thoại đó, thì những gì còn sót lại trong ước mơ của cô cũng vỡ vụn.


Nhưng điều cô không ngờ tới chính là nhà họ Nam đưa cô về để lấy chồng thay Nam Châu.


Nam Châu là chị gái cùng ba khác mẹ với cô, những ngày qua hai người chỉ gặp nhau vài lần, Nam Châu là một tiểu thư nhà giàu lạnh lùng, cô ta chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua cô, không chào mừng cũng không chống đối, chỉ đối xử với cô như người qua đường.


Cô không biết Nam Châu vì sao lại không muốn gả vào nhà họ Hoắc, cũng không hiểu rõ “Con bệnh nhà họ Hoắc” là như thế nào, dù sao những chuyện này cũng không liên quan đến cô.
Bởi vì cô sẽ trốn khỏi đây.


Cô đến đây hi vọng được ba mẹ yêu mến, nhưng nếu cô chỉ là một thứ đồ chỉ để người ta lợi dụng, thì không bằng cô trốn đi.
Ở thành phố cái gì cũng tốt, nhưng nếu như không thuộc về cô, thì cô cũng không thể cưỡng cầu.
~


Nam Từ trốn ra khỏi biệt thự coi như thuận lợi, dù sao không ai biết cô đã nghe được đoạn hội thoại kia, cũng không ai nghĩ rằng một cô gái nhỏ sống ở vùng núi nghèo đói, sẽ bỏ cuộc sống giàu sang ở thành phố dễ dàng như vậy.


Cô thừa dịp trời tối để trốn ra ngoài, lúc này tất cả mọi người trong nhà họ Nam đã ngủ, người giúp việc cũng đã quay về phòng của mình, cô mang theo hành lý cùng số tiền hơn một trăm đồng mà cô dành dụm được, im ắng đi ra khỏi cổng lớn.


Trong quá trình chạy trốn, cô không một lần quay đầu lại nhìn, đáy lòng cũng không suy nghĩ gì hết, trong đầu chỉ còn lại niềm hưng phấn và vui sướng, ước mơ quay về chốn vùng núi sống yên bình.
Nhưng cô không ngờ rằng cái kế hoạch trốn thoát vừa mới bắt đầu thì đã bắt đầu sụp đổ.


Biệt thự nhà họ Nam nằm ở ngoại ô thành phố, bởi vì không khí ở đây tốt, cho nên có rất nhiều doanh nhân và gia tộc giàu có chuyển đến ở.
Ban ngày còn dễ nói, đi dọc theo biển báo rẽ trái rẽ phái xuống núi là được.
Nhưng một khi trời tối…


Nam Từ đi vòng qua khỏi một rừng cây, sau đó lại dừng bước, cẩn thận nhìn đông ngó tây.
Lúc này cô đã mệt mỏi, thở hồng hộc, nhưng vẫn chưa tìm được đường xuống núi.


Bốn phía không có một bóng người, ánh đèn trong đường núi chập chờn, cô ngồi dưới ánh đèn đường, sau lưng nghe tiếng gió rừng thổi xào xạc quái dị, không khỏi rụt rụt cơ thể.
Cái hưng phấn vui sướng ban đầu, bây giờ đã thay bằng nỗi bất an và sợ hãi.


Đúng lúc này, có một chiếc xe lái về phía này, ánh đèn xe chói mắt chiếu vào mắt cô, lúc này cô quyết định…
Đón xe.
Tài xế nhìn thấy phía đằng xa có một cô gái, nhất thời giật mình.


Mặc dù mấy năm nay có rất nhiều tiểu thư nhà giàu theo đuổi ông chủ của mình, nhưng chưa bao giờ có chuyện đứng giữa núi bắt xe, đây là chuyện lần đầu tiên anh ta thấy.
Anh ta thả lỏng chân ga, lái chậm lại một chút.


“Ông chủ, phía trước có người muốn đón xe.” Tài xế dừng lại một chút, sau đó bổ sung, “Là một vị tiểu thư.”
Ở ghế sau, người đàn ông lẳng lặng ngồi nơi đó, bộ dáng lười biếng dựa ra ghế, trên thân mặc một cái áo sơ mi sạch sẽ thẳng thớm, một vết nhăn cũng không có.


Anh hơi cúi đầu, đường cong gò má rõ ràng, sống mũi cao thẳng làm cái giá đỡ cho cặp mắt kính gọng vàng.
Cả người toát ra vẻ cao quý lại quyến rũ.
Nghe thấy lái xe, anh không ngẩng đầu, ngón tay thon dài tiếp tục lật giở tài liệu trên tay.


Sau đó, anh mở miệng, giọng nói như xuất phát từ nguồn nước dưới giếng sâu, trầm thấp dễ nghe.
“Thì sao?”
Đáp án này đã nói rõ, tài xế lập tức hiểu, nhưng vẫn không nhịn được nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu một cái.


Người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, trên mặt không có một tia biểu cảm dư thừa, khí thế cũng không tính quá lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ, khóe miệng anh còn mang theo một nụ cười như có như không.


Nhưng ai có thể biết được, tam thiếu gia nhà họ Hoắc nhìn bề ngoài lịch sự ưu nhã, lại là một động vật máu lạnh chính hiệu.
Lái xe hít một hơi, tiếp tục đạp chân ga, tay phải đổi hướng, cách xa Nam Từ.


Ban đầu Nam Từ còn cho là lái xe không nhìn thấy cô, cho nên càng không ngừng vung tay, nhưng khi nhìn thấy xe càng ngày càng gần, lại không có ý định giảm tốc, thì lúc này cô mới thật sự luống cuống.


Vào lúc xe cách cô chỉ có nửa mét, rốt cuộc cô chịu không nổi, chạy hai bước về phía bên phải, té nhào ở ven đường.
Khuỷu tay và đầu gối có vẻ như cũng bị xước, đau đớn lan khắp cơ thể, đau muốn chảy nước mắt.


Lúc xe chạy ngang qua, cô vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm mắt với người ngồi ghế sau.
Cô không cách nào hình dung được ánh mắt kia, nhìn thì có vẻ thoải mái, hết sức tùy ý, nhưng cũng lạnh lùng khiến người khác không dám tùy tiện.


Giống như thợ săn trong rừng, nhìn thì không có chút uy hϊế͙p͙, nhưng một khi đã xác định được mục tiêu, thì con mồi chỉ có thể ch.ết.
Cô ép mình cúi đầu xuống, chịu đựng tro bụi tung bay khi chiếc xe đi qua.
Xe lái về phía trước một đoạn, thì thấy hai bên đường xuất hiện không ít người.


Bọn họ ai ai cũng cầm đèn pin và điện thoại trong tay, biểu hiện rất gấp gáp, giống như là đang tìm cái gì đó.
Tài xế nhìn nhìn, nói với người đàn ông ngồi phía sau: “Ông chủ, là mấy người giúp việc nhà họ Nam.”
Người đàn ông chỉ tùy ý nói: “Hỏi xem có chuyện gì.”


Sau khi giúp việc nhà họ Nam nhìn vào trong xe, thì mọi bất an và lo lắng đều biến mất.
Phải nói, người sống trong khu biệt thự này không giàu thì giỏi, có rất nhiều người tính tình cổ quái, bọn họ chỉ sợ lúc này bọn họ đang ầm ĩ kiếm người, lại đắc tội với người ta.


Nhưng người trước mắt chính là tam thiếu nhà họ Hoắc, Hoắc Lâm. Đồng thời cũng là con nuôi của người đứng đầu nhà họ Nam, ngày bình thường anh toát lên một phong thái ưu nhã, đối với người họ Nam thì càng không thể chê, đối với những người giúp việc trong nhà cũng mười phần ôn hòa cảm thông.


Cho nên người dẫn đầu tốp người khi nhìn thấy anh cũng không khỏi thả lỏng: “Hoắc tiên sinh, nhị tiểu thư nhà chúng tôi mất tích, lão gia và phu nhân gấp đến độ phái mọi người xuống núi tìm người.”


Hoắc Lâm hơi nhíu mày, ý cười bên miệng càng sâu hơn, gương mặt tuấn tú nhìn qua càng thêm ưu nhã mê người.
“Là cô gái vừa mới được đưa về nhà họ Nam?”


“Đúng đúng, chính là cô gái đó.” Nói đến đây, người giúp việc nhà họ Nam có chút bực bội, “Không biết nhị tiểu thư nghĩ cái gì nữa, lão gia và phu nhân đối xử tốt như vậy, lại còn không biết điều, dám rời nhà trốn đi, hơn nửa đêm làm phiền người khác đi tìm, liên lụy đến cả lão gia và phu nhân không ngủ được!”


Trong câu nói không có một chút tôn trọng với tiểu thư, Hoắc Lâm nhìn ra nhưng không nói gì.
“Ban nãy tôi có thấy một cô gái ở chỗ sườn núi, nhìn giống như bị lạc đường, mọi người qua đó tìm thử xem.”
“A, thật sao? Bọn tôi lập tức tới đó! Cảm ơn tam thiếu!”


Sau khi người nhà họ Nam đi rồi, Hoắc Lâm lại bảo tài xế tiếp tục lái xe.
Tài xế nhịn một chút, nhưng vẫn không chịu nổi, hỏi: “Ông chủ, chẳng lẽ cô gái đó chính là nhị tiểu thư nhà họ Nam sắp được gả cho tiểu thiếu gia sao ạ?”


Hoăc Lâm lại lật một tờ tài liệu, tùy tiện nói: “Chắc vậy.”
“Nhưng… Nhưng cô gái đó lại muốn chạy trốn lúc nửa đêm như thế này, thì chắc chắn là không đồng ý cuộc hôn nhân này rồi! Trông cũng thật đáng thương.”


Ánh mắt Hoắc Lâm quét nhẹ qua tài liệu, sau khi nghe tài xế nói, mí mắt hơi nhấc lên một chút.
Nét mặt của anh vẫn rất lịch sự ưu nhã, nhưng dưới tấm kính lại toát ra vẻ khí thế bức người.
“Biết tôi ghét nhất loại người nào không?”
“Không… Không ạ.”


“Tôi ghét nhất loại người xen vào chuyện của người khác.” Khóe miệng Hoắc Lâm càng lúc càng lớn, đáy mắt lạnh lùng càng ngày càng đậm: “Nếu thích nhà họ Nam như vậy thì để tôi đưa cậu qua bên kia làm?”
Tài xế trong nháy mắt ngậm chặt miệng.


Hoắc Lâm lại gục đầu xuống một lần nữa, trong đầu không tự chủ nhớ lại cảnh ban nãy.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối, hai mắt ngập nước mắt, bộ dáng đáng thương bất lực nhìn anh, phảng phất tia nhìn nhờ anh giúp đỡ.


Hoắc Lâm nhàn nhã lật tài liệu, nét cười trào phúng càng ngày càng đậm trong đáy mắt.
Có người nhờ anh giúp đỡ sao?
Thật là ngây thơ.






Truyện liên quan