Chương 13
Editor: Trà Đá.
Bà Chu không còn bộ dáng hoảng loạn như ban nãy nữa, bây giờ trở nên nghiêm túc, liếc mắt nhìn Lưu Lâm Lâm: “Nếu như tôi không nhầm thì cô là tiểu thư nhà họ Lưu?”
Lưu Lâm Lâm kinh ngạc: “Bà biết tôi sao?”
“Đương nhiên, dù sao trong cái thành phố này, gia đình giàu lên nhờ buôn bán bồn cầu không phải chỉ có nhà họ Lưu sao.”
Sắc mặt Lưu Lâm Lâm trong nháy mắt trở nên khó coi.
Cô ta kiêu ngạo từ nhỏ, ghét nhất người khác nói chuyện làm ăn nhà cô, từ nhỏ đã bị người khác chế giễu, cho nên bây giờ nghe như vậy thì sao có thể nhịn được.
“Đừng có nói mò! Nhà tôi cũng không phải chỉ bán mỗi bồn cầu!”
Bà Chu gật gật đầu như đồng ý: “Đúng, nhà cô buôn bán bồn cầu xảy ra chuyện, cho nên ba cô đang muốn tìm cơ hội để đổi nghề.”
Bà Chu lại quan sát, đánh giá Lưu Lâm Lâm từ trên xuống dưới, chậc chậc hai tiếng: “Để tôi nói cô nghe, không chỉ việc buôn bán bồn cầu của nhà cô có vấn đề, mà ngay cả công chúa bồn cầu là cô cũng có vấn đề về đầu óc, cũng nên chữa trị gấp đi.”
“Bà…!”
“Ban nãy tôi rõ ràng nói tiếng Tây Ban Nha, cô nghe nửa ngày mà còn nghĩ đó là tiếng địa phương sao, nếu tôi là cô, mấy loại chuyện mất mặt này chắc chắn sẽ giấu đi, còn cô ngược lại lớn tiếng ồn ào, sợ người khác không biết cô bị mù chữ à, chậc chậc, lần đầu tiên tôi gặp phải một tiểu thư không biết xấu hổ như cô đó, bội phục bội phục.”
Bà Chu nói xong, quay đầu nhìn Chu Khởi: “Lúc nãy mẹ nghe con bé gọi con là anh Chu, hai đứa biết nhau sao?”
Chu Khởi rõ ràng biết mẹ mình đang dạy cho Lưu Lâm Lâm một bài học, nào dám phá hư sự hăng hái của bà, lập tức vội vàng lắc đầu: “Bên cạnh con lúc nào cũng có rất nhiều cô gái, con không nhớ rõ đã từng gặp qua người này chưa.”
Trông thấy hai mẹ con nói đùa, Nam Từ nhịn không được cười một tiếng.
Lưu Lâm Lâm bị nói đến mức đỏ mặt, lại thấy Nam Từ cười nhạo mình, vừa tức vừa xấu hổ, chỉ vào mặt cô, hung hăng nói: “Coi chừng tôi!”
Lúc Lưu Lâm Lâm chạy đi, bà Chu còn đang trừng mắt nhìn theo.
Cuối cùng, bà ta đổi nét mặt, cười cười nắm tay Nam Từ.
"Cháu gái, đừng có sợ.”
Nam Từ lắc đầu.
Cô thật ra không bị hù dọa, chỉ là có chút kinh ngạc, nếu như không phải cô chọn lớp Tây Ban Nha, thì chắc chắn cô cũng không hiểu.
Nam Từ cũng không muốn ở lại lâu, cho nên nói vài câu với bà Chu xong cũng xin phép rời đi.
Bà Chu nhìn bóng lưng cô, cảm thán: “Trước đó có nghe nhà họ Nam đưa về một nhị tiểu thư, hôm nay được gặp mặt cảm thấy cô bé này còn hiểu chuyện hơn vị đại tiểu thư nhà họ Nam.”
Chu Khởi nhíu mày: “Người đó là nhị tiểu thư nhà họ Nam?”
Bà Chu gật gật đầu, giống như nghĩ đến cái gì, hai mắt tỏa sáng.
“Con hỏi cái này làm gì? Con có hứng thú với con bé hả? Mẹ cũng thích con bé, chi bằng bảo con bé làm dâu nhà họ Chu đi!”
Chu Khởi bất đắc dĩ lắc đầu, vừa muốn lên tiếng thì điện thoại đổ chuông.
Người điện thoại là Hoắc Lâm, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tớ qua bên cửa hàng đối diện tìm mẹ, mẹ tớ lại lên cơn nghiện đóng kịch… À, tớ cũng vừa mới gặp nhị tiểu thư nhà họ Nam, cậu ở bên cạnh nhà họ Nam đã từng gặp qua chưa?”
Hoắc Lâm ở bên kia trầm mặc, hỏi một câu: “Cô bé còn đang ở cửa hàng hả?”
“Đi rồi.” Chu Khởi lại nhìn thoáng qua hướng Nam Từ rời đi, “Lên lầu rồi, chắc là vẫn muốn mua sắm.”
Nói xong, Chu Khởi giống như nhận ra gì đó: “Chờ chút, cậu mà không có hứng thú thì sẽ không hỏi nhiều vậy, hôm nay sao thế? Chẳng lẽ có hứng thú với cô bé kia sao?”
Đáp lại anh ta chỉ là những tiếng bíp bíp vô tình.
Trong lòng Chu Khởi thầm mắng một tiếng.
~
Nam Từ đi lên tầng cao nhất của khu mua sắm, cô nhớ trước đây có đến đây di dạo, cô có thấy một cửa hàng bán giày múa ba-lê. Đôi giày cô đang dùng hơi chật, nên lần này cô cũng tiện mua một đôi.
Nhưng tầng cao nhất lại không giống những tầng ở dưới, cô lại không có cảm giác về phương hướng, quẹo trái quẹo phải, bỗng nhiên quẹo vào hành lang không có ai hết.
Mà trên hành lang cũng không có tiếng nói, bởi vì thảm lông dày nên từ lúc bước vào, không có một tiếng bước chân phát ra.
Cô quyết định nhìn trước ngó sau một chút, phát hiện cách đó không xa có thang máy, nghĩ nghĩ, quyết định không đi nữa mà sẽ đi xuống bằng thang máy.
Cô ấn thang máy đứng chờ chưa bao lâu, thì cuối hành lang xuất hiện hai người.
Một người cao to mặc âu phục đẩy xe lăn, còn người ngồi trên xe lăn là một cậu thanh niên trẻ tuổi.
Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần tây, áo khoác gác bên tay. Lần đầu tiên nhìn, cảm thấy tướng tá người này cực kỳ khôi ngô, giữa hàng lông mày mang theo sự lạnh lùng, sắc mặt có chút tái nhợt, không giống một người khỏe mạnh bình thường.
Lúc người đẩy xe lắn thấy Nam Từ, đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó giống như định nói cái gì, nhưng lại bị người thanh niên trẻ ngồi xe lăn giơ tay ngăn lại.
Người thanh niên trẻ tuổi cũng không nhìn Nam Từ, chỉ đứng chờ thang máy cùng cô.
“Đing.”
Cửa thang máy mở ra, Nam Từ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, định để hai người bên kia tiến vào trước, nhưng đâu có biết bên kia cũng có ý định nhường cô đi trước.
Rốt cuộc người thanh niên trẻ tuổi mở miệng trước:
“Cô đi trước đi.”
Giọng nói của người đó trầm thấp có chút lạnh lùng, nhưng cũng cực kỳ êm tai.
Nam Từ không ngừng liếc anh ta một cái.
Thấy anh ta kiên trì không nhúc nhich, nên cô cũng không nói thêm nữa, bước vào trong thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, trong không gian kín chỉ có ba người bọn họ.
Nam Từ khống chế bản thân không nên liếc trộm nữa, nhưng trong lúc vô tình nhìn vào tấm gương phản quang trong thang máy, lại bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Anh ta không nói gì, cũng không xấu hổ với người lạ mặt, cứ lẳng lặng nhìn cô.
Nam Từ có chút không hiểu lắm.
Người thanh niên trước mắt này, nhìn cực kỳ bình tĩnh, lại bí ẩn, còn bị bệnh…
Cô cẩn thận lục lại trí nhớ những người mình đã từng gặp qua, sau khi xác định chưa từng gặp qua người này, cô mới miễn cưỡng cười cười với đối phương.
Ánh mắt cô vô tình liếc tới bánh xe lăn, nhìn thấy chỗ bánh xe có chút không đúng.
Cô không ngẩng đầu, mở miệng: “Cái kia…”
Người đẩy xe lăn phản ứng lại: “Vị tiểu thư này, không có điện thoại Wechat gì hết nhé, nên xin cô đừng lên tiếng.”
Nam Từ ngẩn người, có chút không hiểu nhìn anh ta, sau đó chỉ chỉ về phía bánh xe lăn.
“Tôi chỉ muốn nói là ống tay áo khoác bị kẹp dưới bánh xe thôi.”
Anh ta nhìn nhìn, quả nhiên, ống tay áo khoác bị bánh xe lăn đè lên.
Lúc này anh ta hơi lúng túng, mặt không đỏ bình tĩnh rút ống tay áo khoác ra, không nói thêm gì nữa.
Ngược lại người thanh niên kia nhìn qua Nam Từ:
“Cảm ơn.”
Nam Từ cười lắc đầu một cái, không lên tiếng nữa.
Thang máy nhanh chóng xuống tới tầng Nam Từ muốn, cô đi ra khỏi thang máy, bước chân dừng một chút, nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu lại nói: “Gặp lại sau.”
Người thanh niên trẻ tuổi kia cũng trả lời lại: “Gặp lại sau.”
Cửa thang máy lại chậm rãi khép lại, cuối cùng, Nam Từ ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm mắt với người thanh niên kia.
Hai ánh mắt nhìn nhau khoảng hai giây, cuối cùng bị cánh cửa thang máy ngăn lại.
Nam Từ luôn cảm thấy có chút kỳ quái, lại không nghĩ ra chỗ nào quái, nghĩ một lúc không nghĩ ra, cuối cùng lắc đầu đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua toilet, cô muốn vào sửa sang quần áo một chút, nhưng cô chưa bước chân vào thì có cảm giác phía sau gáy nhói nhói, giống như bị điện giật.
Sau đó mắt cô dần tối sầm đi, mất ý thức.
Trước khi bất tỉnh, cô hình như nghe thấy giọng nói của Lưu Lâm Lâm:
“A! Để xem cô còn dám phách lối nữa không!”
~
Sau khi Nam Từ tỉnh lại, phát hiện mình đang bị nhốt trong buồng toilet.
Quần áo trên người không cánh mà bay, chỉ còn lại chiếc qυầи ɭót.
Cô ngồi trên bồn cầu nhìn trái nhìn phải, không có bất kỳ tấm vải nào.
Cô vẫn cảm thấy đầu ong ong, một hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân thẳng đến đỉnh đầu.
Với tình hình như bây giờ, cô không thể ra ngoài được.
Nhưng quần áo đã bị người ta lấy đi, ngay cả túi xách và điện thoại cũng không thấy, cô không ra ngoài… Chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi người ta đến tìm?
Đến lúc đó cô sẽ trở thành cái dạng gì đây?
Nhà họ Nam dốc lòng bồi dưỡng nhị tiểu thư, vậy mà cô lại ngốc đến mức bị người ta lột sạch quần áo, nhốt trong toilet, loại chủ đề này đoán chừng cũng đủ để các bà các cô đàm tiếu một tháng.
Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng bế tắc.
Cô cắn răng, nhớ lại gương mặt Lưu Lâm Lâm, trong lòng dâng lên một sự căm thù chưa từng có!
Nam Từ âm thầm thề, nếu như lần này cô có thể biến nguy thành an, thì hôm sau cô nhất định sẽ trả Lưu Lâm Lâm gấp bội lần!
Lúc này, một loạt tiếng bước chân bỗng vang lên ở bên ngoài, từ xa mà gần.
Nam Từ trong lòng vui mừng, co rụt cơ thể, đưa hai chân ra trước ngực, hai tay ôm hai chân để che đi tất cả cảnh xuân.
Sau đó cô giơ một tay gõ gõ cánh cửa.
“Có ai không?”
Người bên ngoài dừng lại, yên lặng trong chốc lát, cũng không trả lời cô.
Cô mấp máy môi, còn nói: “Có thể hơi đường đột một chút… Nhưng làm ơn cho tôi mượn quần áo một chút được không? Hoặc giúp tôi mua một bộ quần áo cũng được, sau khi ra khỏi đây tôi nhất định sẽ trả tiền gấp mười! Làm ơn giúp tôi!”
Trong giọng nói của cô còn mang theo chút vội vàng, lúc nói chuyện, cô chỉ cảm thấy quanh thân lạnh toát, nổi lên một lớp da gà.
Cô rụt rụt thân thể, chờ người bên ngoài đáp lại.
Người bên ngoài không nói chuyện, chờ giây lát, tiếng bước chân lại vang lên một lần nữa, lần này, người đó đứng ở trước cửa buồng toilet.
Nam Từ nhìn xuống đáy khe cửa thấy có một bóng người.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ gì, thì tay cửa bị người bên ngoài mở ra.
Sau khi cánh cửa mở ra, thì một thân hình quen thuộc xuất hiện trước mắt Nam Từ.
Ban đầu Hoắc Lâm còn có chút biểu lộ hăng hái, lúc này thấy Nam Từ đang cuộn mình ngồi co ro, ánh mắt dần dần thay đổi.
Anh nhìn thấy cô đang dùng hai cánh tay mảnh khảnh ôm cơ thể, đôi chân thon dài đặt phía trước ngực, nhưng cũng không thể che đi được cái khe rãnh nhàn nhạt.
Mọi thứ bày ra trước mắt anh, cộng thêm gương mặt vừa bất lực vừa đáng thương của cô, khiến cho huyết dịch trong người anh chậm rãi sôi trào, hưng phấn không ngừng kêu gào nơi đáy lòng.
Anh lẳng lặng nhìn cô, một lát sau, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra bộ dáng mà Nam Từ sợ nhất.
“Tôi là thương nhân, xưa nay không làm chuyện buôn bán thua lỗ, nếu ai muốn nhờ tôi, tôi nhất định sẽ ra giá lại gấp mười lần!”
Anh dừng lại một chút, giọng nói chậm rãi.
“Vậy cô có cần tôi giúp không?”