Chương 11: Phá hủy

Đường phố đêm khuya rất vắng vẻ, bóng đêm yên tĩnh hợp lại ở nơi đèn đường mờ nhạt, hòa tan vào một chút vệt sáng.
"Đi thôi."
Lục Chu không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Diệc Hoan, tiếp tục đi về phía trước.


Thẩm Diệc Hoan dừng lại ở phía sau anh, anh mặc chiếc áo ngắn tay màu đen, phía dưới là quần jean màu đen, ôm lấy đôi chân thon dài vô cùng hấp dẫn.
Nhưng hình bóng anh lại làm cho người ta cảm nhận được sự cô độc.


Giống như một cây gỗ mờ ảo trôi nổi giữa đại dương mênh mông, không biết mình từ đâu ra cũng không biết đi về đâu.
Cảm giác vô vọng.
Người trên đường thưa thớt, nhưng trong trạm tàu điện ngầm lại đông người hơn.


Đang lúc nghỉ hè, có một đôi học sinh, chắc là vừa mới tan lớp bổ túc, trong tay còn cầm tờ bài làm chi chít chữ.
Tàu điện ngầm vẫn chưa đến.


Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu nhìn hai bạn học sinh kia, họ vẫn đang kích động trao đổi vài đề toán, thỉnh thoảng nói mấy từ mà cô từng nghe qua nhưng hoàn toàn không hiểu, nếu không phải mười ngón tay của hai người họ đang đan vào nhau thì không ai nghĩ đó là một đôi.
Hẳn là hai học bá.


Thẩm Diệc Hoan kết luận.
Bởi vì trước đây cô và Lục Chu chưa từng xuất hiện những đoạn hội thoại như vậy.
Tàu điện ngầm vào trạm.
Vừa lúc còn thừa hai vị trí.
Đùi Thẩm Diệc Hoan chạm vào chân anh, bỗng nhiên thấy hơi nóng.
"Lục Chu."


available on google playdownload on app store


Bởi vì phải chen chúc, hai cánh tay của họ dán vào nhau, hình như đã rất lâu rồi không có như vậy.
Cho cô một loại ảo giác, ngược thời gian, trở về với những năm tháng cấp ba đó, bọn họ ngồi cùng bàn, khuỷu tay chạm khuỷu tay.
"Mấy năm nay anh, có sống tốt không?"
Anh rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Khá tốt."


"Trước kia em chưa từng nhìn thấy anh khóc."
Giọng nói của cô gái vô cùng nhẹ, hàm răng run rẩy, rất hiếm khi áy náy như vậy.
Trước đây cô không thể hiểu.


Khi đó cuộc sống của cô quá xuôi gió xuôi nước, tuy rằng bố mẹ không quan tâm đầy đủ, nhưng luôn cố gắng đảo bảm vật chất cho cô, lại có thêm một đám bạn rất hổ báo, trời nam biển bắc, hồ bằng cẩu hữu.


Tất cả mọi người đều xum xoe nịnh nọt cô, ngay cả những nữ sinh ngổ ngáo trong trường khi nghị luận những thứ về cô, ánh mắt cũng thoáng chút sợ sệt.
Cô hưởng thụ, quen với việc yên tâm thoải mái tiếp nhận chuyện người khác đối xử tốt với cô.
Kể cả khi cô nói chia tay với Lục Chu, cũng là tùy hứng.


Mãi cho đến khi mẹ cô tái giá với Thời Chấn Bình, cô mới biết được, những thứ này, đều là những cảm xúc xuất phát từ đáy lòng, không có ai nguyện ý đối xử tốt với cô vô điều kiện.


Ánh mắt Lục Chu nặng nề nhìn bóng dáng của hai người trên cửa kính, đỉnh đầu gần chạm đến nóc xe, cằm nâng lên, nhìn qua giống như không chút để ý.
Cuối cùng anh cũng chỉ "Ừm" một tiếng.


Ngón cái của Thẩm Diệc Hoan hung hăng bấm vào ngón tay trỏ của mình, đến mức lập tức xuất hiện một vệt máu nhỏ, tay đứt ruột xót.
"Thật sự xin lỗi...."
"Không có gì." Anh dứt khoát trả lời.
Thẩm Diệc Hoan lại càng cảm thấy mình chẳng phải thứ tốt đẹp gì.


Cô xin lỗi không phải vì lời chia tay năm đó, mà là vì những thương tổn mà Lục Chu đã phải chịu trong 5 năm qua.
Tàu điện ngầm đến trạm tiếp theo.
Bỗng nhiên Lục Chu đứng lên, nhường chỗ của anh cho một người phụ nữ trung niên.


Anh vốn chính là một người ôn nhu, cũng hành động theo bản năng của một quân nhân.
Thẩm Diệc Hoan vẫn chưa kịp phản ứng lại, cả đêm cô đều trong trạng thái đần độn, vừa ngước mắt đã thấy Lục Chu đứng ở trước mặt.


Vóc dáng anh cao lớn, không cần nắm lấy cái cột, chỉ cần hơi giơ tay là có thể nắm lấy thanh ngang, ánh mắt nhìn thẳng, đôi mắt đen nhánh nhìn xuyên qua bên ngoài.


Anh không giống những người trẻ tuổi ngày nay, cả ngày không rời khỏi cái điện thoại, có rất nhiều khi điện thoại chỉ là một công cụ liên lạc đối với anh.
"Lục Chu." Thẩm Diệc Hoan lại nhẹ giọng gọi tên anh.
Anh rũ mắt xuống.


"Mấy hôm trước em gửi tin nhắn Wechat cho anh, nhưng phát hiện...." Cô nhấp môi, cô cũng không biết vì sao bây giờ tính tình tốt như vậy, đại khái là bởi vì Lục Chu khóc nên bị đả kích rồi. Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: "Em có thể add Wechat anh không?"


Anh nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Hoan trong chốc lát, tựa như muốn xuyên qua đôi mắt cô nhìn đến tâm hồn cô.
Moi tà tâm lạn phổi của cô ra xem xem, rốt cuộc cô có lương tâm không.


*tà: gian ác, không ngay thẳng; lạn: hư hỏng. Chẳng biết giải thích thế nào nữa nhưng đọc mấy cái này chắc các bạn cũng hiểu được phần nào.
Thẩm Diệc Hoan sợ hãi ánh nhìn chằm chằm của anh, như là vì chứng minh yêu cầu này của mình không có ý đồ riêng nào.


Cô yếu ớt bổ sung câu: "Không thể làm người yêu, thì chúng ta cũng có thể làm bạn mà."
Bàn tay đang nắm lấy thanh ngang của Lục Chu vừa mới buông ra chuẩn bị lấy di động, lại dừng lại trong giây lát.
"Không cần."
Không khí lại ngột ngạt.


Cũng may mọi người trên xe đều cúi đầu chơi điện thoại, không có ai để ý đến bọn họ.
Thẩm Diệc Hoan đương nhiên biết cô có thể tự add với Lục Chu, có thể trực tiếp yêu cầu kết bạn trong danh sách, nhưng cô không muốn.
Thêm một lần đổi trạm nữa, cuối cùng cũng đến nhà Thẩm Diệc Hoan.


Thẩm Diệc Hoan thực sự buồn rầu.
Lục Chu giống như không thay đổi, lại như thay đổi.
"Lần trước ở bệnh viện, em thấy anh ôm một cô gái, là bạn gái anh sao?"
"Cái gì?" Anh hỏi.
"Ôm một cô gái..." Cô cảm thấy thất bại, "Một nữ bác sĩ."
Lục Chu nhớ lại, nói: "Không phải."


Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình hơn nửa cái đầu, cằm kiên nghị, mặt mày bình tĩnh.
"Anh còn thích em không?" Cô bỗng nhiên lấy hết can đảm hỏi.
Lục Chu đứng lại, trên người là mùi thuốc lá nhàn nhạt.


Anh chỉ nhìn cô, không nói lời nào, mặt mày nhìn như giông bão đang kéo đến.
Thẩm Diệc Hoan lại càng to gan, tất cả ngụy trang ngoan ngoãn đều tự nhiên mất đi hiệu trước ở trước mặt anh, "Anh có muốn lên nhà em... ngồi một lát không?"


Đôi mắt anh càng trầm, lúc nói chuyện tựa như đã tận lực kiềm chế, "Thẩm Diệc Hoan, rốt cuộc là em muốn gì?"
"Em không muốn gì cả." Thẩm Diệc Hoan bắt lấy tay anh, "Em chỉ là thấy hối hận."
Tay anh bị Thẩm Diệc Hoan bắt lấy.


Cô lại cầm lấy lưỡi dao sắc bén kia, một lưỡi dao sắc bén có thể dễ dàng quyết định chuyện sinh tử của anh. Lục Chu biết anh chỉ cần chớp mắt dao động thì bản thân cũng có thể rơi xuống cạm bẫy của cô một lần nữa, trở thành vật đợi bị làm thịt trong bàn tay.


"Đã quên vì sao bản thân em lại muốn chia tay tôi rồi sao?"
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt.
"Em không sợ tôi sẽ trói chặt em lại, nhốt ở nhà, không cho em nói chuyện với người khác, chỉ có thể ở bên cạnh tôi sao?"
Thẩm Diệc Hoan lùi về phía sau một bước theo bản năng.


Vì thế, anh cười: "Thẩm Diệc Hoan, tôi đã khống chế được chính mình, em chớ chọc tôi, em cũng biết, gặp những chuyện liên quan đến em, tôi thường xuyên không khống chế được bản thân mình."
Thẩm Diệc Hoan vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc. Tiến không được mà lùi cũng không xong.


Lục Chu nhìn cô: "Vẫn muốn tôi lên ngồi sao?"
Anh nhướng mày: "Em thử xem."
****
Không thể nắm chặt trong tay, chỉ có thể phá hủy.


Tôi muốn nhốt em vào một căn phòng không thấy ánh mặt trời, muốn đào bới từng bộ phận thuộc về người khác trong trái tim em, muốn dây dưa không rõ, muốn từng chút từng chút giữ lấy em, muốn nghe tiếng em khóc lóc, chứng kiến sự sợ hãi của em, nhìn thấy em chịu khuất phục, cho đến khi em không dám rời khỏi tôi nữa.


Nhưng trên thực tế, tôi chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau em, không có tôn nghiêm, không có giới hạn, giống như một con chó, gọi thì đến đuổi thì đi.
Tình yêu của tôi nặng nề, ích kỷ, u ám, tuyệt vọng, mà tôi yêu em.
Có đôi khi thật sự rất muốn phá hủy em.


Nhưng vào những thời điểm khác.
Tôi chỉ muốn yêu em thật dài lâu.






Truyện liên quan