Chương 22-2: Cười (2)

Cô còn chưa tỉnh ngủ, cũng không cùng xách vali, huống chi là, có Lục Chu ở đây, cô liền thói quen tính ỷ lại, như là việc anh giúp cô lấy hành lý việc đương nhiên, làm nhiều rồi quen.
"Mang áo khoác không?" Lục Chu hỏi.
Cô gật đầu.
"Vali nào là của em?"
Cô chỉ vào vali màu xanh viền phấn bên trong.


Lục Chu cùng Lâm Hổ mang hết vali của mọi người ra, đôi tay anh mạnh mẽ, cánh tay dùng sức, nhẹ nhàng nhấc ra, rồi nhẹ nhàng xách lên, vững vàng đặt xuống mặt đất.
Lấy xong toàn bộ, anh ngồi xổm xuống, đem vali của Thẩm Diệc Hoan đặt nằm xuống đất.
Không cần mật mã, có thể trực tiếp mở ra.


Thẩm Diệc Hoan ngơ ngác nhìn theo động tác của anh, còn chưa tỉnh lại từ giấc ngủ, nghe được một tiếng "rắc" kịp mới hoàn hồn, đột nhiên nhớ tới ——
Lúc cô xếp đồ toàn ném hết vào, nội y qυầи ɭót trực tiếp đặt ở trên cùng.
"Đợi chút!" Cô dùng sức đóng nhanh vali lại.


Lục Chu nhìn cô, không nhúc nhích, chờ mọi người đi vào nhà nghỉ hết, bên ngoài chỉ còn hai người bọn họ mới mở miệng: "Làm sao?"
"......"
Cái này cô biết nói thế nào.


Tuy là trước kia cả hai đều nhìn hết của nhau rồi, nhưng xa cách đã ba năm, lần nữa nhìn thấy đồ dùng riêng tư này thì rất xấu hổ.
"Em tự làm." Cô nói.
"Còn tranh cái gì." Lục Chu nhíu mày, trực tiếp xốc vali lên.
"......" Thẩm Diệc Hoan cẩn thẩn nhìn sắc mặt anh.


Liền thấy động tác anh sững lại, sửng sốt hai giây, ánh mắt hơi trầm xuống, giương tay.
Cách một bên vali hành lí, Thẩm Diệc Hoan không nhìn rõ động tác của anh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng phát sốt lên.


available on google playdownload on app store


Chưa tới vài giây, vali một lần nữa khép lại, trong tay Lục Chu cầm một áo khoác cao bồi, đưa cho Thẩm Diệc Hoan: "Mặc vào."
***
Đi vào khách sạn.
Lầu một là nơi dành cho ẩm thực địa phương.
Ông chủ là người Tân Cương, rất cao, để râu, tóc hơi dài, nhìn rất tục tằng.


Lục Chu kéo vali Thẩm Diệc Hoan đi vào, ông chủ nhìn thấy anh, mắt sáng lên, cao giọng kêu: "Lục Đội!"
"Ừ." Anh cười cười, đi qua.
Bên Tần Tranh đang gọi món ăn, đều là đồ ăn đặc biệt, hiếm tìm được ở nơi khác, nên nhờ Lục Chu gợi ý một vài món, anh nhanh chóng gọi một vài món.


Cơm rang thập cẩm, mì nấm, gà chiên cay, bánh mì nước, sữa chua Tân Cương, lại thêm một vài món ăn phụ.
"Bao nhiêu tiền?" Tần Tranh hỏi.
Ông chủ bấm máy tính toán, báo giá.
"Không đắt lắm."
Lục Chu nói: "Ở đây không phải khu du lịch, nên mọi thứ rẻ và chính tông hơn so với nơi khác."


Tần Tranh nói: "Chúng ta lại có thêm một mỹ thực chính tông."
Tần Tranh vừa lấy ví tiền ra, Lục Chu đã đưa mấy tờ tiền qua.
Tần Tranh vội nói: "Đừng đừng, Lục Đội trưởng, đã làm phiền anh nhiều rồi, không thể lại bắt anh chi trả, vả lại bọn tôi cũng còn có kinh phí."
"Không sao, không đắt." Anh nói.


Tần Tranh vội đưa tiền của mình tới: "Ông chủ, tôi trả tôi trả."
Hiếm khi gặp phải tình cảnh này, chủ tiệm gãi gãi đầu, mỉm cười với Tần Tranh: "Lục Đội đưa tôi không dám cự tuyệt."
Thu tiền, Lục Chu nói với mọi người: "Mọi người lên cất hành lí xong rồi xuống đây, ở đây nấu ăn nhanh thôi."


Thẩm Diệc Hoan phát hiện ra, anh thay đổi rất nhiều so với thời học cao trung.
Đều được tôi luyện ra từ trường quân đội.


Khi còn học cao trung anh từng là lớp trưởng, lại từng được mời phát biểu trong nhiều sự kiện, dù đã thản nhiên và có trật tự, nhưng giờ đây chỉ một câu đơn giản, đã có thể nghe thấy khí thế oai phong không thể chống lại.
Tần Tranh đưa thẻ phòng cho mọi người.


Lục Chu xách theo vali Thẩm Diệc Hoan đến lầu hai, cắm thẻ phòng vào cửa.
Đồ dùng đơn giản, ga giường không giống như khách sạn đều là màu trắng, mà là loại có màu sắc, thực sạch sẽ, còn có thể ngửi thấy mùi vải được phơi nắng.


Thẩm Diệc Hoan đi theo Lục Chu vào phòng, tò mò nhìn xung quanh, tim đập thình thịch, không tự chủ được nhớ lại hình ảnh hương diễm trong quá khứ.
Nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt vững vàng.


Lục Chu thay cô kiểm tr.a cửa sổ xong, nói với cô: "Sắp xếp xong thì đi xuống." Sau đó thay cô đóng cửa phòng, liền xoay người đi xuống lầu không hề ngoảnh lại.
Khi Thẩm Diệc Hoan xuống lầu mọi người đã đều đã vào bàn.


Trên bàn là những món ăn nhà làm sạch sẽ, không cầu kỳ như nhiều nhà hàng, trang trí cũng rất đơn giản, thế nhưng màu sắc vẫn làm người ta thèm nhỏ dãi, vừa hấp dẫn vừa đủ đầy.


Tầng một trừ một bàn lớn của bọn họ, còn lại là rải rác các bàn nhỏ, nhìn quần áo, là người dân địa phương.
"Diệc Hoan, mau tới đây." Tần Tranh vẫy tay với cô.
Một cái bàn lớn, chỉ còn chỗ bên cạnh Lục Chu là còn trống, rõ ràng mọi người cố ý dành riêng mà.


Hai người có quan hệ không bình thường mọi người không cần nói cũng biết, lúc mới gặp còn tưởng có thù oán, lúc sau lại giống như người yêu, Lục Chu không nói, bọn họ cũng không dám hỏi, tự nhiên mà kính sợ.
Thẩm Diệc Hoan đi qua, ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.


Ngày mai còn có công việc, hiện tại đã muộn, không ai uống rượu, đều uống sữa chua.
Sữa chua ở đây mùi vị không giống sữa chua mua từ siêu thị, rất thơm, được làm thủ công, có chút giống kem, bên trên có rắc một ít hạt nho khô, rất ngọt.


Thẩm Diệc Hoan nếm hai miếng, cảm nhận được vị rồi, nhanh chóng uống hết một ly.
Cô cầm camera chụp ảnh, không chỉ chụp mỹ thực, còn chụp mọi người, bóng đèn mộc mạc sáng vàng, mọi người đều mệt mỏi sau một ngày dài di chuyển, ăn uống nói chuyện phiếm, rất náo nhiệt.
Chụp mấy tấm, cô quay qua, hướng Lục Chu.


Tách ——
Nghe tiếng, anh giơ tay, bàn tay che đi ống kính: "Ảnh chụp của anh không thể đưa ra ngoài."
Thẩm Diệc Hoan nói: "Em không đưa, chỉ để mình xem thôi."
Lục Chu liếc nhìn cô một cái, bỏ tay xuống, Thẩm Diệc Hoan lại chụp anh thêm 2 tấm nữa, cũng không có xem lại.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, rất náo nhiệt.


Lục Chu kiệm lời, chỉ khi hỏi đến anh mới mở miệng, Thẩm Diệc Hoan và các nhân viên vẫn còn xa lạ, không tiện mở miệng, cũng trầm mặc.
Tần Tranh hỏi: "Lục Đội Trưởng, đêm nay anh nghỉ ngơi ở đây hay vẫn trở về quân doanh."
"Sáng mai tôi sẽ về."






Truyện liên quan