Chương 47: Đường xá

Hôm sau.
Thẩm Diệc Hoan là bị ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu tỉnh, rèm trong phòng tối qua không kéo, không ngăn được ánh sáng bên ngoài.
Cô giơ tay che mắt, sau khi ý thức trở về mới biết mình đang ở đâu, sau đó nghiêng đầu liền nhìn thấy Lục Chu.


Người đàn ông mắt vẫn còn nhắm, bởi vì ánh mặt trời mà cau mày, nhưng tay lại giơ lên che trước mắt Thẩm Diệc Hoan.
Ánh nắng rọi lên mu bàn tay anh.
Thẩm Diệc Hoan xoay người, đối mặt với Lục Chu, vòng tay ôm eo anh.


Cũng không biết ngủ bao lâu, người đàn ông bên cạnh rời giường, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, đi vào phòng tắm.
Lịch trình hôm nay vẫn là quay chụp, bởi vì đêm qua uống say, tuy rằng không say bí tỉ, nhưng đầu vẫn hơi đau, lại còn nhớ chuyện tối qua Lục Chu lấy tay che mắt cô lại trầm giọng hỏi "Thích ai."


Chuẩn bị xuất phát.
Xuyên qua mấy thôn trấn của Tân Cương chính là một vùng rộng lớn không bóng người.
Điểm đến tiếp theo yêu cầu phải băng qua đoạn đường không người này.


Hoang mạc Gobi, con đường nhựa màu đen kéo dài thẳng tắp, bình tĩnh ngắm nhìn cảnh đẹp đất trời không gì sánh kịp, giống như một đường cong phân cách mảnh đất này, chia sa mạc làm hai nửa.
Thẩm Diệc Hoan không nhớ mình ngủ từ khi nào, chỉ nhớ rõ khi tỉnh lại trước mắt vẫn là cảnh sắc như cũ.


Cô duỗi người một cái.
Lục Chu hỏi: "Đầu còn đau sao?"
"Không đau."
Một tay anh nắm tay lái, một tay khác cầm ly nước đưa qua cho cô.
Thẩm Diệc Hoan uống một ngụm, vị trà rất đậm, khẽ hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
"Trước hết tiện đường ghé vào trạm biên phòng, em chờ anh một chút."


available on google playdownload on app store


Thẩm Diệc Hoan đương nhiên không ý kiến.


Cô cũng hiểu rõ công việc của bộ đội biên phòng, thật ra họ không có chỗ ở cố định, cánh đồng tuyết hẻo lánh ít dấu chân người, sa mạc lớn Gobi không có một ngọn cỏ, rừng mưa nhiệt đới ướt nóng khó nhịn, hay hải cương sóng to gió lớn vạn dặm, nơi đâu cũng cần có bộ đội biên phòng.


Lục Chu chính là đội trưởng đội biên phòng nơi đây.
Một nắng hai sương, không sợ phong tuyết.
Đến trạm biên phòng, Thẩm Diệc Hoan không xuống xe, Lục Chu đi vào, rất nhanh đã trở ra.


Mặt trời đã xuống núi, hành trình này vẫn chưa kết thúc, Lục Chu cũng là lần đầu tiên đi đường này nên căn giờ không chuẩn, trời sẩm tối, tiếp tục đi nữa sẽ không an toàn, lại nói cũng nên ăn cơm chiều.
"Ở lại đây một đêm đi."


Thẩm Diệc Hoan cúi đầu nhìn bản đồ trong tay: "Không đến được sao?"
"Được." Lục Chu lái xe vào một trấn nhỏ, "Nhưng phía trước có một sa mạc bên cạnh, khả năng có sói, buổi tối đi qua đấy không an toàn."
Nếu chỉ có mình anh thì còn được, nhưng có thêm Thẩm Diệc Hoan thì không thể mạo hiểm.


Thẩm Diệc Hoan ngẩn người, đồng tử co lại: "Còn, còn có sói?"
"Ừ." Lục Chu cười một cái, xoa đầu cô, "Xuống xe thôi."
"Anh gặp rồi sao?" Sau khi xuống xe Thẩm Diệc Hoan lại lẽo đẽo theo sau hỏi.
"Lúc đi tuần tr.a từng gặp qua."
"Lớn lắm không?"
"Rất gầy."
"Tấn công bọn anh à?"


"Bình thường là không, chỉ tấn công gia cầm, nhưng lần đó trời vào đông, không có thức ăn nên chúng bụng đói ăn quàng."


Lục Chu không muốn Thẩm Diệc Hoan lo lắng, cô gái nhỏ này rất hay suy nghĩ miên man, toàn tự bổ não những chuyện muốn ly kỳ bao nhiêu thì có bấy nhiêu, anh dời đề tài, hỏi: "Tối nay ăn ở đây, em nhìn xem muốn ăn gì."


Thôn trang rất nhỏ, không phải điểm đến của khách du lịch nên đến một quán ăn cũng cơ hồ không có.
Thẩm Diệc Hoan tùy tiện chỉ chỉ: "Cái kia đi."
Mua hai bát cơm, gọi thêm đĩa thịt bò, còn có một bát canh.


Hương vị tất nhiên không ngon như những quán trước đây, nhưng cũng không có gì đáng để bắt bẻ.
"Buổi tối chúng ta ngủ ở đâu?"
Lục Chu nói: "Để tìm xung quanh xem, nếu không có khách sạn thì lại nghĩ cách."


Lục Chu nói như vậy, Thẩm Diệc Hoan đều hoàn toàn yên tâm, từ đầu đến cuối cô không cần phải phí não lo lắng chuyện gì, xe cộ khách sạn tìm quán ăn đều do một tay Lục Chu ôm hết.
Sau khi ăn xong, bọn họ dạo quanh trấn một vòng, không có khách sạn, cuối cùng chỉ tìm được một nhà khách đơn sơ.


Không tính là sạch sẽ, phòng rất nhỏ.
Lục Chu nhíu mày, Thẩm Diệc Hoan nói: "Chọn chỗ này đi."
Đem đồ đạc đặt xuống, trong phòng có mùi long não rất nặng, Thẩm Diệc Hoan xịt một ít nước hoa rồi đóng cửa lại đi ra ngoài với Lục Chu.


Trên đường, tiếng cười nói của người đi đường rôm rả, tiếng chuông xe đạp leng keng, hòa với tiếng đánh bài mạt chược ở đâu đó.
Thẩm Diệc Hoan cùng Lục Chu đi ở trên đường.
"Mua đồ cho em nhé." Lục Chu bỗng nhiên nói.
"Hả?"


Thẩm Diệc Hoan nhìn theo tầm mắt anh, nhìn đến một cửa hàng quần áo ven đường.
Lục Chu nói: "Nhưng mà không đẹp."
Mấy ngày này Thẩm Diệc Hoan đều mặc áo bông kia của Lục Chu, cô nhìn quần áo trong cửa hàng: "Vẫn được, em mặc là sẽ đẹp thôi."


Đẩy cửa đi vào, chủ cửa hàng là một người phụ nữ dân tộc thiểu số, bụng đã lớn, ngồi trên ghế dựa xem TV, bàn bên cạnh bày mấy loại hoa quả.
"Hai người muốn mua gì?" Người phụ nữ hỏi.
Thẩm Diệc Hoan: "Để bọn tôi nhìn xem một lát."
Chủ cửa hàng cười cười, ngồi lại ghế một lần nữa.


"Anh thấy cái nào đẹp hơn?" Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu hỏi Lục Chu.
Lục Chu nói: "Cái nào cũng được."
Thẩm Diệc Hoan đi dạo một vòng, chọn một chiếc áo bông xanh ngọc, kiểu dáng đơn giản sạch sẽ, màu còn rất tôn da.
Cô cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Lục Chu, mặc áo kia lên người.


Chủ cửa hàng cười nói: "Cô mặc áo này rất đẹp."
Thẩm Diệc Hoan cười cười, soi gương nhìn một hồi, lại hỏi Lục Chu: "Anh thấy sao?"
"Đẹp."
Không chút do dự.
Lục Chu căn bản không có khả năng nói xấu.


Chủ cửa hàng hỏi: "Hai người không phải là người địa phương đúng không, làn da này cũng quá trắng."
"Không phải." Thẩm Diệc Hoan nói, "Người Bắc Kinh."
"A, thủ đô sao." Chủ cửa hàng giật mình, nơi này của bọn họ không phải chỗ du lịch, hiển nhiên không có du khách, "Hai người tới du lịch sao, hay là buôn bán?"


Thẩm Diệc Hoan chỉ chỉ vào máy ảnh treo trên cổ mình: "Tới công tác."
"Cô là nhiếp ảnh gia?"
"Vâng."
Chủ cửa hàng rất líu lưỡi, đây là lần đầu tiên cô nàng gặp được một nhiếp ảnh gia chân chính.


Đến nỗi công việc của Lục Chu, anh chưa nói, Thẩm Diệc Hoan cũng chưa nói, chủ cửa hàng tự nhiên xem hai người họ là đồng nghiệp của nhau.
Thẩm Diệc Hoan lại nhìn một vòng, không có ý định mua thêm đồ, chỉ tay vào chiếc áo trên người mình, hỏi chủ cửa hàng giá cả.


Không đắt, so với giá nơi Bắc Kinh quả thực khác một trời một vực.
Cô cũng không cởi ra, để Lục Chu lấy kéo cắt nhãn mác, trả xong tiền nhét lại tiền thừa vào túi áo, nhìn chủ cửa hàng vuốt ve chiếc bụng đã lớn, khẽ mỉm cười.
Thẩm Diệc Hoan đột nhiên nói: "Tôi chụp cho cô một tấm nhé."


Chủ cửa hàng ngẩn người, ngượng ngùng xõa tóc xuống: "Tôi lớn lên không xinh đẹp, chụp ảnh cũng khó coi."
"Không sao, tôi chụp cho cô, nếu cô không thích thì cứ ném đi."


Thẩm Diệc Hoan lấy một chiếc máy ảnh khác từ túi Lục Chu. Chiếc máy này hơi khó điều chỉnh ánh sáng, ảnh chụp in ra cũng tương đối thô ráp, nhưng chất liệu giấy in tương đối độc đáo.
Cô hơi hơi cúi người, chụp cho chủ cửa hàng một tấm.


Tiếng ấn chụp rất vang, không lâu sau đó ảnh đã được in ra, lúc mới đầu vẫn còn một mảng trắng xóa, Thẩm Diệc Hoan đợi trong chốc lát, hình ảnh liền xuất hiện.
Chủ cửa hàng rất ngạc nhiên nhìn ngó.


Trong bức ảnh, người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế bành, mái tóc xoăn tự nhiên, trong tay nắm chặt mấy tờ tiền mặt nhăn nhúm, một tay khác đang vuốt bụng, ánh đèn ôn nhu ấm áp chiếu xuống, khóe miệng khẽ cong lên thành một đường cong rất nhỏ.
Thẩm Diệc Hoan đưa ảnh qua.


Người phụ nữ cười rộ lên, cảm ơn ríu rít.
Lục Chu đứng một bên nhìn, trong tay ôm áo khoác cô vừa cởi ra, cũng không nói gì, chỉ yên lặng mỉm cười.
Thẩm Diệc Hoan chào tạm biệt với chủ cửa hàng, đi đến bên cạnh Lục Chu, nhìn anh một cái, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì."


Lục Chu đứng dậy, đẩy cửa cho cô đi ra.
Thẩm Diệc Hoan đi ra ngoài, cười cười, nghiêng đầu nhìn anh: "Có phải cảm thấy em không giống với trước đây không?"


Trước kia cô rất hư, không quá quan tâm tới những thứ xung quanh, những lời phê của giáo viên như "Thích giúp đỡ mọi người", "Đoàn kết với các bạn" lúc đó cũng chỉ là một lời nhận xét khách sáo, rất nhiều bạn học có, chỉ Thẩm Diệc Hoan là không.


Cô vừa kiêu ngạo lại tùy hứng, khi đó cùng Lục Chu hoàn toàn là hai người qua đường.
Có một vài chuyện, sau khi cô trải qua mới bắt đầu hiểu, cũng có một vài chuyện, sau khi cô đặt chân tới mảnh đất này, nhìn những sinh mệnh nơi đây mới biết được.
Lục Chu nắm tay cô, bỏ vào trong túi của mình.


"Không phải." Anh nói, "Trước kia em rất tốt."
"... " Thẩm Diệc Hoan dừng một chút, "Em phát hiện anh quả đúng là fan cứng của em nha."
Lục Chu không hay lên mạng, tất nhiên không hiểu mấy từ "fan cứng" thế này, nhưng suy nghĩ trong chốc lát cũng có thể đoán được ý tứ.
Anh nói: "Anh có nhìn qua tác phẩm đoạt giải của em."


"Cái nào?"
"Cái đầu tiên."
Lần đầu tiên Thẩm Diệc Hoan nhận được giải thưởng nhiếp ảnh là lúc cô ở nước ngoài, chỉ là tác phẩm dự thi được gửi đi khi cô vẫn đang học mười hai, còn chưa nghỉ học.
Chủ đề của lần thi đó là "Ấm áp", yêu cầu một tổ ảnh cùng chụp.


Khi đó là mùa đông, những bức ảnh của Thẩm Diệc Hoan đều là trời tuyết, cũng có cảnh phố vào đông, hay những chú chó, chú mèo hoang nơi góc xó.


Những tư liệu sống rất đơn giản, quá đỗi bình thường, lúc ấy cũng có những tác phẩm tương tự như vậy, Thẩm Diệc Hoan vốn không kỳ vọng gì nhiều, không ngờ còn có thể đoạt giải.
Chẳng qua, thời gian trao giải kia, cô đã chia tay Lục Chu.
"Sao anh biết em đoạt giải?"


"Em đoạt được giải gì anh cũng đều biết."
Cũng đúng, Lục Chu còn biết cô ở nơi nào lúc còn sống ở nước ngoài, thậm chí còn gửi tiền cho cô, khi đó cô còn tưởng rằng bà nội trước khi mất đã nhờ người gửi giúp.


Mới đầu Lục Chu tr.a tin tức của Thẩm Diệc Hoan thật là vì muốn bắt cô trở về.
Nhưng khi anh thấy được những tấm ảnh chụp kia, bỗng nhiên cảm thấy cô gái nhỏ sau khi không có anh cuộc sống trở nên tích cực, nỗ lực hơn nhiều.
"Nếu em không trở lại, anh sẽ đi tìm em sao?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
"Không nhất định."


Thẩm Diệc Hoan nhướng mày: "Sao lại là không nhất định."
"Phải xem anh có nhịn xuống được không đã." Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan cười: "Anh nhịn không được đâu."
"Vậy thì đi tìm em."
**
Sau nửa tháng Thẩm Diệc Hoan đi cùng Lục Chu, ngày nào cũng chụp liên tục, cuối cùng cũng đuổi kịp tiến độ.


Sau đó Lục Chu còn có công việc, mà Thẩm Diệc Hoan cũng phải xử lý để bàn giao ảnh chụp cho ban biên tập bài viết.
Lục Chu đưa cô tới sân bay.
Hành lý không nhiều lắm, hơn phân nửa đều là thiết bị máy ảnh, cầm rất nặng, Lục Chu đưa cô tới khu kiểm tr.a an ninh.


"Tới rồi nhớ gọi điện thoại cho anh." Lục Chu nói.
"Vâng." Thẩm Diệc Hoan gật đầu, nhón chân hôn Lục Chu, "Anh đừng nhớ em quá đấy."
Lục Chu cười một chút.
Thẩm Diệc Hoan đẩy hành lý đi vào trong, vô cùng tiêu sái.


Lục Chu vẫn đứng ở ngoài nhìn bóng lưng cô không nhúc nhích, lại đứng thêm một lát, di động vang lên, là Hà Mẫn gọi tới.
"Tôi nghe."
"Lục Đội, có manh mối."
Lục Chu thu hồi tầm mắt đi ra ngoài, bước chân thực mau: "Cậu nói đi."


"Chúng tôi đi tuần tr.a một khu nhà xưởng bỏ hoang thì phát hiện có một tên cấp dưới của Lý Ổ, bị súng bắn vào đầu, ch.ết ở nhà xưởng.
"Xác định được thời gian tử vong chưa?"
"Tử vong 20 ngày trước, thi thể đã hư thối."
"Có manh mối nào của hung thủ để lại không?"


"Chúng tôi đang điều tr.a dấu giày và vân tay, nhưng trước mắt chưa có tin tức nào hữu dụng, với lại, chúng tôi cũng đã lấy viên đạn từ trong đầu nạn nhân ra, không phải đạn quân dụng Trung Quốc, là của bọn buôn lậu."
Lục Chu lên xe đóng cửa lại: "Bảo vệ hiện trường, tôi sẽ nhanh chóng qua đó."


"Bây giờ cậu đang ở đâu Lục Đội?"
"Sân bay."
"Nhiếp ảnh gia Thẩm về Bắc Kinh?"
"Ừ."


"Đủng rồi, có chút chuyện này tôi quên nói, lúc nhiếp ảnh gia Thẩm rời quân doanh còn lén cho tôi một chai rượu thuốc trị đau khớp cổ, cho mấy tên trong đội vài điếu thuốc, còn có lá trà gì đó, chúng tôi nhận được không?"


Tay nắm lấy vô lăng của Lục Chu siết chặt, nói: "Nhận đi, cô ấy không giống với mấy người kia."


Hà Mẫn thở dài: "Cô gái nhỏ còn rất tốt, tuy bên ngoài không mấy nhiệt tình, nhưng sau lưng đều ân cần quan tâm, cậu xem người của đài truyền hình nhiều như vậy, cuối cùng đừng nói là quà, đến một tời tạm biệt cũng là Tần đạo diễn nói."


Lục Chu cười khẽ, lười nhác nói: "Gọi ai là cô gái nhỏ đấy?"
Hà Mẫn: "... "






Truyện liên quan