Chương 53: Đuổi theo
Cuối cùng Thẩm Diệc Hoan vẫn là ở lại.
Buổi tối nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, cạnh nơi thung lũng có một đám lửa nổi lên, gió lạnh thổi qua, lửa liền tắt nhúm, trời đêm mùa đông rất nhiều sao, vừa cao lại vừa rộng.
"Xuống đây." Lục Chu vươn tay ra cho Thẩm Diệc Hoan nắm lấy.
Bốn phía xung quanh thung lũng đều có đất cao che chắn, nên gió tương đối nhỏ, hoàn toàn khác với vùng đất bằng phẳng ở trên.
Thẩm Diệc Hoan níu lấy tay anh đi xuống.
"Em theo đội cũng được." Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh.
Lục Chu, "Nhưng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, người có chỗ nào không thoải mái lập tức nói cho anh biết, không thể tiếp tục theo đội nữa."
Thẩm Diệc Hoan ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Lục Chu đưa tay nhéo mặt cô một cái: "Đi nướng cá một lát."
"Ngày mai đi đâu thế anh?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
"Đi về phía tây, tới Tây Mễ."
Thẩm Diệc Hoan ngồi xuống một tảng đá cuội cạnh sông, toàn thân trên dưới đều bọc kín mít, động tác cũng vụng về hơn hẳn.
Hà Mẫn vừa mới nướng xong một xiên, đưa cho Thẩm Diệc Hoan.
Một con cá thơm ngào ngạt, còn đang nóng hôi hổi, bởi vì để nướng chín nhanh hơn nên ngoài thân có khứa vài đường, lộ ra phần thịt trắng nõn bên trong.
Thẩm Diệc Hoan vừa muốn cởi bao tay ra, Lục Chu liền ngăn lại: "Đừng cởi, nhiệt độ thấp da dễ bị bỏng lạnh lắm."
Thẩm Diệc Hoan ngừng động tác, nhận lấy cá từ Hà Mẫn, lại nhìn về phía mặt sông đã đóng băng: "Cá này của mọi người là bắt ở đâu thế?"
"Bên kia." Hà Mẫn chỉ chỉ, "Băng chỗ đấy mỏng, chúng tôi trực tiếp bắt ở đấy."
"Bữa ăn sau này đều giải quyết như vậy sao?"
Hà Mẫn cười cười: "Nào có chuyện tốt như vậy, đây đã là bữa tiệc lớn rồi, bình thường anh em trong đội đều chỉ ăn bánh quy nén cùng ít dưa muối thôi."
Thẩm Diệc Hoan gật đầu, cũng không ý kiến, tuy rằng cô khá kén ăn, nhưng cũng biết đây không phải là lúc để mình tùy hứng, lại nói, đi trải nghiệm cuộc sống của Lục Chu, ăn đồ ăn giống với anh, hình như cũng không tệ lắm.
Thẩm Diệc Hoan cầm con cá của mình, sau đó mới phát hiện ra, không phải ai cũng có cá ăn.
Ở trên mặt băng đục một lỗ nhỏ như vậy, chỉ dựa vào cây gậy gỗ nhọn kia, nào có dễ bắt như thế, chỉ có ba con, Lục Chu và Hà Mẫn cũng chưa ăn, nhường cho những người khác.
Lục Chu an vị ngồi cạnh Thẩm Diệc Hoan, từ trong túi lấy ra một miếng cá đã được sấy khô, nướng trên lửa một hồi rồi ăn, rất cứng, phải dùng sức mới xé được.
Thẩm Diệc Hoan ăn xong liền bỏ xiên tre vào túi, nhìn Lục Chu: "Cho em cắn miếng với."
Lục Chu đưa qua, một tay đỡ phía dưới.
Thẩm Diệc Hoan cắn một miếng, quả nhiên rất cứng, mới nướng sơ qua như vậy nên chỉ có mặt ngoài hơi mềm ấm, còn bên trong vẫn lạnh, không có hương vị gì.
Nhai cũng phải dùng sức, Thẩm Diệc Hoan cắn cắn vài cái rồi trệu trạo nuốt xuống.
Lục Chu nhìn vẻ mặt của cô, cười cười: "Khó ăn?"
Thẩm Diệc Hoan sợ anh lại muốn đuổi mình đi, bèn nói: "Vẫn ngon lắm."
"Vậy sau này ăn nhiều một chút."
"..."
Kế hoạch ban đầu vốn là Lục Chu và Hà Mẫn ngủ chung một lều, bọn họ cũng không nghĩ tới nhiếp ảnh gia theo đội sẽ là một cô gái, vốn định để vị này ngủ cùng với mọi người.
Nhưng bây giờ người tới là Thẩm Diệc Hoan, hiển nhiên không thể.
Hà Mẫn tự giác soạn đồ của mình đi tới lều khác.
"Anh đang làm gì thế?" Thẩm Diệc Hoan đứng ở một bên, nhìn Lục Chu dỡ bỏ phần dưới của chiếc lều vốn đã dựng lên làm đôi.
"Bảo bối, lấy giúp anh mấy khúc củi kia lại đây."
Thanh âm Lục Chu rất nhẹ, thoáng cái liền biến mất trong gió, dịu dàng không tả nổi.
Thẩm Diệc Hoan liếc nhìn đống củi Lục Chu vừa dập, đều đã cháy đen thành than gần hết, cô chỉ chỉ vào, hỏi: "Cái này?"
"Ừ, xách lại đây, đừng đốt."
Thẩm Diệc Hoan cầm lấy rồi đưa tới chỗ anh, nhìn Lục Chu đào một cái hố cạn trên mặt đất, cho củi nóng vào rồi vùi lại.
Lục Chu dựng lại lều, cố định bốn góc, buộc chặt.
Sau khi vào trong Thẩm Diệc Hoan mới biết vừa nãy Lục Chu làm gì, chiếc hố than kia không khác gì một chiếc máy sưởi mà ngày xưa ông bà hay làm.
Lục Chu lại làm giường, đem hai tấm đệm tách đôi đặt song song với nhau.
"Ngủ có phải cởi bớt đồ không anh?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
"Cởi áo khoác và quần ngoài thôi, để lại áo len bên trong."
Thẩm Diệc Hoan làm theo, tác dụng giữ ấm của bộ đồ chuyên dụng kia vô cùng tốt, cô vừa cởi ra liền chui tọt vào trong chăn, Lục Chu cũng cởi áo rồi chui vào, đem Thẩm Diệc Hoan ôm trong ngực.
"Nhiệm vụ lần này của bọn anh là gì thế?" Thẩm Diệc Hoan nằm trong ngực anh hỏi.
Lục Chu hỏi: "Lúc em tới không ai nói với em sao?"
"Chỉ nói là đi bắt bọn buôn lậu, còn buôn lậu gì thì không nói."
"Buôn lậu súng ống."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt: "Là đám người lần trước à?"
"Cũng na ná như vậy, nhưng lần này là truy bắt cả một tập đoàn buôn lậu, cho nên rất nguy hiểm, cũng sẽ rất mệt, em phải chuẩn bị cho tốt."
Thẩm Diệc Hoan nói: "Dù có nguy hiểm thì em cũng biết trốn đi mà, anh không cần lo cho em đâu."
Lục Chu cười cười: "Được."
Buổi tối gió rất lớn, rít thành từng cơn ngoài kia, đã nửa đêm nhưng Thẩm Diệc Hoan vẫn chưa ngủ được, vừa nghiêng người Lục Chu cũng liền nghiêng theo cô, đem người một lần nữa ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về, nhưng mắt vẫn nhắm như cũ, hết thảy động tác kia đều tựa hồ là làm theo bản năng.
...
Sáng hôm sau bắt đầu khởi hành.
Thẩm Diệc Hoan có tật xấu thường hay cáu bẳn khi mới thức dậy, nhưng thật ra cũng không phải quá mất bình tĩnh, chỉ là không thèm quan tâm đến những người xung quanh mà thôi.
Lục Chu đưa cô lên xe, lại cùng những người khác trong đội thu lại lều trại bỏ vào trong xe.
"Nhiếp ảnh gia Thẩm đâu?" Hà Mẫn vừa khiêng đồ tới vừa hỏi.
Lục Chu nhận lấy đồ từ tay anh ta, xách đến trên xe: "Ở bên trong." Anh lại nhìn vào xe một cái, khẽ cười, "Đang phát ngốc."
Trời hôm nay vẫn là một mảng trắng xóa, tuyết đã tạm thời ngừng rơi, trên mặt đất là những lớp tuyết thật dày.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, mọi người lên xe, tổng cộng có hai chiếc, đi đầu là chiếc xe do Triệu Hạt lái, Lục Chu và Thẩm Diệc Hoan ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Thẩm Diệc Hoan đã tỉnh táo hơn, cúi đầu nghịch nghịch máy ảnh, quàng vào trên cổ, hướng camera ra ngoài, điều chỉnh góc độ một chút rồi ấn chụp.
Lục Chu đưa bánh quy qua: "Ăn một ít đi."
Thẩm Diệc Hoan một bên ăn, một bên nghe bọn họ trình bày triển khai kế hoạch lần này.
Trong xe mở điều hòa, Thẩm Diệc Hoan tạm thời cởi bao tay, Lục Chu nói một nửa rồi nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại thu hồi tầm mắt.
Anh chỉ đem tay mình qua, nắm lấy bàn tay lạnh băng của Thẩm Diệc Hoan cất vào trong túi của mình.
Hà Mẫn nhìn từ đầu đến cuối: "..."
Xe đi được một đoạn đường, Thẩm Diệc Hoan chờ cơ thể ấm lên, rồi một lần nữa cầm lấy máy ảnh bắt đầu quay chụp.
Cô mở tính năng quay video, hỏi từng người một, chỉ là phỏng vấn đơn giản, ở đây có khá nhiều người lính nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp đại học.
Trung Quốc là một quốc gia rộng lớn, đường biên giới lại dài, thế nên nhiệm vụ của bộ đội biên phòng càng nặng nề, họ không giống với các bộ đội khác, mức độ nguy hiểm của bộ đội biên phòng cao gấp hàng chục lần.
Các kỹ năng và khả năng cần thiết của những người lính được phái đến đây ngày càng khắt khe hơn.
Về cơ bản, họ đều đã có một số chiến tích nhỏ hoặc đã từng làm các nhiệm vụ quan trọng không kém phần nguy hiểm trước khi được cử đi, Lục Chu lại là đội trưởng của trung đội này.
Giống như Hà Mẫn, anh ta lớn hơn Lục Chu một tuổi, là một tay bắn súng cừ khôi trong đội, mỗi lần bố trí nhiệm vụ có yêu cầu cao về độ xạ kích đều giao cho anh ta.
Triệu Hạt, trước đây sống ở vùng duyên hải phía Đông, điều kiện trong nhà khá tốt, mới đầu gia đình không ủng hộ anh ta tới khu vực Tân Cương, khi còn nhỏ đã rất thích chơi đua xe, các trò liên quan tới tốc độ, lái xe trên sa mạc khó hơn rất nhiều so với khi đi trên đường mòn, từ trước đến giờ vẫn là anh ta phụ trách lái xe, một khi gặp được tình huống nguy hiểm, Triệu Hạt cũng xử lý khá tốt.
Thẩm Diệc Hoan nghe Hà Mẫn giới thiệu xong, liền nhớ tới trước đó trên sa mạc, Lục Chu lái xe cũng chạy thật nhanh.
"Lục Chu thì sao, anh ấy phụ trách cái gì?" Thẩm Diệc Hoan hỏi Hà Mẫn.
Hà Mẫn liếc mắt nhìn Lục Chu một cái, cười rộ lên: "Lục Đội là đấng toàn năng, quân sư của đội chúng tôi."
Thẩm Diệc Hoan dời máy quay qua hướng Lục Chu ngồi, cười hỏi: "Lục Đội trưởng, năm nay anh mấy tuổi rồi?"
"25 tuổi." Anh nói, vô cùng phối hợp.
"Tới đây được mấy năm?"
"Ba năm rưỡi."
Thẩm Diệc Hoan chỉ hỏi mấy vấn đề cơ bản, thật ra cô đều đã biết đáp án, chẳng qua chỉ muốn quay anh một chút thôi.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe đã thay đổi, dãy núi chạy dài thẳng tắp, đỉnh núi còn được phủ một lớp tuyết trắng xóa.
Núi tuyết, hồ nước, thảo nguyên hòa hợp ở bên nhau.
Một sự kết hợp vừa tinh tế lại phóng khoáng.
Tốc độ xe đột nhiên chậm lại, Triệu Hạt nhíu mày nhìn nơi sườn núi: "Lục Đội!"
Lục Chu nghiêng đầu nhìn lại, lạnh giọng: "Xuống xe!"
Anh xoay người nói với Thẩm Diệc Hoan: "Em ở trên xe đợi, đừng xuống dưới." Nói rồi liền mở cửa xe nhảy xuống, những người khác cũng nhanh chóng đi xuống.
Thẩm Diệc Hoan tưởng là đã phát hiện ra tung tích của địch, tim nhảy dựng, vọt lên cổ họng, cô nhanh chóng ngồi vào sát nơi cửa sổ, giơ máy ảnh lên, nhìn ra.
Mọi người trong đội đều chạy về phía trước.
Ngoài ra, cô không thấy bóng dáng của ai khác.
Chỉ thấy bọn họ dừng lại ở nơi xa, qua một hồi, Lục Chu trở lại cạnh xe, mở cửa: "Xuống dưới đi."
"Có chuyện gì hả anh?" Sau khi xuống xe, Thẩm Diệc Hoan hỏi.
"Phát hiện ra tung tích của bọn hắn, đã đi rồi, chúng ta tạm thời an toàn."
Lục Chu dắt Thẩm Diệc Hoan đi về phía trước.
Sau khi đi qua quốc lộ chính là tới thảo nguyên, mặt cỏ bị đóng băng, tối qua còn có mưa, lúc giẫm lên giày liền bị ướt một mảng.
Lục Chu đỡ lấy Thẩm Diệc Hoan: "Cẩn thận một chút."
Thẩm Diệc Hoan cúi đầu cẩn thận nhìn đường: "Vâng."
Lục Chu: "Nơi này hơi cao so với mặt nước biển, không khí loãng hơn dưới kia, em đừng chạy, cứ đi từ từ thôi."
Thẩm Diệc Hoan hít một hơi, trả lời: "Bây giờ em vẫn thấy khá tốt, không có cảm giác khó chịu."
Cô vừa đi, vừa cầm máy ảnh trong tay.
Nơi họ vừa tìm thấy có một đống lửa đã tàn, chỉ còn lại những khúc củi đã cháy đen.
Lục Chu ngồi xổm xuống, nhặt lên một khúc củi, nhìn một hồi, nói: "Tối hôm qua để lại."
Hà Mẫn đứng ở bên kia: "Hẳn là bọn hắn đi về phía tây, cùng phương hướng với đội chúng ta, Lục Đội, có đuổi theo không?"
"Đuổi theo." Lục Chu trầm giọng.
Mọi người trở về đi lên xe.
Thẩm Diệc Hoan ngồi cạnh Lục Chu, nhẹ giọng hỏi anh: "Sao anh biết đống củi kia là cháy từ tối qua?"
"Nơi đầu khúc củi bị ướt, ở đây chỉ có rạng sáng hôm qua là trời đổ mưa, lớp băng trên bề mặt cũng không quá dày."
Thẩm Diệc Hoan líu lưỡi, lại gật đầu, cảm giác đầu óc của mình và Lục Chu không cùng cấu tạo.
Xe lại chạy.
Triệu Hạt lái xe nhanh như bay, thẳng theo hướng tây mà nhắm đến, cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua, nối thành một mảnh màu trắng mênh mang.
Lục Chu đem rương vũ khí sau xe xách đến, đưa cho những người phía trước.
Sau đó lại lấy ra một chiếc áo chống đạn, nói với Thẩm Diệc Hoan: "Cởi áo khoác ra đi em."
Lục Chu mặc áo cho cô, đầu ngón tay bấm lại khuy khóa, dùng sức cố định lại thật chặt."
Thẩm Diệc Hoan nhíu mày: "Hình như hơi chặt thì phải."
"Chịu khó một chút." Ngón tay của Lục Chu thon dài rõ ràng, kiểm tr.a lại một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì liền mặc lại áo khoác của Thẩm Diệc Hoan.
Hà Mẫn đang ngồi trên xe cúi đầu xuống lắp ráp súng, cho lựu đạn và lựu đạn khói vào trong túi.
Hà Mẫn ngẩng đầu: "Nhiếp ảnh gia Thẩm, nếu lát nữa chúng tôi thật sự có thể đuổi kịp, cô nhớ trốn ở trong xe đấy!"
"Anh yên tâm đi."
Hà Mẫn cười cười, không chút để ý: "Xe này của chúng tôi đã được xử lý đặc thù, bảo đảm chỉ cần còn một người trong đội còn sống ở bên ngoài, cô tuyệt đối sẽ không bị thương."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Lục Chu.
Lục Chu xoa xoa đầu cô, liếc mắt nhìn Hà Mẫn một cái: "Đừng dọa cô ấy."
Thẩm Diệc Hoan vẫn là không yên tâm: "Nhóm người chúng ta đang truy đuổi kia, nguy hiểm lắm sao?"
Lục Chu nói: "Bọn chúng có vũ khí lợi hại, nhưng chắc là không có nhiều người, dựa theo dấu vết vừa nãy, hẳn chỉ có một chiếc xe, với những loại xe việt dã bình thường thì chỉ chở được tối đa mười người."
"Anh từng đánh với bọn chúng chưa?" Thẩm Diệc Hoan khẩn trương hỏi.
Lục Chu cong môi: "Rồi."
Vì đuổi theo bọn buôn lậu, Triệu Hạt lái xe phóng như bay, đoạn đường này lại có chút xóc nảy, còn có chỗ bị kết băng, rất khó lái.
Thẩm Diệc Hoan phải uống một liều thuốc chống say xe mới ổn lại.
Sắc trời đã tối, nơi đây không có đèn đường, ngoại trừ ánh đèn pha ô tô, còn lại xung quanh chỉ là một mảnh tối đen, bên ngoài lại bắt đầu mưa lất phất.
Lục Chu đột nhiên lên tiếng: "Triệu Hạt, tắt đèn xe."
Triệu Hạt không hỏi thêm điều gì, trực tiếp tắt đèn.
Lục Chu nhìn qua kính xe, dừng một chút, kiên định nói: "Phía trước rẽ trái."
Lời vừa dứt, những người khác đã nhanh chóng cầm lấy súng, nghiễm nhiên là đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Lục Chu lấy từ trong túi ra một hộp nút bịt tai chuyên dụng, đưa cho Thẩm Diệc Hoan.
"Đeo lên."
Thính lực Lục Chu quả thực rất tốt, Thẩm Diệc Hoan căn bản không nghe được gì khác ngoài tiếng động cơ xe, xe tiếp tục đi về trước thêm một đoạn, cô mới thấy trước mắt có một chiếc xe việt dã.
Nơi này vốn là nơi không người, bọn họ đi một đường tới đây cũng không gặp được chiếc xe này, đây là chiếc duy nhất.
Lục Chu đặt súng lên cửa sổ xe, kéo cò, hơi cúi người nhắm một bên mắt, "Đùng" một tiếng, độ giật của súng trường đập vào vai anh.
Viên đạn kia bắn trúng cửa sổ sau của chiếc xe phía trước, hai giây sau, đám người bên kia đã phản kích lại.
Sau khi xác nhận danh tính của chiếc xe, Lục Chu trầm giọng nói: "Bắn!"
Mặc dù trước đó Thẩm Diệc Hoan đã kinh qua một trận đấu súng, cũng từng cảm nhận tiếng súng liên tiếp không ngừng bên tai, bây giờ tai cô còn bịt nút chuyên dụng, nhưng tim vẫn thắt lại.
Cô bình tĩnh nín thở.
Tiếng súng vẫn không ngừng.
Cô không kịp nhìn người khác, tầm mắt chỉ có Lục Chu.
Cô nhìn thấy trong mắt Lục Chu có ánh sáng thiêu đốt, mi mắt anh híp lại, nếp uốn nơi khóe mắt được ép chặt hơn, lộ ra một góc cạnh sắc bén khác thường.
Đã bắn hết một băng đạn.
Lục Chu nạp đạn, nói với Triệu Hạt: "Tăng tốc."
Khi vượt qua chiếc xe phía trước, Triệu Hạt lập tức hất đuôi xe, chiếc xe đâm thẳng vào thanh chắn bên đường.
Một tay Thẩm Diệc Hoan gắt gao bám chặt tay vịn, một tay khác ôm chặt máy ảnh vào trong ngực, nương theo va chạm của xe, trán cô khẽ cụng thật mạnh vào nơi cửa sổ một cái.
Còn chưa kịp thấy đau, Triệu Hạt đã dừng xe lại, đám người Lục Chu và Hà Mẫn nhanh chóng xuống xe.
Cô nhìn bóng dáng Lục Chu tiến về phía trước, vô thức nín thở, ánh mắt khóa chặt thân ảnh kia.
Chiếc xe phía trước bị tấn công bất ngờ, trở tay không kịp.
Người trong xe cũng gần đúng như Lục Chu dự đoán, tổng cộng có tám người.
Thẩm Diệc Hoan dùng ánh mắt bàng quan của người đi đường nhìn tới, có lẽ cũng hiểu rõ năng lực của tám người này không bằng đội của Lục Chu, bọn họ vắt giò lên cổ chạy, trận tuyến bắt đầu loạn.
Mà đội của Lục Chu, mọi người đều vô cùng nề nếp, phối hợp ăn ý, là kết quả của những tháng ngày rèn luyện gian khổ.
Hà Mẫn dí súng vào đầu của một tên, những tên khác đã thả vũ khí xuống đầu hàng.
Tám người nhanh chóng bị trói lại.
Chiếc xe việt dã kia cũng đã bị ngã ngửa, sau khi thu thập được một đống súng ống, Triệu Hạt xếp đồ lên xe.
Hà Mẫn đạp tên nọ một cái: "Khai nhanh, súng từ đâu ra?"
Người đàn ông bị trúng đạn nơi cánh tay, quần áo đã đỏ một mảng, kêu thảm: "Tha cho bọn em đi đại ca, bọn em chỉ là chân chạy vặt phía dưới, nào có biết chuyện gì đâu."
Lục Chu ngồi xổm xuống, hỏi: "Lý Ổ phái bọn mày tới?"
Người đàn ông đau đớn thở dốc, nhưng người bên cạnh lập tức gật đầu thừa nhận.
Lục Chu: "Lý Ổ ở đâu?"
"Cái này chúng tôi thật sự không biết!"
Cửa sau của xe bị mở ra, Lục Chu quay đầu lại, liền thấy Thẩm Diệc Hoan ôm máy ảnh đi ra, đứng nơi cửa xe.
Bên ngoài gió lớn.
Lục Chu phất tay: "Mang bọn chúng lên xe."
Tám người chia thành hai nhóm, đi lên hai chiếc xe, bị trói và ép chặt không có chút kẽ hở.
Lục Chu quay đầu lại hỏi: "Lần cuối bọn mày nhìn thấy Lý Ổ là khi nào?"
Lúc này bọn chúng mới do dự một chút xem có nên khai hay không, Hà Mẫn ngồi phía trước đã nhịn không được nổi cáu, gõ mạnh súng xuống tay lái: "Không nói thì có tin ông đây bắn ch.ết bọn mày không!!"
"Là, là tháng trước! Đại ca bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, nên gần đây đều không lộ mặt!"
"Sao lại ốc không mang nổi mình ốc?"
Người đàn ông lại không nói lời nào.
Lục Chu nhíu mày, liền trực tiếp hỏi: "Ai là chủ mưu của đám tay chân bên tập đoàn súng ống kia?"
Người đàn ông sửng sốt: "... Tôi không biết, chưa từng thấy qua, chỉ nghe nói tuổi còn rất trẻ, rất có địa vị, nguồn cung lấy tận bên Mỹ, tôi chỉ từng nghe đại ca nói qua, súng của hắn ta là súng chuyên dụng của quân đội Mỹ."1
Người đàn ông nói xong, Lục Chu theo bản năng nhìn qua Thẩm Diệc Hoan.
Anh nhìn chằm chằm cô, duỗi tay xoa cái trán của Thẩm Diệc Hoan, thấp giọng hỏi: "Trán bị sao vậy em?"
"À." Thẩm Diệc Hoan nhớ lại, "Vừa nãy bị cụng một chút."
Ngón tay Lục Chu nhẹ nhàng đè lên vết bầm, Thẩm Diệc Hoan xuýt xoa một tiếng, vừa định trốn đã bị kéo trở về, Lục Chu nhìn kỹ một hồi, liền nói: "Có hơi sưng."
"Em biết nó sưng rồi." Thẩm Diệc Hoan cúi đầu lẩm bẩm, "Thế mà anh còn ấn vào."
"Lát nữa tới trạm biên phòng anh lấy thuốc cho em bôi."
Mọi người xung quanh đều nhìn xem, người đàn ông vừa nãy bắn liên tiếp hơn chục phát súng mà không hề nhíu mày, bây giờ lại đang vừa cau mày vừa gõ vào trán cô gái nhỏ.1
Thẩm Diệc Hoan có chút khó xử nhìn quanh một chút, cô sờ sờ cái trán của mình, nhỏ giọng nói: "Không cần phiền phức vậy đâu."
Lục Chu nói: "Không phiền, ngoan nào."