Chương 5-1
Sau hôm đó Nhược Phi lại trở về trạng thái vui vẻ, hoạt bát.
Cô vẫn thường xuyên leo tường vào nhà chơi với Âu Dương Lâm Tiêu.
Hôm đó, trời xanh.
Nhược Phi và Âu Dương Lâm Tiêu đang chơi cạnh hồ bơi.
Gió thổi nhè nhẹ cọ xát với lá cây trong khuôn viên tạo ra những âm thanh xào xạc nghe vui tai.
Nhược Phi bật cười khúc khích, anh cũng cười theo rồi hỏi cô có muốn gặp ông ngoại của anh không. Cô mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
Từ cái ngày anh nhất quyết không đưa bức tranh anh vẽ cho cô nói rằng đây là quà tặng ông nội thì cô đã tôn sùng người ông này rồi, cô rất tò mò về người ông mà anh vô cùng yêu quý và hơn thế vì cô không có ông nên cô cũng yêu quý người ông này đến lạ.
Thế rồi, Âu Dương Lâm Tiêu dắt tay cô bé Nhược Phi đi vào trong nhà lên thẳng phòng của ông vì biết hôm nay mẹ anh không có nhà nên coi bộ hai đứa trẻ này ngay nhiên lắm.
Đứng trước cửa phòng ông mình, Âu Dương Lâm Tiêu gõ mu bàn tay lên cánh cửa gỗ rồi vặn nắm đấm cửa đẩy vào trong. Ông anh đang nằm trên giường, mắt nhắm, thư thái giống như đang chìm vào cơn mê đẹp đẽ nào đó.
Anh và cô lại gần giường ông nằm, cô bé mấy ngày nữa sẽ tròn 5 tuổi chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt ông rồi nhìn sang người đứng bên mỉm cười thầm nghĩ thật là như tạc, chỉ có điều trông ông phúc hậu hơn cái người toát ra hơi lạnh đang đứng nhìn cô.
Hình như ông cũng cảm nhận được sự có mặt của hai người, ông mở mắt từ từ ngồi dậy. Ông nhìn cô bé đứng bên cạnh cháu nội của mình cười hiền từ cười nhân hậu với cô bé.
Âu Dương Lâm Tiêu vội giới thiệu:
“Em ý tên là Tịch Nhược Phi, là người bạn mà cháu từng kể cho ông nghe.”
Ông gật đầu, ngay lúc nhìn thấy cô, ông đã đoán ra đây là người mấy ngày nay làm cháu ông vui vẻ hiếm thấy rồi ông vẫy tay bảo cô bé lại gần với ông, lấy tay mình xoa đầu cô bé rồi khen:
“Cháu là một cô bé thật sự dễ thương”
Cô cười ngọt, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp thân người. Cô sực nhớ ra mình chưa chào ông và lập tức bật dậy chào:
“Cháu chào ông”
Thế là, cả anh lẫn ông đầu bật cười, cô bé này thật ngốc, thấy mình bị cười cô cũng làm bộ xoa đầu cười theo.
Rồi anh dẫn ông ra ngoài đi dạo, vừa đi ba ông cháu vừa nói chuyện rôm rả, ông kể rất nhiều chuyện về Âu Dương Lâm Tiêu cùng của ông cho cô nghe, cô luôn lắng nghe rất chăm chú, đôi khi còn cười hay bình luận mấy câu nói làm cho câu chuyện ông kể ra thêm phần hấp dẫn. Đột nhiên, ông thôi kể chuyện, quay sang cô bé hỏi về cô:
“Cháu gái, nhà cháu ở đâu vậy?”
Cô bé thật thà đáp:
“Nhà cháu cũng ở khu này, vòng vào ngã rẽ kia là đến”
“Vậy ta có thể đến nhà cháu chơi không, chắc Tiểu Lâm của ta cũng muốn vậy đúng không?”
Ông quay ra hỏi đứa cháu đang đẩy xe, anh không nói gì. Quả thực, quen cô cũng vài tuần rồi chứ chả ít mà anh chỉ biết có mỗi tên còn tất cả thứ khác thì không, tất nhiên cũng muốn nhưng lại ngại không hỏi.
“Anh có muốn đến nhà em chơi một chút không?”, cô bé Nhược Phi cắn môi quay đầu lại hỏi Âu Dương Lâm Tiêu.
Âu Dương Lâm Tiêu được hỏi ý kiến nhưng lại không biết nói thế nào, dù trong lòng cũng muốn nhưng không nhẽ lại nói toẹt ra như thế thì không được hay lắm nên anh đành hỏi lại thay cho câu trả lời:
“Thế em không muốn anh với ông đến nhà em chơi sao?”
“Tất nhiên là muốn nhưng... mà thôi, ông và anh đến nhà em chơi nhé, em sẽ dẫn đường”, cô bé băn khoăn một chút nhưng vẫn mời ông với anh về nhà mình chơi, cô cầu mong là mẹ không có nhà.
Và sau đó, ba ông cháu đến nhà cô, mấy cô giúp việc trong nhà thấy vậy liền chuẩn bị bánh và trà.
Ngồi vào bàn ông hỏi mẹ cô đâu, cô chỉ lắc đầu lí nhí nói không biết và thầm thở phào khi mẹ không có nhà, nếu mẹ mà có nhà thì lúc nào cô cũng phải căng thẳng. Rồi ông hỏi về bố cô, cô tự hào khoe với ông rằng bố cô tuyệt nhất thế gian, cô kể miên man về bố mãi chẳng hết.
Có nhiều chi tiết, anh đã được nghe cô nói nhưng nghe lại vẫn thấy được niềm tự hào về bố mình của cô...
Đến quá chiều, xe của nhà anh đến ông về nhà nghỉ ngơi, anh và cô tiễn ông sau đó anh xin ở lại chơi với cô thêm một chút nữa.
Ông đã trở về biệt thự, còn cô giờ đang dẫn anh lang thang trên khắp con đường lớn. Thật không may, lúc trở về lại gặp phải “người quen”. Bọn nó chặn đường Nhược Phi, lớn tiếng quát:
“Con nhãi, lần trước mày may mắn nhưng lần này có chạy đằng giời.”
Cô bé đứng tần ngần một lúc rồi hô to:
“Mấy chú cảnh sát ơi, mấy anh này có việc muốn tìm chú”
Vì mấy chú cảnh sát hay đi lại trên đoạn đường này nên bọn nó tưởng thật, tất cả quay ra. Chớp lấy thời cơ, cô kéo anh chạy như bay, trong mấy giay đã chạy xa khỏi bọn nó đến mấy mét, chúng phát hiện mình bị lừa nên cũng hấp tấp đuổi, luôn miệng chửi rủa.
Cô và anh vẫn chạy không nghỉ, cuối cùng cũng cắt đuôi được chúng nó. Ít nhất ở đấy đứa lớn nhất cũng 12 tuổi, nhỏ nhất là bằng anh vậy mà cô bé không run sợ còn chạy thoát ngay trước mặt bọn nó, anh thật không tin nổi và cũng khâm phục sự thông minh cũng như lòng dũng cảm của cô bé...
Khi ở bên cô bé, không hiểu sao anh lại có một thứ cảm giác rất bình yên và hạnh phúc trước nay chưa từng xuất hiện.