Chương 15: Đầu óc bị chất thải màu vàng chiếm hết (Thêm một chút)

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hoắc Chi Châu quay trở lại văn phòng.
Trợ lý đến thông báo, Tô Cảnh vừa mới đến tìm, người đang ở bên dưới.
"Cho cô ấy vào." Hoắc Chi Châu phân phó.
"Vâng."
Mấy phút sau, Tô Cảnh mặc một thân váy liền áo màu đỏ bước vào.


"Chi Châu." Tô Cảnh đóng cửa lại, đi về phía anh.
Người phụ nữ với mái tóc đen đôi môi đỏ mọng vẻ đẹp tự nhiên, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, cái cằm nhỏ nhắn, một đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn như ẩn như hiện trong làn váy khi cô ta bước đi.


"Vừa khéo, tôi cũng có chuyện muốn tìm cô." Hoắc Chi Châu nâng mắt lên, lạnh nhạt nói.
"Chuyện gì?" Tô Cảnh nâng làn váy, ngồi xuống đối diện Hoắc Chi Châu.


"Tôi nhớ đã nói với cô, đừng để cho đoàn đội của cô truyền ra bất kì chuyện lùm xùm nào liên quan đến tôi." Một văn kiện trên bàn đặt trước mặt Hoắc Chi Châu, đó là hợp đồng của Tô Cảnh.


Lòng bàn tay phải của anh đặt lên trên bàn, ngón tay thon dài hơi gấp khúc, khớp xương ngón trỏ không nhanh không chậm gõ vài cái trên mặt bàn.
Tô Cảnh cảm thấy khẩn trương, khoé môi mím chặt, có chút lo lắng giải thích, "Em không có!"


Hoắc Chi Châu xua tay, "Không có là tốt. Cô biết tôi đã có người mình thích rồi. Nếu như để cô ấy nghe thấy chuyện gì hiểu lầm tôi —-"


available on google playdownload on app store


Anh nói xong dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén ác liệt, cầm lấy bản hợp đồng trên bàn, nắm chặt trong tay, "Bản hợp đồng này sẽ hết hiệu lực, Hoà Húc chấm dứt hợp tác với cô."
Dứt lời, hai tay anh xé một phát, bản hợp đồng kia lập tức biến thành giấy vụn, bị ném vào thùng rác.


Nhìn một loạt động tác của anh, mặt Tô Cảnh đột nhiên đỏ bừng, vừa tức vừa lo lắng.


Trong ngành giải trí, ai cũng biết truyền thông Hoà Húc đang trên đà phát triển rất tốt. Nghe nói, kế hoạch năm sau của Hoà Húc còn có cả thành lập công ty kinh tế ký hợp đồng với giới nghệ sĩ, tiến thêm một bước mở rộng quy mô trong ngành giải trí.


Cô ta vốn cho rằng, ỷ vào việc mình và Hoắc Chi Châu có quen biết cũ, là cây đại thụ chống lưng cho mình, về sau có thể vô tư đứng trong ngành giải trí.
Thật không ngờ đến, vì một số tin đồn thất thiệt kia, anh thực sự muốn hủy bỏ hợp đồng?!


Đôi mắt to tròn của Tô Cảnh ngập trong sương mù, vẻ mặt tủi thân, "Chi Châu, anh có cần phải làm như vậy không?"


"Tô Cảnh." Hoắc Chi Châu nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt, "Trước kia cô đã từng giúp tôi, tôi trả lại cô cái ân tình này, nhưng việc đó không liên quan đến người khác. Đây là lần cuối cùng tôi nói với cô chuyện này, hy vọng cô hiểu rõ."


Ngụ ý, anh sẽ không cho cô ta thêm cơ hội nào nữa, lần sau anh sẽ không hề khách khí trực tiếp thất hứa.
Tô Cảnh nghe hiểu, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không để những giọt nước mắt đã tụ trên khoé mắt rơi xuống.


"Vâng, em biết rồi." Giọng nói của cô ta có chút nghẹn ngào, đáng thương.
Hoắc Chi Châu không hề lung lay, nhẹ vuốt cằm, chuyển chủ đề, "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Em...." Tô Cảnh dừng lại, lắc đầu, "Không có gì."


Gần đây cô ta ở phim trường không được tốt lắm, đạo diễn Triệu Dục yêu cầu rất cao với diễn viên, cô ta thường không thể đạt được trạng thái mà đạo diễn mong muốn. Một cảnh, NG phải hơn mười lần là chuyện bình thường.


Tuy nam chính Cố Hoài Lương không biểu hiện cái gì, nhưng Tô Cảnh vẫn cảm thấy chột dạ không thể giải thích được. Đặc biệt là lúc đối mặt với nhân viên công tác, cô ta luôn cảm thấy bọn bọ đối với mình tiếng oán than đầy trời, cũng sắp mất hết kiên nhẫn.


Vị trí nữ chính của cô ta là do đạo diễn chọn không sai, nói đến cùng, là do đoàn đội của cô ta bí mật đánh tiếng một chút với đoàn làm phim, bản thân cô ta mới có cơ hội tham gia vào [Mộng Nguyệt.]


Hôm nay cô ta đến đây, hỏi Hoắc Chi Châu có rảnh không có thể đến trường quay thăm ban một chút. Cô ta không cần anh làm gì cả, chỉ cần xuất hiện trong đoàn làm phim một lúc rồi rời đi cũng được. Đến lúc đó, nhất định người trong đoàn làm phim sẽ nể mặt mũi của anh, thái độ đối với mình sẽ tốt hơn một chút.


Nhưng vừa rồi, nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Chi Châu vì một người con gái khác, cô ta hiểu ra, sự kỳ vọng của mình đã rơi vào khoảng không.
Khẳng định anh sẽ không đồng ý.
Hốc mắt Tô Cảnh phiếm hồng, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Em đi trước, anh làm việc đi."
*


Sau khi Tô Cảnh rời đi, Hoắc Chi Châu gọi trợ lý vào.
"Mấy ngày tới tôi có lịch trình quan trọng nào không?" Anh tựa lưng vào ghế, giơ tay thả lỏng cà vạt trên cổ, giữa chân mày có chút mệt mỏi.


"Ngày mai 9 giờ sáng, ngài sẽ bay đến An Thành tham gia một cuộc họp báo truyền thông. Buổi trưa, Trần tổng của Vi Mục muốn đến gặp ngài bàn bạc chuyện đầu tư phim...."
Hoắc Chi Châu cắt ngang lời nói của anh ta, "Hôm nay là thứ mấy?"
Trợ lý ngây ra một lúc, trả lời, "Thứ tư ạ."


Hoắc Chi Châu thấp giọng thì thào, "Chỉ mới thứ tư."
Trợ lý nhìn một bên mặt ẩn ẩn hiện hiện của anh, trong đầu nhớ lại.


Từ sau khi Hoắc tổng nhận được cuộc điện thoại vào buổi sáng, sắc mặt không tốt lắm, quả thật có chút khác thường. Anh ta mơ hồ cảm nhận ra, cuộc gọi sáng nay là do Mục tiểu thư gọi đến.
Ngoại trừ cô, anh ta không nghĩ ra được ai có thể ảnh hưởng lớn đến Hoắc tổng như vậy.


"Hôm nay sau khi tan làm hãy để trống lịch trình của tôi. Chuẩn bị một chiếc xe bình thường nhất, sau khi tan làm đưa tôi đến học viện A." Hoắc Chi Châu tựa vào ghế, xoa mi tâm căn dặn.
"Vâng." Trợ lý đáp lời, thầm nghĩ quả nhiên là vì Mục tiểu thư.
*


Lúc nhận được điện thoại của Hoắc Chi Châu, Mục Noãn Tô đang ở trong ký túc xá, đóng chặt cửa cùng xem phim khiêu ɖâʍ nước ngoài nào đó với bạn cùng phòng.


Bộ phim đặc sắc nhưng không ɖâʍ tục, nét đẹp riêng tiềm ẩn, biểu đạt được sự mập mờ cùng dục vọng vô cùng sống động, dễ dàng khiến cho khán giả phải xấu hổ đến tim đập mạnh.


Tiểu Ngải là người duy nhất trong ký túc xá học khoa phát thanh, nhìn thấy cảnh kích tình trong bộ phim điện ảnh, cô ấy bất giác nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi: "Tương lai các cậu có đóng những cảnh như thế này không?"
Sắc mặt Vưu Vưu ửng hồng, "Tớ không biết."


"Tớ nghĩ phải xem hoàn cảnh đã, nếu như đạo diễn và thành viên đội ngũ chế tác đáng tin cậy, có thể thử một chút." An An cho rằng, hiến thân vì nghệ thuật không quan trọng, miễn là lên hình đẹp là được rồi.
"Còn cậu, Tô Tô?" Thấy Mục Noãn Tô không trả lời, Tiểu Ngãi truy hỏi.


"Không đóng." Mục Noãn Tô không chút nghĩ ngợi trả lời. Cô vốn không có ý định tiến vào ngành giải trí, huống hồ, theo hiểu biết của cô về Hoắc Chi Châu, khẳng định anh sẽ không đồng ý.
Vưu Vưa cười xấu xa, "Tô Tô và bạn trai ở nhà đóng cảnh đó là được rồi, ha ha ha."


Trải qua lời nhắc nhở của Vưu Vưu, những hình ảnh kiều diễm triền miên sau khi kết hôn kia lần lượt xuất hiện trong trí nhớ.


Đặc biệt là mấy ngày trước khi khai giảng, anh quấn lấy cô, hết sức hạ lưu vô sỉ trổ hết tài năng. Tổ hợp hình ảnh ướt át cùng hơi thở gấp gáp âm thanh rên rỉ xuất hiện, giống như một bộ phim điện ảnh đang chiếu trong đầu cô.


Bản thân mình vậy mà lại nhớ đến cái con sói già vẫy đuôi Hoắc Chi Châu?
Mục Noãn Tô bị nhận thức này hù doạ, có một ngọn lửa khó nói thành lời bốc lên, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vui sướng reo lên.


Nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt Mục Noãn Tô chợt trở nên nhợt nhạt, suýt chút nữa bị doạ sợ đến ném điện thoại xuống đất.
Gặp quỷ rồi! Làm sao Hoắc Chi Châu có thể gọi điện thọai cho cô vào lúc này?!
Chẳng lẽ anh đã gắn con chip trong đầu mình sao?


Cô hơi chột dạ đi ra ban công nhận điện thoại.
"Xuống đây." Hoắc Chi Châu lời ít ý nhiều thấp giọng nói.
Mục Noãn Tô lại lần nữa kinh hãi, không thể tin nổi nói: "Anh đến trường học của em?"
"Ở dưới ký túc xá của em." Anh dừng một chút, bổ sung thêm một câu, "Đừng mặc váy."


Mặc dù cảm thấy kỳ quái trước yêu cầu của Hoắc Chi Châu, nhưng Mục Noãn Tô vẫn ngoan ngoãn mặc áo phông và quần đùi đi xuống lầu.
Hơn 7 giờ tối dưới lầu ký túc xá nữ, không ít sinh viên ra vào.


Mục Noãn Tô liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng ở bồn hoa phía đối diện, cô chắp hai tay sau lưng, thả chậm bước chân tiến về phía Hoắc Chi Châu.


Không giống như thường ngày, đêm nay Hoắc Chi Châu mặc một bộ quần áo thể thao màu đen đơn giản, tóc mái trên trán rũ xuống, khí chất phần tử tinh anh tiêu tán không ít.


Nghĩ đến hình ảnh lúc trước xuất hiện trong đầu, Mục Noãn Tô có hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Còn ăn mặc như thế này.


Sự khác thường trong đôi mắt cô tất nhiên không thể thoát khỏi con mắt lợi hại của Hoắc Chi Châu, nhưng anh chỉ cho rằng Mục Noãn Tô vẫn còn đang buồn bực chuyện hồi sáng, không nghĩ đến những chuyện khác.


Vẻ mặt Hoắc Chi Châu nhăn lại, cúi đầu đối mặt với cô, trầm giọng nói: "Anh đến đây giải thích với em."
"Giải thích?" Đầu óc Mục Noãn Tô bị chất thải màu vàng chiếm hết, hoàn toàn quên chuyện của Tô Cảnh.


Hoắc Chi Châu nhìn cô một cái, ra hiệu vừa đi vừa nói chuyện: "Tô Cảnh là bạn cấp ba ở trong nước của anh, trước kia từng giúp anh một chuyện nhỏ. Sau khi anh ra nước ngoài không còn liên lạc nữa. Về sau cô ấy nghe tin anh về nước thành lập Hoà Húc, thông qua bạn học liên lạc với anh...."


Anh đơn giản giải thích vấn đề một phen.
"Cô ta là bạn học của anh?" Mục Noãn Tô sắp nắm bắt được chút cốt truyện.
Hoắc Chi Châu gật đầu.
"Vậy tại sao anh lại nói anh và cô ta không có gì?! Rõ ràng chính là quan hệ bạn học!" Mục Noãn Tô lập tức bất mãn, lạnh lùng nói.


Hoắc Chi Châu nhíu mày, "Anh nghĩ rằng, em đang nói đến mối quan hệ nam nữ đặc biệt."
Mục Noãn Tô nghẹn lời, lúc ấy cô hỏi, đúng là có ý tứ này.


"Em hỏi tất cả các mối quan hệ!" Cô ngẩng đầu lên, trong mắt dấy lên hai ngọn lửa nhỏ, cả người như một chú sư tử nhỏ xù lông, "Dù là bạn học, bạn học vẫn là bạn, cho dù chỉ có một mối quan hệ cũng phải nói! Chẳng lẽ anh muốn đảo trắng thay đen đó chính là lừa gạt, che giấu mặt tối không nói vậy là đúng đắn sao?!"


Hoắc Chi Châu nghe toàn bộ lời cô vợ nhỏ của mình nói, á khẩu không nói nên lời.
Thật lâu sau, anh mới khẽ gật đầu, "Em nói đúng, là anh không cân nhắc chu toàn."
Thấy anh thoải mái thừa nhận sai lầm như vậy, Mục Noãn Tô nhất thời giật mình, sau đó "Ừ" một tiếng vội cúi đầu.


Hoắc Chi Châu nghiêng đầu, đèn đường chiếu lên đỉnh đầu cô ánh lên một tầng sáng nhạt, lông mi nhẹ rũ xuống, che đi đôi mắt xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận mím lại, tâm tình vẫn không vui.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, "Em....Đừng tức giận."


Anh không có kinh nghiệm, không biết nên phải dỗ dành cô gái nhỏ vui vẻ như thế nào. Vốn cho rằng giải thích rõ ràng là ổn rồi, nhưng xem ra cô dường như không nghĩ như vậy.
Tay Mục Noãn Tô hơi vùng vẫy, lập tức bị anh dùng sức nắm chặt.
Trong lòng cô thở dài, ủ rũ nói, "Không có gì đáng giận."


Hoắc Chi Châu nghe thấy thế, nắm chặt lòng bàn tay cô, càng ngày càng siết chặt.
Đột nhiên một tiếng "Rầm rầm rầm" truyền đến, càng lúc càng lớn, xen lẫn những tiếng cười nói của nam sinh.
Mục Noãn Tô nghe thấy tiếng động nhìn sang, hoá ra trong lúc bất tri bất giác, hai người đã đi đến sân bóng rổ.


Sân bóng rổ ngoài trời không có đèn, trong hoàn cảnh tối đen, vẫn có mấy nam sinh chiếm gần như phân nửa sân bóng rổ.
Hoắc Chi Châu liếc nhìn đám nam sinh đang chơi bóng rổ, rồi kéo cô đi vào sân bóng rổ.
"Làm gì vậy?" Mục Noãn Tô khó hiểu nhìn anh.
Hoắc Chi Châu nói: "Chơi bóng rổ."


"Tại sao phải chơi bóng rổ?" Mục Noãn Tô càng thêm khó hiểu, anh mặc như vậy, là vì đến học viện A chơi bóng rổ sao?
Hoắc Chi Châu dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, nhíu mày, "Không phải em thích chơi bóng rổ sao?"
——————//—-//————-






Truyện liên quan