Chương 47: Lấy chút tiền lãi
Edit: Tiểu Màn ThầuMục Noãn Tô kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay, lẩm bẩm nói: “Bên trong không có bí mật gì không thể cho ai biết chứ?”
Hoắc Chi Châu cong môi, “Em xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Quả thực vừa rồi anh có do dự một lúc, sợ tâm tư của mình hoàn toàn bại lộ trước mặt cô. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cũng không có gì. Nếu như không cho cô xem, ngược lại không biết trong lòng cô còn nghĩ lung tung gì nữa.
Hoắc Chi Châu sờ đầu cô một cái, lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Mục Noãn Tô cầm điện thoại trong lòng bàn tay mơ hồ bắt đầu đổ mồ hôi, không hiểu vì sao lại có chút khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên cô xem điện thoại của người khác. Mặc dù đã được anh đồng ý, nhưng cô vẫn cảm giác có tật giật mình là thế nào?
Cô thở ra một hơi, vừa rồi Hoắc Chi Châu đã nói cho cô biết mật khẩu khóa màn hình.
Sau khi mở khóa, Mục Noãn Tô trực tiếp vào album ảnh.
Ngoại trừ album hệ thống của máy ra, chỉ có một album ảnh được cài đặt mật khẩu, với cái tên khá đơn giản.
Ánh mắt Mục Noãn Tô tập trung vào album ảnh cài mật khẩu, trong lúc này trực giác mách bảo có một tấm hình của một cô gái nào đó ở bên trong.
Có phải là mình hay không?
Tim cô đập nhanh hơn “Bùm bùm bùm” như thể sắp nhảy ra ngoài.
Cô nhập ngày sinh của Hoắc Chi Châu trước, sai mật khẩu.
Vậy ngày sinh của mình thì sao?
Điện thoại rung lên một cái, vẫn nhập sai.
Mục Noãn Tô nhìn bốn chữ nhỏ “Nhập sai 4 lần” hiện trên màn hình, trong nội tâm có một hồi trống vang lên.
Không phải là ánh trăng sáng của Hoắc Chi Châu đấy chứ?
Cô suy nghĩ, cẩn thận từng li từng tí nhập ngày kết hôn của bọn họ vào.
Ôi, đúng rồi này!
Album ảnh mở ra, toàn bộ màn hình điện thoại đột nhiên tràn ngập hình ảnh của chính mình.
Ngón tay Mục Noãn Tô khẽ run lên, vuốt màn hình xem lướt qua một lần.
Mấy trăm tấm ảnh chụp, những tấm ảnh mà cô đã đăng công khai trước đây, toàn bộ đều nằm trong này, có một số tấm cô đăng không bao lâu đã xóa đi cũng có ở đây. Còn có một vài tấm được bạn tag vào và fans hâm mộ vô tình chụp được.
Đợi một chút!
Ảnh chụp Mục Noãn Tô dừng ở tấm ảnh được chụp vào thời gian sớm nhất, đồng tử hơi phóng đại.
Cái tấm ảnh này…. Không phải nó được cô đăng lên tài khoản phụ sao?
Nó được chụp vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của cô, bạn bè tổ chức sinh nhật cho cô. Cô mặc một thân váy liền áo màu đỏ nhắm mắt lại đứng ở giữa, đối diện với bánh kem cầu nguyện. Mà lúc ấy đứng bên cạnh cô là Hề Thành Nam cao gầy.
Tấm ảnh này đăng không bao lâu đã bị cô xóa đi, về sau cô không đăng gì nữa.
Cho nên….Hoắc Chi Châu từ rất sớm đã chú ý đến tài khoản phụ của cô…..
Chẳng phải những gì cô đăng lên dòng thời gian lúc còn học cấp 3 đều bị Hoắc Chi Châu nhìn thấy sao?
Mục Noãn Tô che mặt.
Trời ạ!
Thực sự muốn ch.ết quá đi!!!
Vừa nghĩ đến những câu chữ mang vẻ đau khổ thanh xuân kiểu Mary Sue của mình khi mười mấy tuổi đã bị tên đàn ông hai mươi mấy tuổi dấn thân vào thương trường như Hoắc Chi Châu đọc được, cô hận không thể nổ tung biến mất ngay tại chỗ.
A a a a! Mau đưa cho cô một miếng đậu hủ đập vào đi!
“Xem xong chưa?” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Hoắc Chi Châu.
Mục Noãn Tô rung mình một cái, thiếu chút nữa không cầm chắc điện thoại trong tay.
“Đừng dọa người ta như vậy, được không?!” Cô quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Chi Châu.
Anh đã xem Weibo của mình với tâm tình gì? Nếu như nhớ không lầm, dường như cô có đăng một số bài viết liên quan đến Hề Thành Nam…..
Nghĩ như thế, ánh mắt Mục Noãn Tô có hơi né tránh.
“Xấu hổ cái gì?” Hoắc Chi Châu tiến đến bóp cằm cô, “Đã tr.a được bí mật gì không thể cho ai biết chưa, thám tử nhỏ?”
Mục Noãn Tô lòng dạ rối bời, vội vàng tắt điện thoại trả lại cho Hoắc Chi Châu.
“Mau ăn sáng đi!” Cô lên tiếng thúc giục, trên mặt có hơi mất tự nhiên, “Em lên lầu thu dọn đồ vào túi.”
Trong lúc cô thu dọn đồ dường như cũng điều chỉnh lại thanh cảm xúc của mình rồi mới đi xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Chi Châu đã dùng bữa sáng xong, đang ngồi trên ghế sô pha ôm laptop giải quyết công việc.
Thấy cô chuẩn bị xong, Hoắc Chi Châu đóng laptop lại, đứng dậy, “Đi thôi.”
*
Đi đến đại học A, trước khi xuống xe, Mục Noãn Tô đồng ý với Hoắc Chi Châu chiều hôm nay sẽ về nhà sớm một chút.
Nhưng ai ngờ người tính không bằng trời tính. Buổi sáng cô nhận được điện thoại của Đường Hiểu Sanh, tổ biên kịch muốn thêm một vài cảnh quay cho MV, cần phải quay ngay, trong đó có một số cảnh quay vào buổi tối.
Cô đành phải nói chi tiết với Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu nghe xong không nói lời nào chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không biết anh có mất hứng hay không.
Buổi sáng vẫn quay mấy cảnh cùng Đường Bạch.
Cảnh đầu tiên hai người cùng nhau chạy bộ trong sân vận động. Vì để phối hợp với phong cách tươi mới của MV, Mục Noãn Tô buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn lộ ra bên ngoài, chân mang một đôi giày thể thao đen trắng.
Lần đầu tiên Đường Bạch huýt sáo với Mục Noãn Tô, khen ngợi, “Đôi giày không tệ!”
Cậu ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã biết đôi giày mày là kiểu mới nhất của một thương hiệu nào đó, bạn cùng phòng của cậu ta phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ mới mua được một đôi, xem nó như bảo bối không nỡ cho người khác chạm vào.
Mục Noãn Tô mỉm cười, “Một lúc nữa đừng chạy nhanh quá, nếu không tôi không theo kịp cậu đâu.”
“No problem!” Đường Bạch cười đồng ý.
Hai người làm nóng người một chút, quay hình chính thức bắt đầu.
“Các cậu xem, khuôn mặt của hoa khôi giảng đường trường chúng ta kìa! Vóc dáng này! Cái MV này mà không hot quả thực là lẽ trời khó dung!” Có một người nhỏ giọng nói.
“Chủ yếu vẫn là nghe bài hát, chẳng qua MV chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”
“Nói thì nói như thế, nhưng MV của chúng ta thực sự rất đẹp mắt mà!”
“Này, hiện giờ tớ cảm thấy may mắn khi Mạnh Nhứ từ chối chúng ta. Chỉ với đôi chân này thôi, cô ta kém xa Mục Noãn Tô….”
…….
Đạo diễn nhìn hai bóng dáng một đen một trắng trong màn hình, lẩm bẩm nói: “Các người không cảm thấy bọn họ rất xứng đôi sao? Trai xinh gái đẹp, cảnh đẹp ý vui.”
Bên cạnh có người bật cười, “Đạo diễn anh đừng có kéo loạn CP. Ai mà không biết Mục Noãn Tô có một người bạn trai nhiều tiền?”
“Nhiều tiền thì đã sao? Tôi thấy Đường Bạch cũng không kém, một thân hàng hiệu.” Đạo diễn nói thầm.
“Tiền nhiều đến mức có thể mua toàn bộ bản quyền MV của chúng ta để không thể phát sóng được nữa.” Một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên sau lưng mấy người bọn họ.
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Đường Hiểu Sanh chắp tay sau lưng, mỉm cười đứng ở nơi đó.
Chuyện Đường Hiểu Sanh là bạn tốt của Mục Noãn Tô mọi người đều biết, nghe cô ấy nói như vậy, ngược lại mọi người càng thêm tò mò, không ngừng hỏi vấn đề liên quan đến bạn trai của Mục Noãn Tô.
Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Đẹp trai không? Có phải phú nhị đại hay không? Hai người quen nhau bao lâu? Là nghiêm túc sao?
……..
Đường Hiểu Sanh bất đắc dĩ: “Các cậu đang điều tr.a hộ khẩu à? Tóm lại rất giàu rất đẹp trai, lại cao ráo đối xử với Mục Noãn Tô rất chân thành.”
“Woa…”
Đây là bạn trai thần tiên gì vậy?!
Trong khi các người khác đang làm công tác chuẩn bị, Đường Hiểu Sanh nói chuyện phiếm với Mục Noãn Tô, hỏi tình hình giữa cô và Hoắc Chi Châu.
Mục Noãn Tô có hơi buồn rầu, trải qua một thời gian dài như vậy, tuy sau khi Hoắc Chi Châu vì cô nhượng bộ chịu thua, cô dường như không tài nào nổi giận với Hoắc Chi Châu được nữa. Nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, không cam lòng cứ như thế hoàn toàn tha thứ cho anh.
Cô nhìn Đường Hiểu Sanh, chân mày cong cong chau lại, ánh mắt chân thành lại mê man: “Tớ phải làm sao đây?”
Đường Hiểu Sanh mỉm cười, một câu nói thẳng, “Người luôn được ưu ái nên không lo sợ gì.”
“Một người thích cậu, làm gì cũng là tình thú, còn nếu không thích rồi, ngay cả thở cũng có thể là lý do cãi nhau.” Đường Hiểu Sanh nghĩ đến ba mẹ của mình, khẽ thở dài.
Mục Noãn Tô mím môi rũ mắt, “Tớ biết bản thân mình cũng chỉ ỷ lại vào việc anh ấy yêu tớ mà thôi.”
Đường Hiểu Sanh mỉm cười, trong chuyện tình cảm nào có đạo lý và công bằng, một bên nguyện lòng cho một bên nguyện lòng nhận thôi.
Hai người đứng trên cầu vượt, dựa vào lan can, sau lưng là những ánh đèn nhà nhà thắp lên.
Khi màn đêm buông xuống, buổi quay hình tiến vào khâu cuối cùng, ánh đèn dưới gầm cầu vượt hơi mờ, trên đường thỉnh thoảng có một vài chiếc xe gầm rú chạy ngang qua.
“Mọi người vất vả rồi!” Đạo diễn vỗ tay, “Tôi mời mọi người ăn khuya!”
“Đạo diễn, Tô Tô không đi cùng chúng ta được, cậu ấy phải về nhà.” Đạo diễn vừa dứt lời, Đường Hiểu Sanh lên tiếng.
Các cô gái học khoa diễn xuất mà! Đối với dáng người yêu cầu rất cao. Đạo diễn xua tay tỏ vẻ đã biết.
Mục Noãn Tô kinh ngạc nhìn về phía Đường Hiểu Sanh: “Sanh Sanh làm sao cậu biết tớ muốn về nhà?”
Đường Hiểu Sanh cong môi mỉm cười, chỉ chỉ về phía đường hướng Bắc, “Bởi vì có người đến đón cậu rồi kìa!”
Mục Noãn Tô nhìn theo ngón tay của Đường Hiểu Sanh, thấy một chiếc xe màu đen bật đèn pha lặng lẽ đậu ở ven đường.
Cô sợ hãi kêu một tiếng, giẫm giày cao gót chạy về phía đó.
Cùng lúc ấy, chiếc xe kia cũng từ từ chạy về hướng này.
Một người một xe tụ lại, Mục Noãn Tô lập tức mở cửa xe ngồi vào, thở hổn hển.
“Chậm thôi, mang giày cao gót mà còn chạy à.” Hoắc Chi Châu nhíu mày, thấp giọng trách cứ.
Mục Noãn Tô “Hừ hừ” hai tiếng, không nói gì.
Cô nhìn Hoắc Chi Châu ngồi ở vị trí ghế lái, anh mặc chiếc áo sơmi, trên cổ áo bình thường cài rất kín nhưng rất nhanh hai cúc áo đã được cởi ra, một bên mặt tăng thêm vài phần tuấn tú, thêm một chút khí chất nhã nhặn bại hoại.
Sự kích động trong đáy lòng khuếch đại hơn một chút, giọng nói vô thức mang theo vài phần dịu dàng cùng mềm mỏng.
“Sao anh lại đến đây?”
Hoắc Chi Châu nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, cúi đầu liếc nhìn cô. Đôi mắt cô như những vì sao trong bóng đêm sáng đến kinh người, trên mặt là một sự kinh ngạc vui mừng không tài nào che giấu.
Anh thu hồi ánh mắt, trên mặt cũng mang sự vui vẻ, khóe môi hơi cong lên: “Đến đón em.”
“Thực ra có thể để tài xế đến đón em hoặc là em tự mình gọi xe.” Mục Noãn Tô nhỏ giọng nói.
“Tài xế đến đón em, có làm em cao hứng vậy không?” Hoắc Chi Châu nhàn nhạt lên tiếng.
Mục Noãn Tô giật mình, cao hứng cái gì?
Em không có nha! Em không có! Đừng nói bậy!
Cô không hề vui vẻ nhé! Một chút cảm giác kinh ngạc vui mừng cũng không có! Một chút cảm giác cảm động lại càng không có!
“Nhưng mà, làm sao anh biết em ở đây?” Sau ba lần phủ nhận ở trong lòng, Mục Noãn Tô đột nhiên nhớ đến.
“Hỏi bạn thân của em đó.”
À, hóa ra là Đường Hiểu Sanh.
Mục Noãn Tô đã hiểu rõ.
“Thắt dây an toàn vào.” Hoắc Chi Châu đột nhiên lên tiếng.
Mục Noãn Tô “Vâng” một tiếng, cúi đầu tìm dây an toàn, trước mắt đột nhiên có một bóng đen bao phủ.
Cô ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Chi Châu đã hôn lên môi cô.
“Lấy chút tiền lãi trước.” Hoắc Chi Châu thấp giọng nói, thắt dây an toàn cho cô, ngay sau đó khởi động xe quay đầu lái xe về nhà.
Tiền lãi gì?
Cô vẫn còn nhỏ, nghe không hiểu.