Chương 12
Sau chuyện ấy, đã để lại trong lòng hai con người ấy những xúc cảm riêng.
“Em sẽ ở căn nhà này trong khoảng thời gian sau này à?”
“Đúng vậy! Anh dùng gì?”
“Gì cũng được.”
Sau một hồi pha chế, cô đem ra một tách cafe và một ly nước lọc.
“Gu của em là cafe à?”
“Đúng vậy! Em thích được ngửi hương thơm ngát mà chỉ có ở cafe, em thích đươc nếm cái vị đăng đắng và cả hơi hơi ngọt của đường.”
“Anh không ngờ sở thích của em lại độc đáo đến vậy!”
“Vậy sao? Chuyện ban nãy...cảm...cảm ơn anh nhé!”
“Thay vì lời cảm ơn ấy thì hãy cho anh tá túc ở đây một đêm được không?”
“Không được! Làm sao chúng ta có thể qua đêm trong một nhà cơ chứ!”
“Vậy thôi, anh sẽ ra xe ngủ.”
“Anh...không có chỗ ngủ sao?”
“Nếu có thì anh hỏi em làm gì chứ? Anh đâu dư nước bọt.”
Nhìn Chi suy suy nghĩ nghĩ mà khiến anh nực cười, đúng là bà già khó tính mà, bây giờ trai gái không quen biết gì mà họ còn lên giường với nhau chỉ sau một lần gặp mặt, vậy mà trông cô phải dày vò trí óc của mình...hâyz...không hiểu sao anh lại để ý bà cô già cổ hữu này!
“Chi nè, tại sao với bằng cấp xuất sắc của mình mà em lại không làm việc ở thành phố, nó thuận tiện và nhàn hạ hơn là phải lặn lội lên miền núi xa xôi hiểm trở, lương bổng lại bèo bọt.”
“Nếu ai cũng nghĩ như anh thì mầm non ở miền núi chẳng lẽ để nó chưa phát triển đã thối mòn. Ai cũng lo cho bản thân thì liệu chuyện của xã hội ai sẽ chú tâm đến? Vả lại, gia đình em cũng khá giả, em không cần phải bận tâm về cái ăn cái mặc nên em có thể làm những gì mình đam mê.”
“Không ngờ em lại có một cái nhìn sâu xa đến vậy. Vậy gia đình có đồng ý cho em...”
“Ban đầu họ cũng ngăn cản nhưng rồi cũng bỏ luôn, bảo em muốn làm gì thì làm, miễn là sống tốt, biết bảo vệ bản thân là được rồi.”
Trò chuyện với cô, anh nhận ra đằng sau cái vẻ ngoài đanh đá ấy, là một tấm lòng đôn hậu, một bản chất sáng trong, hiếm có, so với cô anh thật tệ.
“Ngày mai anh về lại thành phố à?”
“Ừ.”
“Vậy coi như đêm nay tôi mở lòng Bồ Tát bố thí cho anh một chỗ ngủ, coi như trả ơn cứu mạng, nhưng tôi cấm, anh mà léo hánh đến chỗ tôi thì tốt nhất chuẩn bị nhang đèn hoa quả cho mình đi nhé!”
“Chắc thèm.”
Nói vậy thôi chứ anh cũng muốn lắm chứ, nhưng ai kia dữ quá nên nơi đây cũng chẳng dám. Coi như mấy chục năm tồn tại trong thế gian này, thì giờ đây, anh: Từ Khắc Bảo đã tìm thấy được mục tiêu mà anh hướng đến, đó là cô, Dư Thảo Chi, anh nhất định phải chinh phục được cô, người con gái đã ban tặng cho anh những điều mới mẻ mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận được. Cứ thế họ tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cứ như đôi bạn đang hàn thuyên về cuộc đời mình.
“Tại sao? Tại sao Chi đi mà ba mẹ lại không nói với con tiếng nào chứ?”
“Mẹ thấy con bận quá nên cũng không nói.”
“Mẹ nghĩ sao mà lại cho em ấy đi, con thật không hiểu nỗi. Đó là rừng với núi, có biết bao mối hiểm nguy đang rình rập, lỡ em xảy ra chuyện gì thì sao chứ?”
“Mẹ nghĩ cũng không nghiêm trọng đến vậy đâu Phong à, một vài hôm em nó sẽ về, con không cần phải quá lo lắng.”
Anh không thèm trả lời, bèn lấy xe chạy thẳng, mặc cho mẹ anh phía sau kêu lại. Nỗi lo trong bà lớn dần, lớn dần với sự khác lạ nơi anh.
Gọi hàng trăm cuộc, nhắn vô vàn tin nhắn mà chả nghe động tĩnh từ cô, anh như kẻ điên tiết. Vút thẳng...vút thẳng trong màn đêm.
Hôm đó trời mưa, mưa rất to, mưa xối xả vào mặt anh, nó như không làm dịu bớt nỗi giận, mà càng làm cho anh thêm phần căm phẫn. Trước giờ chìu cô, cô thấy vậy thì làm tới, không coi anh ra gì nữa, hôm nay anh sẽ cho cô biết, làm anh giận sẽ có hậu quả gì.
Nghe tiếng lộp cộp ở phía ngoài, rồi tiếng gõ cửa liên miên, Bảo tiến đến mở cửa. Khi nhìn thấy Bảo máu điên trong anh càng dữ dội. Tại sao Bảo lại ở đây cùng cô chư? Chẳng lẽ....