Chương 80: Phải chu đáo
Tiễn hai người xong, Lý Kính Hiền cũng đi việc của mình, Lâm Lan chuẩn bị trở về Lạc Hà trai còn có chuyện gấp phải làm thì Đinh Nhược Nghiên gọi nàng lại.
"Nhị đệ muội..."
Lâm Lan quay đầu lại, cười nói: "Đại tẩu..." Đinh Nhược Nghiên đoan chính đi tới, mềm giọng hỏi: "Đồ chuẩn bị cho nhị đệ có được không?"
Lâm Lan lập tức ý thức được, Đinh Nhược Nghiên chắc hẳn nhìn thấy cái rương Văn Sơn vác, liền cười nói: "Rất hữu dụng ạ, vô cùng chu đáo, có điều Minh Doãn nói rương kia nhìn hơi chói mắt nên đổi rương khác, đồ thì vẫn giữ nguyên."
Đinh Nhược Nghiên cười cười, trong lòng ảo não, là nàng sơ sót, Minh Doãn trước giờ vốn không phô trương. "Thế cũng tốt rồi."
Đinh Nhược Nghiên cười nhạt, khẽ khom người, cáo từ rời đi.
Lâm Lan ngó chừng bóng lưng Nhược Nghiên, thì ra là đồ đại tẩu chuẩn bị, nhưng cho dù là đại tẩu chuẩn bị nàng cũng không yên lòng để cho Minh Doãn mang đi. Trong nhà này, người không nhìn rõ tâm ý nhất chính là vị đại tẩu này, thoạt nhìn ôn nhu im lặng, nói không nhiều lắm, ôn hòa hữu lễ, bộ dạng hiền hòa nhưng Lâm Lan không đánh giá thấp nàng,có thể sinh tồn trong ngôi nhà này chắc chắn là một người không đơn giản.
Trở lại Lạc Hà trai, Lâm Lan đi xem xét vết thương của Đông Tử, bởi vì cấp cứu kịp thời, điều dưỡng cẩn thận nên vết thương đã nhanh chóng lành lại, không có lưu di chứng.
"Nô tài hầu hạ thiếu gia lâu như vậy, mài mực bao nhiêu năm, quạt mát bao nhiêu năm, kết quả thiếu gia đi dự thi thì nô tài không thể đưa thiếu gia đi." Đông Tử rất chi là ủy khuất cất giọng, không quên khịt khịt mũi cho hợp cảnh.
Lâm Lan cười nói: "Ngươi đã là đại công thần rồi, ngươi phải nhớ, nếu không phải ngươi xả thân đỡ cho chủ, người nằm đây lúc này đã là thiếu gia rồi, còn nói gì đi thi hay mài mực, quạt mát gì nữa, còn không bằng cầu nguyện cho thiếu gia, phù hộ thiếu gia thi cử thuận lợi đi."
Nghe nhị thiếu phu nhân tán dương một phen, tâm tình Đông Tử lập tức chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Lâm Lan lại nói: "Ngươi nên nghỉ ngơi cho khỏe, đừng làm bản thân suy nhược, chín ngày sau cùng đi đón thiếu gia về nhà. Bằng không, ngay cả cơ hội này ngươi cũng bỏ lỡ đấy."
Đông Tử vội nói: "Nô tài nhất định sẽ chăm chỉ uống thuốc, đến lúc đó nhất định có thể đi đón nhị thiếu gia."
Lâm Lan cười nói: "Ừ, nhị thiếu gia nhìn thấy ngươi đã khỏe, nhất định cũng vui mừng."
Ngân Liễu một bên nhắc nhở: "Chu mama đang chờ nhị thiếu phu nhân."
Lâm Lan gật đầu, mang theo Ngân Liễu trở về phòng. Chu mama chờ đã lâu.
"Chu mama, bên kia nói như thế nào? " Lâm Lan hỏi.
"Tìm ba ngày cũng không thấy người, ngay cả vợ hắn cũng không biết hắn đi đâu, cứ nghĩ hắn đang lưu luyến mấy sòng bạc nhưng là tìm tất cả các sòng bạc lớn nhỏ trong thành cũng không tìm thấy." Chu mama có chút giận dữ trả lời.
Lâm Lan ngưng thần suy nghĩ, thở dài nói: "Chúng ta chậm một bước rồi." Hành động của mụ phù thủy thật là nhanh a.
Chu mama nhẹ giọng hỏi: "Vậy... Còn tiếp tục tìm hay không?"
Lâm Lan chậm rãi nói: "Không cần đi tìm nữa, theo dõi người nhà hắn ta là được, nếu hắn không có chuyện gì, đương nhiên sẽ về nhà, nếu có chuyện, chính là..."
Chu mama hiểu được ý tứ nhị thiếu phu nhân, dựa vào tính tình ác độc của mụ phù thủy kia, xem ra anh của Xảo Nhu lành ít dữ nhiều, mất công Xảo Nhu tin tưởng bà ta như vậy.
Trầm mặc chốc lát, Lâm Lan lại hỏi: "Hai ngày nay Xảo Nhu có an phận không?"
"Cả ngày ngơ ngác, không khóc cũng không nháo, cho ăn thì ăn, cho uống thì uống..." giọng nói Chu mama mang theo chút thông cảm.
Lâm Lan yên lặng, điều này có thể trách ai được? Có câu nói rất hay, đáng thương người tất có chỗ đáng hận. Không thể chỉ vì nghĩ cho bản thân mà làm hại người khác, đây không phải là lý do.
"Nhị thiếu phu nhân, chúng ta có nên đem chuyện anh trai Xảo Nhu nói cho cô ta không, có khi sẽ khiến cô ta tỉnh ra." Chu mama đề nghị.
Lâm Lan day day huyệt Thái dương: "Cứ từ từ để ta suy nghĩ cách xử trí đã."
Dừng một chút, Lâm Lan phân phó: "Đúng rồi, Điền mama cùng hai tỷ muội Thư Phương, Thư Vân rời đi, chỗ chúng ta thiếu người làm, mama đi tìm người môi giới xem tình hình mua mấy nha hoàn có thân thế trong sạch, thông minh cơ linh một chút."
Hai ngày nay Cẩm Tú cùng Như Ý rất bận rộn, phải quét dọn sân phòng, lại còn giặt giũ xiêm y...v.v.v
Chu mama nói: "Lần trước đại lão gia nói, cần người làm thì... Diệp gia có, đều là người biết rõ gốc rễ, chỉ cần báo tin qua."
Lâm Lan suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Biết gốc biết rễ chính là tốt nhất rồi, tuy nhiên đừng lộ ra là tìm người ở bên đó, để lão gia biết chúng ta dùng người của Diệp gia, chỉ sợ lão gia mất hứng. Mama đi an bài, hôm nào đó cho người giả làm môi giới đem mấy người vào đây, coi như chúng ta tự mua."
Chu mama cười nói: "Vẫn là nhị thiếu phu nhân nghĩ chu đáo."
Lâm Lan cười khổ: ở chốn này không chu toàn thì rất dễ gây ra mâu thuẫn nặng nề giữa người với người, phải suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, hơi có chút thiên vị sẽ bị miệng lưỡi người ngoài đồn đại. Mụ phù thủy đi, Lý Minh Doãn cũng đi, Lâm Lan bắt đầu cảm thấy vắng vẻ trong lòng, không biết nên làm gì, vốn suốt ngày vây quanh chuyện của Minh Doãn, bận bận rộn rộn, một lòng một dạ nghĩ làm sao đấu với mụ phù thủy, bây giờ không có đối thủ, Lâm Lan không có việc gì làm, nhanh chóng rơi vào trạng thái ngẩn người.
Cho tới khi Văn Sơn trở về, nói thiếu gia đã vào trường thi, đồ cũng dễ dàng mang vào. Còn đại thiếu gia thì không thuận lợi như vậy, rất nhiều đồ bị giữ lại, đồ ăn cũng bị giữ lại không ít, chín ngày bảy đêm này, khó tránh khỏi phải chịu đói rồi. Lâm Lan âm thầm kêu may mắn, nhờ bản thân nghĩ chu đáo, tận lực hoàn thuốc nhỏ, tận lực làm bánh ngọt mỏng, nhân sâm cắt thành tấm, ngay cả túi thơm cũng chỉ một lớp vải, vừa xem là rõ ngay không có đựng thêm gì.
Kỷ luật trường thi cổ đại nghiêm khắc hơn nhiều so với hiện đại, chỉ cần mang theo đồ hơi rắc rối cũng bị nghi ngờ giữ lại, ngay cả xiêm y mặc trên người cũng được kiểm tr.a kĩ lưỡng, thậm chí còn phải cởi ra để kiểm tra.
"A, nhị thiếu gia nói, nhị thiếu phu nhân không cần lo lắng, cứ ở nhà đợi tin tốt của thiếu gia là được."
Lý Minh Doãn là người thực sự có học vấn, điểm này Lâm Lan hiểu rõ, chỉ cần mấy ngày thi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tốt rồi. Lâm Lan vô cùng yên tâm, cảm thấy không có gì đáng ngại. Miễn cưỡng xốc lại tinh thần đi tới dược phòng chuẩn bị dược liệu, lại liên tục tính sai vài vị thuốc, Lâm Lan buồn bực ném chày giã thuốc, không làm nữa.
Ngân Liễu phát giác nhị thiếu phu nhân có điểm kỳ lạ, liền nói: "Nhị thiếu phu nhân, có gì suy nghĩ vậy ạ, à mà phu nhân Tĩnh Bá Hầu hình như cũng sắp sinh thì phải."
Trong lòng Lâm Lan bỗng nhiên sáng lên, đúng vậy, nên đi thăm Kiều Vân Tịch một chuyến, lúc rời khỏi phủ Tĩnh Bá Hầu nàng đã thề son sắt nói sẽ thường xuyên về thăm sức khỏe Kiều Vân Tịch, cuối cùng lâu như vậy còn chưa tới, người ta có khi lại nghĩ nàng qua sông rút cầu mất.
"Đi, chúng ta đi phủ Tĩnh Bá Hầu."
Rốt cuộc tìm được chuyện làm, tinh thần Lâm Lan liền tỉnh táo vô cùng.
Lập tức gọi Văn Sơn chuẩn bị xe, mang theo Ngân Liễu cùng Ngọc Dung chạy thẳng tới phủ Tĩnh Bá Hầu. Hơn một tháng không gặp, bụng Kiều Vân Tịch đã lớn lên trông thấy rõ, hành động chậm chạp, lộ ra vẻ quá sức, bụng đã hạ xuống không ít, nhìn qua như sắp sinh.
Nhìn thấy Lâm Lan, Kiều Vân Tịch phàn nàn: "Cuối cùng cũng trông thấy phu nhân rồi, phu nhân không tới, ta đang định nhờ người đưa thiếp qua mời phu nhân tới đó."
Lâm Lan cười khan, nói: "Ta vẫn nhớ thương phu nhân đấy chứ, có điều thời gian vừa rồi trong nhà bận rộn không đi đâu được, hôm nay Minh Doãn vừa đi thi, ta đây không phải vừa rảnh rỗi liền chạy đến thăm phu nhân sao?"
Kiều Vân Tịch cười vui vẻ: "Biết phu nhân bận rộn công rồi, ở Lý gia đã quen chưa?"
Câu hỏi này vô cùng hàm súc, chớ nói là Kiều Vân Tịch, phàm là người nào nghe được lời đồn đại, sợ rằng hôm nay cũng đang suy đoán Lý đại tài tử sống ch.ết muốn kết hôn với cô gái nông thôn vào Lý gia làm thế nào qua cửa.
Lâm Lan cười xấu hổ: "Cũng không tệ lắm."
Nói rất tốt, người ta chưa chắc đã tin, mà kể khổ chuyện xấu trong nhà là điều kiêng kỵ không thể truyền ra ngoài, chỉ có thể nói không tệ lắm. Quả thật cũng không tệ lắm, cuộc sống ở chung với Lý Minh Doãn cũng thú vị, cùng lão già và mụ phù thủy giao tranh mấy phen đều thắng lợi, rất tốt. Lời này vào tai Kiều Vân Tịch lại nghe có ý vị khác, là miễn cưỡng vui vẻ sao? Ngậm cười mua vui ư? Lâm Lan vào cửa, Lý gia một điểm động tĩnh cũng không có, đáng lẽ ra cũng nên mở vài bàn tiệc rượu, đầu năm Lý đại công tử thành thân ầm ĩ cả kinh thành, hơn nửa số nhà quyền quý đều tới, đúng là bên nặng bên nhẹ, Lý Thượng Thư cũng quá đáng rồi.
Kiều Vân Tịch khẽ kéo tay Lâm Lan: "Hay cho câu nói kia, có chuyện gì khó xử thì cứ nói với ta, không sao cả."
Lâm Lan rất thất vọng, chẳng lẽ biểu hiện của nàng rất giống một oán phụ sao? Đáng tiếc không có gương, nếu không phải soi lại vẻ mặt mình mới được.
Không thể làm gì khác hơn là nói: "Nếu thật sự có chỗ khó xử, ta nhất định sẽ tìm tới phu nhân, ở kinh thành này, trừ phu nhân ra, ta không có nơi nào để tới cả."
Lúc này Kiều Vân Tịch mới yên tâm cười nói: "Đợi sinh hạ hài tử xong, quá đầy tháng, trong phủ sẽ mở tiệc, đến lúc đó phu nhân nhất định phải tới, ta sẽ giới thiệu phu nhân trước mặt mọi người, đến lúc đó tự khắc sẽ quen biết rộng hơn."
Lâm Lan âm thầm cảm kích, Kiều Vân Tịch là muốn mang nàng tiến vào vòng tròn phu nhân trong kinh thành.
"Kia là chuyện tốt, ta nhất định sẽ tới, à đúng rồi, tư thế ta dạy phu nhân, phu nhân có làm theo đều đặn không?"
Vừa nói tới đều này, trên mặt Kiều Vân Tịch không khỏi hiện lên một tầng ửng đỏ, tư thế nằm trên giường kia thật là bất nhã, đẩy mông lên, dạng chân ra, nàng chỉ dám thừa dịp Hầu gia không có nhà mà làm, không may có hôm Hầu gia về sớm, bọn nha hoàn không thông truyền, Hầu gia nhìn thấy, bị hắn chê cười hồi lâu....
Kiều Vân Tịch thẹn thùng nói: "Ta có làm mấy ngày."
Lâm Lan kinh ngạc: "Như vậy sao được? Động tác đó dùng để điều chỉnh thai vị, bảo đảm đầu đứa trẻ chúc xuống dưới, lúc sinh nở sẽ dễ hơn rất nhiều, nhất định phải làm."
Cổ đại không có siêu âm, không nhìn thấy tình hình trong bụng, chỉ có thể dùng cảm giác của tay mà phán đoán, lần trước nàng rời đi, chân hài tử đang xuôi xuống, theo lý mà nói thì một thời gian ngắn cuối cùng thai nhi sẽ tự quay ngược lại, nhưng cũng có trường hợp không tự quay ngược như vậy, đến lúc sinh thì chân xuôi xuống dưới, như vậy sẽ rất khó sinh, hơn nữa hài tử rất dễ bị gãy xương.
Nhìn Lâm Lan nói nghiêm túc, Kiều Vân Tịch lo lắng: "Từ hôm nay ta sẽ làm hằng ngày."
Lâm Lan nói: "Để ta kiểm tr.a cho phu nhân đã."
Lâm Lan sờ sờ bụng Kiều Vân Tịch, tình hình thai vị rất tốt, tuy nhiên không thể bảo đảm thai nhi sẽ không di động, Lâm Lan nói: "Tình hình bây giờ rất tốt, nhưng động tác kia vẫn phải làm mỗi ngày, đến khi sinh nở sẽ có lợi cho phu nhân."
Kiều Vân Tịch gật đầu lia lịa.
Đang khi nói chuyện, nha hoàn phía ngoài thôn truyền: "Hầu gia tới."
Lâm Lan ngẩn ra, liền có ý đồ tránh đi.g Kiều Vân Tịch nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, cười nói: "Sao Hầu gia vừa tới lại giật mình thế."