Chương 3: Tây hồ sơ ngộ

Hàng Châu là cổ thành nổi tiếng nhất Giang Nam, xinh đẹp phồn hoa, phong cảnh như bức tranh. Xưa thường nói về Hàng Châu sông ngòi màu mỡ, đất đai phì nhiêu, kỳ trân dị bảo tụ họp, thương gia cũng hội tụ. Có thể nói địa linh nhân kiệt. Đại thi nhân Bạch Cư Dị thời Đường từng viết bài thơ [Nhớ giang nam](1) :


Giang Nam đẹp
Phong cảnh đã từng am
Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa
Chiều xuân sông nước biếc như hàm
Há chẳng nhớ Giang Nam?
Khi hồi tưởng về Giang Nam, nhớ nhất là Hàng Châu.
Sơn tự dưới trăng tìm quế tử,
Quận đình dưới gối ngắm triều đầu.
Nào dịp lại trùng du?


Mà vẻ đẹp Hàng Châu lại đều ở Tây hồ:
Tây hồ khá sánh cùng Tây tử
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời.
Tây hồ xưa nay là nơi thi sĩ văn nhân du ngoạn sơn thuỷ, không tiếc bút mực văn chương. Đến Giang Nam, không thể không đi Hàng Châu, mà đến Hàng Châu, không thể không đến Tây hồ.


Hiện tại, có một vị thiếu niên đang trên đường đi thẳng đến Tây hồ. Một thân lam sam, thân hình thon dài dong dỏng cao, đầu buộc khăn bạch vũ, mày kiếm mắt sáng, hai mắt ẩn giấu tài hoa, khuôn mặt tuấn lãng mang theo vài phần ngây thơ, lại mang theo vài phần hiếu kỳ, phía sau đeo một thanh trường kiếm, nhìn qua có phong cách rất cổ xưa.


Vị thiếu niên này họ Sở tên Phong, Sở Phong.
Hắn thong thả bước đi tới, bầu trời bỗng nhiên phần phật nổi lên cơn mưa nhỏ, người đi đường đều đi tìm nơi trú mưa, Sở Phong lại vui vẻ, cười nói:


- Người ta nói "Tình hồ bất như vũ hồ"[2] không nghĩ tới lần đầu tiên tới thưởng thức Tây hồ thì gặp cảnh vũ hồ, ông trời quả thật quan tâm tới ta.


available on google playdownload on app store


Hắn mặc cho mưa phùn bay lất phất vào vai, thản nhiên tự đắc đi tới ven hồ, chỉ thấy từng con sóng nằm phía dưới con đê dài, chính là Tô Đê xuân hiểu[3]. Trên đê từng bụi dương liễu chen bên bờ, từng cành liễu xanh tươi cong cong buông xuống mặt hồ, trong cơn gió nhẹ khẽ chập chờn lay động, cùng ảnh phản chiếu của mặt hồ kếp hợp thành khung cảnh rất thú vị.


Trên đê có sáu cây cầu vòm, bởi vì mưa phùn rơi xuống, trên đê cảnh liễu tưạ như khói, hơi nước không mông, bao vây xung quanh sáu cây cầu vòm, thật không hỗ là "lục kiều yên liễu", cảnh tựa như tranh vẽ. Trong màn yên liễu còn thỉnh thoảng nghe được tiếng oanh hót, thanh lệ uyển chuyển.


Xa xa là cảnh tượng sơn sắc không mông, thanh đại hàm thúy, phong kỳ thạch tú, lâm hác u thâm.


Sở Phong dựa vào lan can nhìn xung quanh, chỉ thấy mặt hồ từng đợt sóng nhỏ bập bềnh, lá sen một màu xanh biếc, gió hồ êm dịu khẽ lướt nhẹ trên mặt, hương sen lượn quanh thấm vào thân thể, tuyệt vời nhất là trong hương sen còn ẩn chứa hương rượu nhàn nhạt, làm cho người không uống đã say.


Thì ra tại bên bờ hồ có một tác phường ủ rượu, gọi là Khúc Uyển, hương rượu hòa theo gió đưa lên, cùng với hương sen, tươi mát mà thanh nhã, phải gọi là Khúc Uyển phong hà.


Sở Phong vừa thấy tửu phường này thì hưng phấn không ngớt, lập tức bước qua đó, càng tới gần tửu phường càng cảm thấy hương rượu lao tới mũi, làm say cả lòng người.
- Rất thơm, rất tinh khiết!
Sở Phong nhịn không được khen ngợi một câu.


Phía trước tửu phường xếp đặt một loạt vò rượu ở, mỗi vò rượu đều dùng lá sen bao đậy, hết sức đặc biệt.
- Tiểu nhị, cho ta một hũ rượu lâu năm!
Sở Phong vừa vào tửu phường đã mở miệng reo lên.
Trông giữ tửu phường là một lão chủ tiệm và một tiểu nhị rất trẻ.


Tiểu nhị vừa nghe Sở Phong muốn mua rượu thì sắc mặt tươi cười hỏi:
- Khách quan, "Phong hà khúc u" của tiểu điếm chúng tôi xa gần đều nghe tiếng, rất tinh khiết. Ngài muốn lâu bao nhiêu năm?
Cái gọi là lâu bao nhiêu năm chính là chỉ được ủ bao nhiêu năm.
- Càng lâu càng tốt!
Sở Phong nói.
- Được!


Tiểu nhị lập tức cầm lấy một vò rượu và mở nắp đậy, hương rượu lập tức bay ra ngoài.
- Khách quan, hũ này thế nào?
Tiểu nhị hỏi.
Sở Phong thoáng ngửi, lắc đầu nói:
- Cái này chỉ có năm năm, đổi hũ lâu năm hơn đi.
- Khách quan quả nhiên là người biết thưởng thức rượu.


Tiểu nhị vừa cười lại cầm ra một vò rượu, mở nắp, hương rượu ở hũ này càng thêm tinh khiết.
- Khách quan, hũ này thế nào?
Tiểu nhị lại hỏi.
Sở Phong ngửi ngửi, lại lắc đầu nói:
- Hũ này chỉ có tám năm, chưa đủ lâu.
- Khách quan thực sự là người biết phẩm rượu!


Tiểu nhị nói rồi chuyển tới một nơi, dè dặt bưng ra một vò rượu, chụp lấy cái nắp che rồi mở ra, cười hỏi:
- Khách quan, ngài xem hũ này thì thế nào?
Sở Phong lại ngửi ngửi, nở nụ cười nói:
- Hũ này cũng chỉ ủ được mười năm, còn muốn lâu năm hơn nữa.
Tiểu nhị ngạc nhiên nói:


- Khách quan, hũ này là lâu nhất của tiểu điếm rồi.
Sở Phong lại lắc đầu, cười nói:
- Không đúng, không đúng, ở đây còn có một vò ba mươi năm.
Tiểu nhị mắt choáng váng:
- Ba mươi năm? Không thể nào, lâu nhất của tiểu điếm cũng chỉ mười năm thôi, làm sao lại có hũ ba chục năm?


Sở Phong cười nói:
- Tiểu nhị, ngươi muốn bao nhiêu bạc cứ việc nói thẳng, ta sẽ không cho ngươi ít đâu!
- Khách quan đừng hiểu lầm, tiểu điếm thực sự không có rượu ba chục năm, kỳ thực hũ mười năm này cũng là thượng phẩm rồi mà.


- Tiểu nhị, cái gọi là hảo tửu tri âm phẩm, ngươi hà tất phải giấu của quý, lãng phí một vò rượu ngon như vậy?
Sở Phong vẫn còn kiên trì.
Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ nói:
- Không phải tiểu nhân luyến tiếc mà tiểu điếm thật sự không có...


Lúc này, lão chủ tiệm vẫn không nói gì đã đi tới, hướng Sở Phong chắp tay nói:
- Hay một câu "Hảo tửu tri âm phẩm", khách quan quả thật là tửu trung tri âm.
Tiểu nhị nói:
- Lão chưởng quỹ, khách quan này cứ cố nói...
Lão chủ tiệm khoát tay áo, sau đó nói với Sở Phong:
- Xin khách quan chờ một lát.


Nói xong xoay người vào nội đường.
Qua một hồi lâu, lão chủ tiệm cầm một vò rượu đi ra. Vò rượu dùng hai tấm lá sen lớn bao lấy, nhìn qua quả nhiên được chôn dấu lâu năm, còn dính chút vết bùn đất, hiển nhiên là mới vừa đào lên từ dưới đất.


Lão một tay mở nắp đậy, lập tức mùi thơm lạ lùng lao tới mũi, mùi thơm tỏa đây gian phòng, trong hương thơm còn thấm đẫm hương sen nhàn nhạt, êm dịu đậm đà, thấm đẫm đáy lòng người.
- Rượu ngon!
Sở Phong bật thốt lên khen một câu, hai mắt đã sáng lên.


Tiểu nhị kinh ngạc trợn tròn mắt, không ngờ trong điếm thật sự có Phong Hà Khúc U được ủ lâu năm như vậy.
Lão chủ tiệm cười dài nói:
- Vò rượu này ta đã chôn xuống đất từ ba mươi năm trước, vẫn chưa hề đào lên, không ngờ để cho khách quan phát hiện được.
Sở Phong cười nói:


- Đó là bởi vì hương rượu đậm mà tinh nên thấm ra bên ngoài, sau đó theo gió tỏa hương, chỉ là không biết rượu này vì sao lại rướm thêm hương sen nhàn nhạt?
Tiểu nhị ngắt lời nói:


- Khách quan, toàn bộ rượu của chúng tôi đều dùng lá sen để bao và được chôn sâu dưới đất, khi đào lên tự nhiên rướm thêm hương sen, nếu không thì sao gọi là "Phong Hà Khúc U" .
- Thần kỳ!Thần kỳ!
Sở Phong không khỏi lại khen một câu.


Lão chủ tiệm tự mình đổ một bầu rượu đầy cho Sở Phong, còn muốn đổ thêm một bầu nữa nhưng Sở Phong đã nói:
- Chưởng quỹ, một bầu là được rồi, phần còn lại thì để dành cho người tri âm khác đi, rượu ngon như vậy mà chỉ có mình ta thưởng thức thì cũng thật đáng tiếc.


Rồi tiếp nhận bầu rượu, hỏi:
- Bầu rượu này cần bao nhiêu bạc, lão chưởng quỹ cứ việc nói.
Lão chủ tiệm mỉm cười nói:


- Hảo tửu tri âm phẩm, nếu như khách nhân tầm thường thì ta tuyệt đối không đào lên vò rượu này, nếu đã đào lên thì sẽ tìm một người tri âm cho nó, công tử cho một đồng tiền được rồi.
- Một đồng tiền?
Sở Phong ngạc nhiên, lập tức cười ha ha nói:


- Thì ra lão chưởng quỹ cũng là tửu trung tri âm.
Sở Phong vừa cười vừa đặt một đồng tiền vào tay lão chủ tiệm.
Sở Phong cầm theo bầu rượu, lại đến bên bờ Tây hồ, mưa nhỏ vẫn còn đang lất phất rơi xuống.


Sở Phong tâm tình rất tốt, đây là lần đầu tiên hắn xuống núi, lần đầu tiên giao thiệp với giang hồ, lần đầu tiên du ngoạn Tây hồ, còn lần đầu tiên uống "Phong Hà Khúc U" được ủ tới 30 năm, hắn quả thật muốn cất giọng ca vàng, đem hoài bão cùng uất ức trong nội tâm cùng nhau phát tiết ra ngoài.


"Tưng", trong hồ đột nhiên truyền đến một tiếng đàn thanh thúy vang dội. Sở Phong theo tiếng đàn nhìn lại, trên mặt hồ không biết lúc nào trôi tới một con thuyền, cờ trên thuyền viết một chữ "Lạc" to, theo gió phấp phới. Tại đầu thuyền có một bạch y nữ tử đang khoanh chân ngồi gảy đàn giữa cơn mưa. Tiếng đàn réo rắt du dương, như hoàng anh xuất cốc, nhũ yến quy sào.


Sở Phong thấy không rõ dung mạo nữ tử này, chỉ cảm thấy nàng có một loại phong vận phiêu nhiên dục tiên, xuất ly phàm trần. Tiếng đàn khi thì uyển chuyển hàm súc, khi thì sục sôi hào hứng, mỗi một tiếng đàn phát ra cũng thoáng như truyền đến tựa tiếng trời.
- Tiếng đàn rất hay!


Sở Phong hô to một câu, ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, thừa dịp cảm giác say, hòa theo tiếng đàn hát vang:
Ca vui bên chén rượu đâỳ,
Đời người thấm thoát tháng ngày được bao.
Như sương mai sớm tan mau,
Từng ngày qua lắm khổ đau muộn phiền.
Dùng lòng khẳng khái muốn quên,


Ưu tư sao mãi khắp miền chứa chan.
Muốn xa bao nổi buôc ràng,
Họa chăng rót lấy chén vàng Đỗ Khang[4].
Tiếng ca hùng hồn mãnh liệt, phóng khoáng không chịu gò bó rồi lại hàm chứa một chút u sầu. Mà tiếng đàn hình như cũng bị lây nhiễm, tùy theo mà âm vang mạnh mẽ.


Hai người một đàn một ca, từ xa mà phối hợp chặt chẽ. Người đi đường xung quanh đều ngừng chân vây quanh xem, kỳ quái dán mắt theo dõi. Sở Phong căn bản không để ý tới, vẫn phóng túng cuồng ca, tiếng ca sục sôi mà còn ẩn hàm chua xót, đây là thanh âm phát ra từ nội tâm hắn, không hề giả tạo.


Lúc này, một nữ tử toàn thân bạch y như tuyết, đầu đội dù giấy thướt tha đi tới. Đầu buộc tố quyên, mái tóc dài xỏa đến vai, cặp mắt long lanh có thần, mặt như phù dung, nhu ngọc làm cốt, băng tuyết làm da, băng thanh ngọc khiết, thoáng như tiên tử bị giáng xuống nhân gian, thật như câu "bỉ hoa hoa giải ngữ, bỉ ngọc ngọc sinh hương"[5], ngoại trừ tiên tử hạ phàm thì còn có thể dùng từ gì tới để hình dung đây?


Sở Phong dán mắt nhìn nàng thướt tha đi tới, tiếng ca cũng tùy theo mà chuyển:[6]
Thư cưu cất tiếng quan quan
Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ
Dịu dàng thục nữ đào thơ
Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà
Áo xanh tuổi ngọc mơ màng,
Sầu đâu trăm mối ngổn ngang cõi lòng.


Thôi đừng nhắc thuở thương mong,
Khiến ta đêm ngóng ngày trông dật dờ
(Nắm chặt tay nhau
Bên nhau suốt kiếp
Mặc kệ tử sinh
Cùng nhau thề hẹn – hieusol dịch)
Tiếng ca uyển chuyển hàm xúc, bên trong lại mang thêm vài phần ý trêu chọc.


Nữ tử này không phải ai khác, chính là Trích Tiên Tử danh chấn giang hồ được mệnh danh thiên hạ đệ nhất tiên tử. Trích Tiên Tử là truyền nhân duy nhất của Tích Thủy kiếm phái, một thanh Tích Thủy kiếm thiên hạ đều nghe tiếng, độc nhất vô nhị. Nàng nhìn Sở Phong, thấy hắn dán mắt nhìn mình, bên cạnh không có người mà tiếng ca lại ngầm có ý trêu chọc, trên mặt phát sinh một mảng đỏ ửng, tuy nhiên đảo mắt đã hồi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo.


Tiếng đàn yếu ớt đã ngừng lại, tiếng ca cũng tùy theo mà thu. Sở Phong vẫn còn nhìn Trích Tiên Tử, từ đầu đến cuối chưa từng rời ánh mắt. Trích Tiên Tử cũng lẳng lặng nhìn thanh niên tiểu tử trước mắt, đeo cổ kiếm, một thân lam sam, có chút phóng đãng ngang ngạnh.


Gió hồ thổi qua, khẽ hất lên y phục màu trắng như tuyết của Trích Tiên Tử, mà mưa phùn bay lả tả lên chiếc dù giấy trên đầu nàng, càng có vẻ xuất trần thoát tục.
Sở Phong bật thốt lên thì thầm:
- Băng tuyết lâm phong vũ, tiên tử hạ phàm trần.


Trích Tiên Tử không có lên tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu trông về phía xa liếc nhìn bạch y nữ tử trên chiếc thuyền trong hồ, sau đó quay người lại, thướt tha bỏ đi.
Nguồn truyện:


Sở Phong nhìn bóng lưng thon thon của nàng, thất vọng giống như mất mác điều gì. Hắn không biết nàng là ai, chỉ cảm thấy nàng rất đẹp, đẹp đến nỗi một chút tỳ vết cũng không có. Hắn xoay người nhìn phía trong hồ, chiếc thuyền kia cũng đã chầm chậm bơi ra xa, từ từ tiêu thất cái bóng.


Hắn thở dài, tuy nhiên cũng thấy khoan khoái: có thể trong một ngày nghe được tiếng đàn tuyệt vời như vậy, gặp được giai nhân mỹ lệ như thế thì còn yêu cầu thêm gì nữa?


Hắn mỉm cười rồi nhìn sắc trời, sắp tới giữa trưa, thầm nghĩ: "Xem ra phải lập tức chạy tới núi Cổ Đãng thôi, ván cờ Quỷ Tử bảy năm một lần sắp bắt đầu rồi."
***
Chú thích:
[1]Bài thơ [Ức Giang Nam] nguyên văn HV:
Giang nam hảo
Phong cảnh cựu tằng am
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa


Xuân lai giang thủy lục như lam
Năng bất ức giang nam?
[2] : Cảnh hồ lúc mưa đẹp hơn lúc tạnh.
[3] : Cảnh đẹp buổi sáng mùa xuân trên đê Tô
[4]Trích [Đoản ca hành kỳ - Tào Tháo]: Nguyên văn HV


"Đôi tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang."
[5] : đem so với hoa thì như là hoa biết nói, nếu đem so với ngọc thì như là ngọc toát hương thơm.
[6]: Nguyên văn HV.


Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.






Truyện liên quan