Chương 5: Quỷ Tử Tiên Sinh

Sở Phong vừa mừng vừa sợ, lẩm bẩm:
- Cô ấy cũng tới à, không ngờ nhanh như vậy lại gặp được cổ rồi, không biết tên cổ là gì...
Mộ Dung cũng thấy được Ngụy Đích. Y nghe được Sở Phong lẩm bẩm, ngạc nhiên nói:
- Huynh không biết cô ấy là ai hả?
Sở Phong lắc đầu:


- Trước đây gặp mặt một lần, nhưng cô ấy không nói một tiếng đã đi rồi.
- Sư phụ huynh... không, lão đạo sĩ chưa nói với huynh một ít nhân vật nổi tiếng trên giang hồ gần đây sao?


- Không có, nhưng thật ra bình thường nhắc tới một số nhân vật thần tiên ma quái thật lâu thật lâu trước đây, cái gì Bàn Cổ, Phục Hy, Nữ Oa, Hậu Nghệ, Khoa Phù, Hoàng Đế, Thần Nông. Mộ Dung huynh, huynh có biết tên gọi của cô ấy là gì không?


Mộ Dung đang muốn trả lời thì bốn phía đột nhiên yên tĩnh xuống, lặng ngắt như tờ, nguyên lai Quỷ Tử Tiên Sinh đã xuất hiện.


Chỉ thấy Quỷ Tử Tiên Sinh thân khoác áo choàng trường bào, đầu đội phương nghi quan, chân đạp thanh vân lý, tóc bạc mặt hồng hào, râu dài tới ngực, rất có vài phần tiên phong đạo cốt. Chầm chậm đi theo sát phía sau ông là hai đồng tử, một người đang cầm bàn cờ, một người đang cầm quân cờ. Bàn cờ cổ kính, quân cờ hắc bạch thông thấu, vừa nhìn liền biết là trân phẩm.


Quỷ Tử Tiên Sinh từ từ đi tới trước mặt mọi người, chắp tay nói:
- Các vị bằng hữu đường xa mà đến, quan khán ván cờ lão hủ, lão hủ thực sự cảm thấy rất vinh hạnh...
Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Quỷ Tử tiền bối, mời mau mau bày cục đi, chúng ta nhịn không nổi rồi.


available on google playdownload on app store


Trong đám đông có người nôn nóng nhịn không được giành nói trước.
Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười, nói:


- Các vị an tâm một chút không nên nóng vội. Lão hủ đã năm lần bày cục ở đây, hơn mười năm qua chưa bao giờ thấy phá được nên hết sức là thất vọng. Hôm nay là lần thứ sáu lão hủ bày cục, lão hủ nghe nói năm gần đây giang hồ anh tài xuất hiện lớp lớp, tuấn kiệt tịnh khởi, hi vọng lần này có thể hoàn thành tâm nguyện của lão hủ.


Có người hô:
- Quỷ Tử tiền bối, lần trước ông bày ván cờ sinh tử liên hoàn đả kiếp, chúng ta không một ai có thể phá được, cuối cùng vẫn để tiền bối tự mình động thủ phá kiếp. Lần này không biết tiền bối chuẩn bị bày ván cờ gì?
Quỷ Tử Tiên Sinh tay vuốt râu mép, khẽ cười nói:


- Lão hủ lần này bày chính là một "tàn cục", còn là một cái đại tàn cục.
Mọi người kinh ngạc, cho tới bây giờ chỉ có cờ vua mới có tàn cục, nào đã từng nghe qua cờ vây cũng có tàn cục đâu? Chẳng lẽ là Quỷ Tử Tiên Sinh hôm nay muốn bày một ván cờ vua!


Trong lòng mọi người đang hoài nghi, có người trêu ghẹo nói:
- Tiền bối, bàn cờ của ông cũng không đạt tới hai thước, làm sao bày một thế đại—tàn cục đây?
Y cố ý kéo dài chữ "đại", dẫn tới mọi người cười một trận.
Quỷ Tử Tiên Sinh loát râu mép, không vội thong thả nói:


- Một hồi các vị tự nhiên sẽ biết, mời mọi người đi theo lão hủ.


Vì vậy mọi người đi theo Quỷ Tử Tiên Sinh chuyển qua mấy chỗ khe núi, trước mắt thình lình xuất hiện một thạch bích thật lớn cao chót vót giống như được đao gọt. Thạch bích rất bằng phẳng, mà ở phía mặt đất bằng dưới thạch bích đặt từng khối quân cờ được dùng tảng đá lớn điêu tạc thành, có đen có trắng, mỗi quân cờ đều to khoảng hai thước, nặng khoảng chừng hơn ba trăm quân.


Sở Phong liếc mắt nhìn bàn cờ mà đồng tử đang cầm bên cạnh Quỷ Tử Tiên Sinh, lại liếc nhìn quân cờ đá trên mặt đất, không khỏi cười nói:
- Tiền bối, quân cờ trên mặt đất quả thực rất lớn, nhưng bàn cờ của ông lại quá nhỏ, làm sao bày được ván cờ lớn chứ.


Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười, đi tới trước mặt Sở Phong, nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu lập tức sẽ thấy ván cờ lớn. Tuy nhiên tiểu huynh đệ có thể cho lão hủ mượn trước bảo kiếm trên người dùng một lát được chứ?
Sở Phong ngạc nhiên, nói:


- Quỷ Tử tiền bối, thanh kiếm này của ta hơi cũ lại còn hơi cùn nữa, không sắc bén lắm đâu!
Mọi người không khỏi buồn cười, trong chốn giang hồ nào có người lại đi nói bảo kiếm của mình vừa cũ vừa cùn. Tiểu tử này thật có chút ngốc ngốc.
Quỷ Tử Tiên Sinh cười cười, nói:


- Không sao, chỉ cần tiểu huynh đệ cho mượn kiếm là được.
- Được rồi!
Sở Phong "Cheng" rút ra trường kiếm, đảo ngược mũi kiếm rồi đưa cho Quỷ Tử Tiên Sinh.


Có người trong lòng nói thầm: "Tiểu tử này thực sự là trải đời chưa sâu, quá khinh suất, vạn nhất Quỷ Tử Tiên Sinh muốn hại hắn, cầm kiếm chọt một cái, há không phải tiễn đi tính mệnh của hắn hay sao!"


Quỷ Tử Tiên Sinh tiếp nhận kiếm, nhìn thoáng qua. Kiếm này nhìn qua quả là rất cũ kỹ, kiếm phong tàng ẩn bất lộ, có vẻ hơi bị cùn.
Sở Phong cười nói:
- Kiếm hơi cùn, tiền bối đừng chê cười!


Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười, xoay người chậm rãi đi tới phía dưới thạch bích, cũng không thấy hai chân ông chấm đất thế nào, thân thể bỗng chốc lăng không lên cao mấy trượng, đầu ngón chân điểm lên thạch bích, thân hình lại vượt lên mấy trượng, hầu như lên tới đỉnh thạch bích.


"Sát!" Ông dùng trường kiếm chọc từng nhát vào thạch bích, sau đó rất nhanh hạ người xuống, mang theo trường kiếm vẽ ra một đường thẳng đứng vừa sâu vừa rộng lên mặt thạch bích thật lớn. Khi ông sắp rớt xuống mặt dưới thì liền xoay người, đầu dưới chân trên, mũi kiếm khẽ chạm lên mặt đất, cả người bị bắn lên mấy trượng, hai chân lại đạp lên thạch bích, vượt lên thêm mấy trượng, trường kiếm cắm vào thạch bích, thân hình lại hạ xuống lần nữa, vẽ ra một đường thẳng đứng thứ hai, sau đó mũi kiếm lại chạm trên mặt đất, thân hình lại bắn lên. Cứ như thế Quỷ Tử Tiên Sinh vẽ ra từng đường rộng rãi thẳng tắp lên mặt thạch bích, vẽ xong đường hàng dọc, lại vẽ thêm đường hàng ngang. Trong nháy mắt, một cái bàn cờ rộng rãi thật lớn được khắc ở trên thạch bích, vết kiếm đan xen hình thành từng đường lối trên bàn cờ. Mà từ đầu đến cuối, từ sau khi Quỷ Tử Tiên Sinh bay người lên, hai chân chưa từng chấm đất.


Ông vẽ xong một đường cuối cùng thì phi thân trở xuống mặt đất, tay phải vung lên cao, trường kiếm trong tay bay vụt lên trời, xuyên thẳng mây xanh, tiếp theo liên tục cuộn tay áo hai bên, quân cờ bằng đá nặng gần trăm cân như hạt mưa bay lên rơi vào thạch bích, chỉ nghe thấy chuỗi tiếng nổ lớn "Rầm rầm". Chỉ trong thời gian một hơi thở, quân cờ bằng đá trên mặt đất hầu như đều được hai ống tay áo của ông phẩy lên trên thạch bích, không kém một ly bám sát tại những điểm vị ngang dọc đan xen.


Tất cả mọi người đều kinh hãi, quả thực không thể tưởng tượng nổi, đây chính là ba trăm quân cờ bằng đá, mỗi quân nặng gần trăm cân(= bao xi măng ).


Sở Phong như thể bị hút hồn nhìn động tác liên tiếp của Quỷ Tử Tiên Sinh, quả thực không thể tin được. Quỷ Tử Tiên Sinh khí định thần nhàn vỗ vỗ tay áo bào, nghiêng người, nhẹ nhàng rơi vào trước mặt Sở Phong đang ngẩn tò te. Lúc này, thanh cổ trường kiếm bị Quỷ Tử Tiên Sinh phóng lên trời cũng hạ xuống, "Cạch!" không sai lệch một chút nào vừa vặn cắm trở về vỏ kiếm phía sau Sở Phong.


Quỷ Tử Tiên Sinh hướng Sở Phong chắp tay:
- Tiểu huynh đệ, đa tạ.
Sở Phong còn đang ngơ ngác nhìn ông, lại quên đáp lễ.
Mộ Dung liền kéo ống tay áo của hắn, Sở Phong lúc này mới định thần lại, ngạc nhiên nói:
- Đa tạ cái gì... vẽ xong rồi sao... thật là lợi hại...
Mọi người hầu như cười ra tiếng.


Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười, xoay người đang muốn bước đi.
- Chờ một chút!
Sở Phong vội vàng gọi lại, hỏi:
- Tiền bối, kiếm của ta sao không thấy?
Mọi người cũng nhịn không được nữa, cười ầm lên.


Sở Phong bị cười nhưng không hiểu gì hết, không khỏi nhìn qua Mộ Dung. Mộ Dung nhịn cười, nhìn nhìn phía sau lưng hắn.
Sở Phong vội vàng đưa tay về phía sau sờ một cái, kinh ngạc nói:
- Kiếm của ta vào vỏ lúc nào vậy?
Mọi người lại cười to, tiểu tử này thực sự ngớ ngẩn đến hết thuốc chữa.


Có người mở miệng nói:
- Thì ra Quỷ Tử tiền bối không chỉ kỳ đạo cao siêu, ngay cả võ công cũng cao tuyệt như vậy, thực sự là thâm tàng bất lộ!
Lại có người nói:
- Đúng vậy, Quỷ Tử tiền bối quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.
Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười nói:


- Lão hủ nghe nói năm gần đây trên giang hồ anh hùng tài tuấn phong khởi vân tập, cho nên nhất thời cao hứng, bày ván cờ này, cũng để cho các vị thấy rõ ràng. Các vị muốn đi cờ như thế nào, mời phát biểu cao kiến.


Xem ra Quỷ Tử Tiên Sinh lần này không chỉ muốn thử kỳ đạo mọi người mà còn muốn thử võ công mọi người nữa. Bởi vì không có nội kình hùng hậu, đừng nghĩ đem quân cờ bằng đá nặng gần trăm cân ném lên trên thạch bích.


Hiện tại ván cờ đã bài trí ra rồi, chỉ chờ mọi người tới phá cục, rốt cuộc lần này có ai có thể phá vỡ ván cờ hay không?






Truyện liên quan