Chương 27: Lãnh Nguyệt sư thái
Tại sát vách sương phòng Sở Phong, Ngụy Đích đang cùng một vị sư thái đứng đối diện nhau. Vị sư thái này là sư phụ Ngụy Đích, đỉnh đỉnh nổi danh trên giang hồ Lãnh Nguyệt sư thái. Lãnh Nguyệt sư thái tính tình nóng nảy, ghét ác thư cừu, một khi xuất thủ, không lưu tình chút nào, ngay cả người trong chính đạo cũng sợ nàng ba phần.
Ngụy Đích là một đệ tử duy nhất của nàng, cũng là truyền nhân duy nhất của Tích Thủy kiếm phái. Kiếm pháp Ngụy Đích mềm mại thanh tú, bình tĩnh, miên miên giống như đại hải, cùng kiếm pháp tàn nhẫn sắc bén của Lãnh Nguyệt sư phụ nàng thì tuyệt nhiên bất đồng. Bởi vậy, trên giang hồ suy đoán, Ngụy Đích tu luyện chính là tâm pháp tối cao của Tích Thủy kiếm phái —— Tích Thủy Quyết.
Trên thực tế, trong lịch đại truyền nhân của Tích Thủy kiếm phái, chân chính có thể tu luyện Tích Thủy bí quyết cũng bất quá được rất ít người, Ngụy Đích là một truyền nhân mấy trăm năm năm qua lại tu luyện Tích Thủy Quyết , chỉ riêng điều này cũng đủ để khiến cho mọi người nhìn với cặp mắt khác.
Ngụy Đích cùng Lãnh Nguyệt nhìn nhau, "Xuất thủ!" Lãnh Nguyệt hô một câu.
Ngụy Đích lập tức hữu chưởng đánh ra, thẳng đến vai trái Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt thân hình không lay động, tay trái đẩy ra một chưởng, thuận thế phản bắt vai Ngụy Đích. Ngụy Đích vừa thu lại vai, bàn tay nghiêng cắt xuống tiểu phúc Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt khuỷu tay ngăn cản, lại phản bắt ngực Ngụy Đích. Ngụy Đích thân mình chợt lóe, tay phải hóa chỉ thẳng điểm mi tâm Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt kẹp hai ngón tay, ngón tay Ngụy Đích điểm tới nửa đường, phút chốc hóa chưởng thẳng chụp hạ phúc Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt như trước thân hình không lay động, vừa thu lại phúc, theo một chưởng phản chụp qua.
Hai người nhanh như thiểm điện, thoáng cái đã qua hơn mười chiêu. Ngụy Đích vốn tại bên trái Lãnh Nguyệt, phút chốc tiêu thất, thiểm tới phía bên phải Lãnh Nguyệt, chính là Lăng Ba Vi Bộ độc bộ thiên hạ! Nàng hữu chưởng bỗng nhiên đánh ra, Lãnh Nguyệt cũng một chưởng nghênh tiếp.
"Ba!" Ngụy Đích bị đánh văng ra mấy bước, Lãnh Nguyệt cũng di động một bước nhỏ. Hai người lập tức thu chưởng, Lãnh Nguyệt gật đầu nói:
-Lần này con chưa tới hai mươi chiêu thì bức lui ta, không tệ. Công lực con hình như tăng tiến không ít.
Ngụy Đích vội vàng nói:
-Chỉ là đệ tử nhất thời may mắn. Đệ tử trong khoảng thời gian này ngày đêm cần tu, không dám có chút chậm trễ.
Lãnh Nguyệt tâm trạng nghi hoặc: dù cho có ngày đêm khổ tu, cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy, tuy nhiên cũng không có lưu ý, nói:
-Tốt. Tuy nhiên con lần này đem ta bức lui, cũng chỉ dựa vào công lực đột nhiên tăng cường, đối với lĩnh ngộ Tích Thủy Quyết còn không có đột phá, con còn cần phải gia tăng khổ luyện.
-Đệ tử biết. Sư phụ, đệ tử đụng phải một hắc bào nhân, võ công thâm bất khả trắc!
-A?
Ngay sau đó Ngụy Đích đã đem việc đêm nay gặp phải hắc bào nhân nói ra, tuy nhiên nàng không dám nói một đoạn gặp gỡ Sở Phong, chỉ nói hắc bào nhân sau khi giết Mô Kim huynh đệ, cùng bản thân qua mấy chiêu, liền bỗng nhiên rời đi.
Lãnh Nguyệt nói:
-Nghe con nói như vậy, võ công hắc bào nhân đó sợ rằng còn trên cả ta. Trên giang hồ lại có một nhân vật hung tàn như vậy! Đích Tử, con có thấy hắn tại trên người Mô Kim huynh đệ lấy ra cái gì hay không?
-Đệ tử thấy không rõ lắm, nghe ngữ khí của Mô Kim huynh đệ, làm như dùng để mở gì gì đó.
Lãnh Nguyệt trầm ngâm nói:
-Mô Kim huynh đệ lại không tiếc đem đồ vật kia giấu bên trong thân thể, xem ra nhất định là vật cực kỳ quan trọng, chẳng lẽ là vật đào mộ phải dùng đến!
Ngụy Đích nói:
-Mô Kim huynh đệ nói qua, không có bọn họ dẫn đường, cho dù đạt được đồ vật như vậy cũng đừng muốn mở, lại không biết là mở cái gì.
-Ân, việc này ta sẽ điều tra. Đích tử, ta nghe nói ngươi tại Cổ Đãng sơn ám trợ một tiểu tử phá ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh?
Ngụy Đích vội vàng nói:
-Đó chẳng qua là một vô danh tiểu tốt sơ xuất giang hồ, con chỉ không đành lòng thấy hắn xấu mặt tại trước mặt mọi người, cho nên mới xuất thủ tương trợ.
Nghe giọng nói của nàng rất có điểm kinh sợ.
-Tuy nhiên ta nghe nói các ngươi tại Tây hồ đã gặp mặt?
Lãnh Nguyệt lại hỏi.
-Ngày ấy con du ngoạn Tây hồ, đúng lúc cùng hắn gặp qua một lần, con sau đó liền rời đi, đệ tử còn không biết hắn tên họ là gì nữa!
-Đích tử, tất cả đàn ông trên thế gian là hạng người phụ lòng, con phải nhớ kỹ!
-Đệ tử minh bạch!
Ngụy Đích vội vã đáp ứng.
-Ân.
Lãnh Nguyệt gật đầu, lại nói:
-Con hiện nay võ công mặc dù cao, nhưng cách cao thủ tuyệt đỉnh chân chính còn tương đối khá xa, đêm nay con gặp phải hắc bào nhân kia đó là ví dụ. May mà hắn vội vã rời khỏi, nếu không thì con căn bản là trốn không thoát. Con phải siêng năng luyện công nhiều hơn.
-Đệ tử biết!
Ngụy Đích đáp, trong lòng thầm nghĩ: Sư phụ nói không sai, nếu không có tiểu tử kia đột nhiên chạy tới, ta sớm bị hắc bào nhân giết. Không biết hắn hiện tại thế nào, một chưởng kia ngưng tụ chân khí toàn thân ta..." Nghĩ rồi trong mắt không khỏi hiện ra thần sắc lo lắng.
-Làm sao vậy?
Lãnh Nguyệt phát hiện Ngụy Đích thần sắc khác thường, hỏi.
-Không... Không có gì, chỉ là... Có chút lo lắng sẽ gặp lại hắc bào nhân kia.
-Con thân mang Lăng Ba Vi Bộ, chỉ phải cẩn thận một chút, ai cũng không làm gì được. Được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ đi.
Lãnh Nguyệt phất một cái, ngọn đèn dầu trong gian phòng bỗng chốc vụt tắt.
...
Sở Phong tại gian phòng sát vách, đương nhiên nghe được vừa rồi hai người đang so chiêu, thậm chí đối thoại của hai người hắn cũng nghe được rõ ràng. Hắn nghe được Ngụy Đích hướng sư phụ nàng nói ra việc hắc bào nhân, lại chỉ chưa nói ra bản thân, tâm trạng phiền muộn:
-Mình suy cho cùng cũng liều mình cứu nàng, nàng sao không ở trước mặt sư phụ nhắc đến bản thân một chút chứ!
Tiếp theo hắn lại nghe được Ngụy Đích nói bản thân chỉ là một vô danh tiểu tốt, càng thêm phiền muộn, tuy rằng mình xác thực là vô danh tiểu tốt, nhưng tới cùng trong lòng khó chịu.
Hắn lại thầm nghĩ: xem ra sư phụ nàng đối với nàng rất nghiêm khắc, còn không cho phép nàng tùy tiện cùng người khác gặp gỡ, thực sự là bá đạo, trách không được Lưu chưởng quỹ nói vẻ mặt sư phụ nàng hung lạnh, ngữ khí đó quả thật rất băng lãnh.
Hắn nghĩ nghĩ, bất tri bất giác đã ngủ.