Chương 42: Tứ ý tu nhục
Mộ Dung khí định thần nhàn mà phẩm trà, trên mặt vẫn như cũ mang theo nét mỉm cười tao nhã, cũng không liếc mắt nhìn Nam Cung thập bát đệ tử ở phía sau.
Nam Cung Tầm Anh cuối cùng cũng kiến thức được đạo lý quan trọng, trong lòng biết người trước mắt này dù sao cũng là gia chủ của Mộ Dung thế gia, huống hồ vừa rồi từ đầu đến cuối là do bản thân làm khó dễ trước, là đã đuối lý.
Hắn vung tay lên, thập bát đệ tử kia lúc này "Sưu sưu sưu sưu..." lại rút khỏi ra bên ngoài, khi vào cũng như khi đi ra nhanh nhẹn có trật tự, quả nhiên rất có tố chất huấn luyện.
Nam Cung Tầm Anh miễn cưỡng cười nói:
-Mộ Dung thiếu chủ một thân Tử Ẩn Thần Công quả thật là độc bộ thiên hạ!
Mộ Dung khẽ cười nói:
-Nhị công tử quá khen, Cửu Cung Kiếm Quyết của Nam Cung thế gia mới là thiên hạ vô song!
-Không biết thiếu chủ đường xa đến đây, có gì phải làm sao?
Nam Cung Tầm Anh dần dần bình phục thần sắc.
-Mộ Dung lần này đến đây, thực chất là đăng môn tạ tội.
Mộ Dung nói .
-Ơ, Thiếu chủ hà tất phải nói ra lời ấy?
Nam Cung Tầm Anh giả vờ kinh ngạc hỏi.
Mộ Dung nói :
-Mấy ngày trước, hai tên đệ tử của Mộ Dung gia tại Cô Tô nhất thời lỡ tay, ngộ sát một đệ tử Nam Cung, thực sự hổ thẹn, cho nên Mộ Dung tự mình đăng môn tạ tội.
-Thì ra thiếu chủ vì việc này. Ta mới vừa nghe nói một gã Nam Cung đệ tử tại Cô Tô bị mất tích, còn chuẩn bị phái người đi điều tra, không ngờ lại là bị thủ hạ của thiếu chủ giết ch.ết. Vốn là đệ tử Nam Cung thế gia chúng ta tại Cô Tô có hành vi không phù hợp, thiếu chủ xuất thủ thay ta giáo huấn, cũng là đương nhiên! Lại không biết hắn rốt cuộc có chỗ nào đắc tội với Mộ Dung gia, không ngờ thân ch.ết tha hương, thi cốt vô táng?
Mộ Dung vừa nghe ngụ ý này của Nam Cung Tầm Anh, biết việc hôm nay sợ rằng không thể chịu để yên.
Hắn chắp tay, nói :
-Nhị công tử, việc này là do Mộ Dung đối với đệ tử đã quản giáo không nghiêm, Mộ Dung cũng không dám dung túng bao che, đã mang đến hai người ngộ sát Nam Cung đệ tử, mặc cho nhị công tử xử trí!
Rất nhanh, Chiêu Hổ, Chiêu Báo bị đưa vào phòng khách, hai người đồng loạt quỳ rạp xuống đất, nói với Nam Cung Tầm Anh:
-Nam Cung nhị công tử, người là chúng ta giết, chúng ta cũng không biết hắn là đệ tử Nam Cung gia, nhất thời lỡ tay, không nghĩ tới một quyền liền đánh ch.ết hắn, nhị công tử muốn giết muốn chém, mặc cho xử trí! Huynh đệ chúng ta không một câu oán hận!
Cái gọi là người nói vô tâm, người nghe có ý, Nam Cung Tầm Anh nghe được hai người nói thẳng "Một quyền liền đánh ch.ết hắn" , trong mắt bỗng chốc hiện lên một tia âm lãnh.
-Thật không.
Hắn nhìn hai người, thản nhiên đáp lại một câu, sau đó nói: "Hắn bị các ngươi một quyền liền đánh ch.ết, thực sự cũng không xứng danh với đệ tử của Nam Cung chúng ta, Nam Cung chúng ta cũng không có đệ tử như vậy, trách cũng chỉ trách hắn học nghệ không tinh!"
Mộ Dung nhướng mày, Chiêu Hổ Chiêu Báo lại là trong lòng kinh ngạc, cũng không biết vị Nam Cung nhị công tử này lời đó có ý gì.
Nam Cung Tầm Anh đổi giọng, nói :
-Tuy nhiên, nếu như Nam Cung ta cứ như vậy trách nhiệm, cũng khó ăn nói với nghìn vạn đệ tử Nam Cung thế gia . Như vậy đi, bên ngoài có thập bát đệ tử Nam Cung, bọn họ sẽ tùy tiện bố trí một trận, không cần kiếm cũng không lấy tay, nếu như hai người các ngươi có thể xông qua, lao ra đại môn tiền viện này, việc này đơn giản cái gì cũng không phát sinh qua, Nam Cung ta cũng sẽ không truy cứu thêm gì nữa!
Mộ Dung lần thứ hai nhíu mày, hắn đương nhiên minh bạch dụng ý này của Nam Cung Tầm Anh là ở đâu. Tuy nhiên tính cách của Chiêu Hổ, Chiêu Báo thô trực, không hiểu thâm ý trong đó, thầm nghĩ: dù sao thì lần này đến Nam Cung đã không dự định còn sống, khó có được cơ hội này, không bằng hợp lại liều mạng, có thể may mắn xông ra, giữ được tính mệnh!
Vì vậy hai người cùng kêu lên đáp:
-Hảo! Mời Nam Cung nhị công tử bày binh bố trận!
Nam Cung Tầm Anh trong mắt hiện lên một tia cười âm hiểm không muốn người biết, hướng bên ngoài phòng vẫy tay nói :
-Các ngươi chỉ quản người xông vào!
Nam Cung thập bát đệ tử ở bên ngoài vẫn như cũ phân hai hàng đứng, vẫn không nhúc nhích, không có bất luận động tĩnh gì, thậm chí không có liếc mắt nhìn Chiêu Hổ ,Chiêu Báo.
Chiêu Hổ, Chiêu Báo đương nhiên cũng nghe nói qua thanh danh của Nam Cung thập bát đệ tử, trong lòng thầm nghĩ: không bằng thừa dịp bọn họ chưa bố trí tốt kiếm trận, nhất cử lao ra ngoài!
Hai người nhìn nhau, đồng thời hướng phía ngoài lao ra, lao thẳng tới đại môn tiền viện!
Khi bọn hắn lao tới trong viện, Nam Cung đệ tử ở hai bên đồng thời đan chéo váo nhau, nhất thời bố trí thành Cửu Cung Kiếm Trận, đem Chiêu Hổ, Chiêu Báo vây ở hạch tâm. Thập bát đệ tử quả nhiên cũng không có rút kiếm, chỉ hơi vểnh tay, cũng không vội tiến sát,mười tám cặp mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Chiêu Hổ Chiêu Báo, hình như căn bản không có đem hai người để vào mắt.
Chiêu Hổ, Chiêu Báo đồng loạt ra quyền, đánh thẳng hai gã Nam Cung đệ tử phía trước. Quyền phong hai người rất mạnh, bộ pháp vững vàng, quả nhiên là được qua Mộ Dung tông tộc thân truyền thụ nghệ, thân thủ không tầm thường.
Hai Nam Cung đệ tử kia nhìn nắm tay đánh tới khinh miệt cười, cũng không thèm tránh, một bộ thần sắc hết sức xem thường.
"Ba! Ba!" Hai tiếng, hai Nam Cung đệ tử bên cạnh đột nhiên ra chân, đỡ lấy quyền của Chiêu Hổ, Chiêu Báo, mà hai Nam Cung đệ tử bị công kích kia lúc này mới đột nhiên giơ chân, đá thẳng vào ngực Chiêu Hổ, Chiêu Báo!
Chiêu Hổ, Chiêu Báo lấy làm kinh hãi, vội vã nghiêng người, cũng may mà hai người thân thủ rất cao, né được hai cước đột nhiên như vậy. Hai người đang muốn ra quyền nữa, phía sau chợt nghe phong thanh, có hai Nam Cung đệ tử giơ chân đá thẳng giữa lưng bọn họ! Chiêu Hổ Chiêu Báo vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng một tả một hữu lại có Nam Cung đệ tử giơ chân, giống như thiết bổng đang lướt tới!
Chiêu Hổ, Chiêu Báo mặc dù coi như là người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử Mộ Dung thế gia, tuy nhiên dù sao cũng là bị Nam Cung thập bát đệ tử vây ở trong trận, tuy nói không dùng kiếm, không dùng tay nhưng mười tám cái chân cũng đủ để cho hai người ứng phó rất vất vả. Hai người lúc này mới kinh hãi, thì ra Cửu Cung Kiếm Trận lợi hại như vậy.
"Ba! Ba!" Chiêu Hổ, Chiêu Báo bị trúng hai cước, lảo đảo một cái, tiếp theo lại "Ba ba ba ba" cước liên tiếp như mưa rơi vào trên người cả hai, đá hai người đông ngã tây vẹo, vừa bò vừa lăn. Nhưng thập bát đệ tử này lực chân dùng rất vừa đủ, chỉ đá hai người ngã lăn lộn xuống đất, nhưng tuyệt không sẽ đá tới tình trạng ngả xuống đất không dậy nổi.
Chiêu Hổ, Chiêu Báo bị đá cho miệng sưng mặt thâm, vừa đứng lên lại bị ngã xuống, vừa bò lên lại bị đá ngả lăn, hai người rốt cuộc minh bạch, thì ra Nam Cung thập bát đệ tử này hoàn toàn là muốn nhục nhã bọn họ!
Hai người trong cơn giận dữ, đột nhiên mắt thấy Mộ Dung đang cau mày nhìn, càng cảm thấy xấu hổ, hét lớn một tiếng, tức giận tung quyền, muốn cùng Nam Cung thập bát đệ tử liều mạng!
Ai ngờ bọn họ càng phẫn nộ, Nam Cung thập bát đệ tử kia lại càng đắc ý, càng là đùa cợt, thậm chí đem bọn họ làm như quả bóng đá tới đá lui trêu chọc vui đùa, hết sức nhục nhã.
Mộ Dung càng nhìn càng nhăn mặt cau mày.
Khuất nhục, xấu hổ, phẫn hận, nổi giận mọc lên trong lòng Chiêu Hổ Chiêu Báo, hai người điên cuồng hét lên một tiếng, đối với làn mưa cước đang tới trước mặt cũng không thèm tránh, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào một Nam Cung đệ tử, bốn nắm đấm cũng chỉ nhằm hắn đánh tới, ngay cả tên Nam Cung đệ tử kia nhìn cũng có chút run sợ.
Nhưng mà, hai người càng cuồng bạo, những Nam Cung đệ tử này lại càng hưng phấn.
"Ba ba" Lại thêm hai cước, Chiêu Hổ Chiêu Báo lại bị ngã xuống đất, bọn họ bò lên, vẫn là nhằm tên Nam Cung đệ tử kia đánh tới! Ba ba" hai người lại bị ngã xuống, lại bò lên, vẫn là nhắm tên Nam Cung đệ tử kia!
Nam Cung Tầm Anh bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt thay đổi .
Những Nam Cung đệ tử khác vừa sợ vừa giận, lập tức chân không lưu tình, "Ba ba" vài ba cái hung hăng đá Chiêu Hổ Chiêu Báo ngả lăn trên mặt đất. Tuy nhiên tên Nam Cung đệ tử kia vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, không biết sống hay ch.ết!
Mười bảy tên Nam Cung đệ tử liền hiển lộ sát khí, đồng loạt nhấc chân đá liên tục vào Chiêu Hổ Chiêu Báo, muốn đem hai người đá thành thịt vụn!