Chương 2-2
Quỳnh Như bước vào tăm tia nhìn vào khuôn mặt của thằng Cương siêu quậy:
“Mày lại vừa nói xấu tao có đúng không?”
Thằng Cương nhìn Quỳnh Như bằng ánh mắt khinh bỉ phản bác:
“Chị có điểm nào tốt chứ? Toàn điểm xấu lại còn sợ người ta nói xấu cơ đấy? Có thể là chị đã làm gì đấy không phải với mọi người nên có tật giật mình phải không?”
Quỳnh Như lườm nó khiến nó im bặt. Thằng Cương rất sợ cái lườm của Quỳnh Như vì mỗi khi thằng Cương siêu quậy bị nó lườm thì y rằng hôm nào anh Liêm trọc về cũng treo nó ngược lên cây. Anh Liêm trọc là anh trai của Quỳnh Như nên chiều nó hết sức.
Quay ra Minh Ngọc, nó hỏi:
“Mày làm hết bài tập toán chưa, có mấy bài tao không biết làm, mày cho mượn vở xem chút đi”
Nó cứ hỏi nhưng lòng dã thừa biết là Minh Ngọc làm rồi, nó biết bạn nó được mệnh danh là thần đồng mà, có gì mà bạn nó không làm được cơ chứ?
Quả nhiên, khi Minh Ngọc mở cặp ra lấy sách thì trong đấy đã hoàn thiện đầy đủ bài tập rồi. Quỳnh Như cất ngay quyển vở của Minh Ngọc vào cặp rồi lôi tuột cô đi chả thèm nhìn thằng Cương siêu quậy lấy một cái, làm nó giậm chân anh ách hét loạn lên:
“Chị Quỳnh Như, chị thật đáng ghét!”
Cái câu nói của nó làm cả Minh Ngọc lẫn Quỳnh Như đều phải phì cười.
Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện thì tự nhiên Quỳnh Như nhớ ra chuyện gì, nó đứng sững người lại làm Minh Ngọc giật mình.
Cô khó hiểu nhìn Quỳnh Như.
Quỳnh Như khoác tay cô hỏi:
“Mày nghĩ về chuyện hôm qua như thế nào?”
Minh Ngọc chả hiểu Quỳnh Như muốn nói tới chuyện nào nên nói khẩu hình hỏi nó:
“Mày muốn nói đến chuyện nào?”
Quỳnh Như sấn sổ:
“Thì chuyện con mụ Lương Trang với anh Thành Hy đấy”
Minh Ngọc điểm lại trí nhớ ngày hôm qua rồi mở miệng:
“Tao làm sao mà biết”
Chưa chịu thôi, Quỳnh Như tiếp tục nói:
“Chắc chắn là mụ Lương Trang thích anh Thành Hy rồi còn anh Thành Hy không biết có thích mụấy không mày nhể?”
“Tao đoán là không”
Thấy Minh Ngọc trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, Quỳnh Như mừng quýnh nói không ngừng:
“Sao mày biết”
“Thế mày không nghe ra là anh trai của anh ta thích mụ Lương Trang à?”
Thấy Minh Ngọc lâu ngày cũng lây nhiễm kiểu ăn nói gọi mụ gọi ông của nó làm nó thấy vui quá đỗi.
“Cái người tên Vũ Thần đấy á? Không biết là người ra sao mày nhể?”
“Tao không biết”
“Chắc là cũng giống như anh Thành Hy. Trời ơi! Tiếc ơi là tiếc!”
Minh Ngọc không còn cố gắng đáp lại Quỳnh Như nữa, cô mất kiên nhẫn liền sải tay lôi Quỳnh Như đi sềnh sệch:
“Không đi là muộn học đó mày. Nhanh lên tao nhờ!”
Được bạn thức tỉnh Quỳnh Như lập tức chạy cùng Minh Ngọc không để cô phải lôi sềnh sệch nữa.
Hai người chạy rã cả chân nhưng đến nơi thì cũng đã khóa cổng.
Minh Ngọc nhìn cánh cổng sắt lớn ái ngại. Cô chưa bao giờ đi học muộn nên không biết làm sao thì chợt thấy Quỳnh Như đang mon men đi theo dãy tường bao quanh trường. Cô chạy lại kéo áo Quỳnh Như:
“Mày đang làm gì thế?”
Quỳnh Như thấy có người kéo áo mình liền quay lại, vì Minh Ngọc đọc khẩu hình nhanh quá nên nó chưa kịp nhìn cô nói gì:
“Mày nó lại đi”
Minh Ngọc lặp lại:
“Mày đang làm gì thế?”
Quỳnh Như nhìn Minh Ngọc chợt nhớ ra nó chưa bao giờ đi học muộn mà hôm nay vì cô mải buôn chuyện người khác hại nó đi học muộn nên từ tốn nói cho cô biết ý định của nó:
“Tao tìm chỗ chèo vào.”
Minh Ngọc giờ đã hiểu nhưng cô không biết liệu hai đứa có thuận lợi được hay không, chưa có ai là qua mắt được “quý bà giám thị” cả.
”Mày tìm phụ tao đi còn đứng đấy là không xong đâu.”
Minh Ngọc gật đầu rồi làm theo con bạn của mình.