Chương 62-2: Ly hôn, anh đồng ý (2)
Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc
Đi đến cửa toilet, cô buộc một đầu sợi dây vào tay nắm cửa, sau đó buôc một đầu khác ở cửa ra vào, vì đối diện nhà vệ sinh có cửa thông với phòng khác.
Buộc chặt lại, phần sợi dây còn thừa Tố Tố vòng thêm hai vòng trên tay nắm cửa, chuẩn bị xong, Tố Tố vội vàng chạy đến khay trà lấy túi của mình, sau đó tắt điện cửa nhà vệ sinh, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa đi ra ngoài, buộc sợi dây lại, đóng cửa cẩn thận, như vậy Sở Lăng Xuyên đi ra từ nhà vệ sinh sẽ không mở được.
Tố Tố đi ra khỏi nhà nghĩ thầm, Sở Lăng Xuyên, em cho anh nếm thử cảm giác ở trong căn phòng tối là gì, cô dán lỗ tai trên cửa, nghe thấy Sở Lăng Xuyên đang gầm thét tên cô, Tố Tố vội vàng chạy vào thang máy.
Cô về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, cha mẹ đều có ở nhà, cô đi chơi với Hàm Hàm và Tiểu Nhiên nên không nói nhiều, thúc giục cha mẹ đi ngủ sớm, sau đó khóa trái cửa, trận một cái ghế lại để phòng ngừa Sở Lăng Xuyên ra được lại vào nhà cô.
Làm xong xuôi, kiểm tr.a cửa sổ, sau đó khóa trái cửa phòng ngủ mình lại, tất cả đều ổn thỏa, lúc này mới nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nhưng cô làm cách nào cũng không ngủ được, không nhịn được nghĩ rằng nếu bây giờ anh không thể mở cửa sẽ phải ngồi bồn cầu cả đêm? Ặc, nghĩ đến đã thấy rùng mình, nhưng anh là ai chứ, chút chuyện nhỏ ấy sao khó được anh.
Vuốt vuốt tóc mình, rốt cuộc cô hy vọng anh bị nhốt trong phòng cả đêm hay có thể ra bên ngoài đây? Cô vô cùng rối rắm, thôi kệ, anh như thế nào cũng được, cô buồn ngủ rồi.
Suy nghĩ miên man, cô ngủ bình an vô sự cho đến sáng, nhưng An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương dậy sớm đều thấy kì quái, tại sao cửa lại để ghế làm gì, không biết Tố Tố đang lo lắng điều gì.
Tố Tố rời giường còn chưa kịp mở cửa phòng ngủ ra ngoài đã bị Soái Ca đứng sẵn ở cửa rồi, còn kêu rất to để bắt cô rơi giường. Mở cửa ra xuất hiện bộ mặt hớn hở, đuôi vẫy tít như “Chào buổi sáng.” Tố Tố ngồi xuống vuốt ve đầu Soái Ca, sau đó đi lấy thức ăn cho chó, đổ vào trong chén nhỏ của nó rồi cô đi rửa mặt.
Buổi sáng bận rộn trôi qua, Tố Tố đi làm, lớp thứ hai bắt đầu, trong phòng chỉ còn lại cô và tiểu Chu không có lớp, lúc cô đang uống nước, tiểu Chu gọi to, “Oa, Tố Tố, dưới sân đang có quân nhân kìa, nhìn rất giống ông xã nhà chị nha.”
Phốc! Tố Tố phun hết nước ra ngoài, vội vàng chạy đến cửa sổ, qua kính thủy tinh nhìn xuống, quả nhiên là Sở Lăng Xuyên, anh làm cách nào thoát ra khỏi nhà vệ sinh vậy? Quả thật là trâu bò.
Trong lòng cô than thở sự cường đại của anh, cô lập tức giống như gặp quỷ, vội vàng nói với tiểu Chu: “Tiểu Chu, một lát nữa anh ấy đi lên thì em nói là chị không có ở đây nha, tìm bừa lý do gì cũng được.”
“Cơm trưa chị mời!”
“Được rồi, em không giúp chị thì giúp ai. Đi đi.” Nhanh lên không anh ấy lên thì lại không kịp.
Tố Tố không kịp nghĩ ngợi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh nữ.
Cửa phòng vệ sinh cũng có thể nhìn được xuống dưới sân, ước chừng mấy phút sau thấy Sở Lăng Xuyên đi ra cô mới thở phào một cái.
Tố Tố trở lại phòng làm việc, tiểu Chu tò mò đến hỏi, cô nàng chỉ biết Tố Tố mang thai sau đó sinh non, nhưng cụ thể chuyện gì xảy ra Tố Tố không hề kể nên cô thật sự không biết, đưa tay kéo áo Tố Tố hỏi: “Ai, tại sao chị lại trốn chồng mình vậy? Có chuyện gì không đúng sao? Chị đừng trừng em.. em chỉ quan tâm chị thôi, trong khoảng thời gian này chị người không ra người, quỷ không ra quỷ, chị cố gượng cười như thế có thể qua được mắt em sao.
Tố Tố giơ tay lên béo má tiểu Chu, cười nói: “Chị em em quan tâm chị, chị đây cảm ơn trước, trưa nay muốn ăn gì chị mời.”
Tiểu Chu cũng không cố gắng nữa, Tố Tố không muốn nói, cô cũng không hỏi nữa, nghĩ đến bữa trưa lại trở nên vui vẻ, “Cái này đến buổi trưa rồi tính, chị chuẩn bị sẵn tiền đi nha, ha ha…”
Buổi trưa hai người đi ăn nhà hàng, đến chiều tan làm, Tố Tố và tiểu Chu đi chậm một chút, bởi vì cô hiểu rõ tính của Sở Lăng Xuyên nên Tố Tố nhờ tiểu Chu xuống thăm dò trước.
Kết quả là Sở Lăng Xuyên quả nhiên đứng bên ngoài đợi cô. Nhưng hiện tại cô không muốn gặp anh, hơn nữa sợ anh tấn công quá mãnh liệt khiến cô không đỡ được, anh lại không chịu ly hôn, cho nên cô đành tránh né, đợi đến khi tình cảm phai nhạt thì ly hôn, đường ai nấy đi.
Hiện tại cô đi ra ngoài là một vấn đề, cuối cùng Tố Tố quyết định bảo tiểu Chu leo tường ra ngoài, nhiều người hành động sẽ dễ dàng hơn, chỉ là trèo tường có chút khó coi, nhưng mà giờ phút này cô không suy nghĩ được nhiều như vậy, chủ yếu là cô có thể ra khỏi đây còn tiểu Chu có thể đi cửa chính.
Cho nên hai người tìm một cái ghế dài để kê cho Tố Tố trèo, sau khi cô rời đi tiểu Chu sẽ đem ghế để lại chỗ cũ rồi từ cửa chính đi ra, tiểu Chu đã giúp một lần rồi, bây giờ cô không giúp nữa cũng không được.
Chờ học sinh về hết rồi hai người đến một góc tường, Tố Tố trèo lên ghế nhìn qua tường, chật vật mãi cô mới trèo được lên thành tường, nhìn xuống dưới một chút, cảm thấy độ cao này có vẻ an toàn.
Tố Tố ngồi vắt vẻo trên tường ra dấu tay cho tiểu Chu dọn dẹp chiến trường. Tiểu Chu xách băng ghế cất đi, Tố Tố thay đổi tư thế, tay bám trên tường cho người trượt dấn xuống, nhưng khi nhìn xuống mặt đất dưới chân lại cảm thấy vừa rồi cô sai lầm rồi, bây giờ cô nhảy xuống liệu có bị chấn thương chân không?
Thôi, việc đã đến nước này, kiểu gì cũng phải nhảy, nếu không thì cô cứ ngồi trên tường vậy à? Cô quyết định làm liều buông tay, Tố Tố chợt thấy rơi vào lồng ngực ấp áp.
Cô từ từ quay đầu nhìn lại, gương mặt cương nghị anh tuấn lọt vào mắt, trời, tại sao lại đối xử với cô như vậy, đúng là cô tránh không thoát mà, người này không ai khác chính là Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên cười như không cười, anh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm cô: “Cô giáo An thật hăng hái, cửa chính không đi lại ở đây luyện tập trèo tường, cảm giác như thế nào đây? Có phải đặc biệt cảm thấy thành tựu không?”
Khuôn mặt Tố Tố hơi ửng hồng, cuối cùng tránh khỏi cái ôm của anh nói: “Anh cứ như ma vậy, đi đến đâu cũng gặp, có phải anh rất có cảm giác thành công?”
“Miệng lưỡi bén nhọn!” Sở Lăng Xuyên nói xong cầm tay Tố Tố kéo đi, Tố Tố nhìn bàn tay của anh cau mày nói: “Sở Lăng Xuyên, anh làm gì thế, anh đưa em đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
Sở Lăng Xuyên phun ra hai chữ, Tố Tố đúng là khắc tinh của anh, anh đưa cô vào xe, chạy một đường thật nhanh đưa cô về ngôi nhà không tính là ấm áp kia.
Tố ngồi trên ghế sofa phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, Sở Lăng Xuyên đứng đối diện cô, đôi tay bắt chéo trước người, đôi mắt gắt gao nhìn Tố Tố, cô hình như giận anh, anh lại có chút bất đắc dĩ: “An Nhược Tố, sau này em định cứ tránh anh đến suốt đời phải không?”
“Lý do? Cho anh một lí do ly hôn?”
Tố Tố lấy đệm nhỏ để trên ghế sofa, người cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Em không còn yêu anh đã đủ chưa?”
Đủ, rất đủ, chỉ một câu đã khiến anh sụp đổ, Sở Lăng Xuyên không nói nên lời, chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân. Ánh mắt trở nên lạnh lùng, sắc mặt âm trầm, An Nhược Tố, cuối cùng em cũng đem lý do này nói ra, anh cười lạnh, “Đủ! Vậy là đủ rồi! Ly hôn sao, anh đồng ý!”
Sở Lăng Xuyên nói xong cầm mũ đội lên đầu, lạnh lùng nhìn Tố Tố một cái, xoay người mở cửa, tức giận rời đi.