Chương 11
CuốI cùng 2 tiết học nhàm chán cũng đã qua, một hồI chung báo hiệu giờ nghỉ giảI lao vang lên, và phảI nói cái thằng hotboy đó có một tài năng tiềm ẩn ít ai sánh kịp, hắn có thể nói liên tục bên tai Tinh 2 tiết học liền mà ko cần một giọt nước nào vào miệng:
- Ôi, cuốI cùng giờ giảI lao đã đến, vậy là có thể thoát khỏI cái miệng của gã rồi.
Tịnh vừa thở phào nhẹ nhỏm, vừa đưa mắt nhìn và cô đã thấy Luân, Luân đang đi tớI chổ cô, vui vẻ rủ Tịnh:
- Đi căng tin vớI mình ko? Ah, bạn cũng chưa biết hết trường mình phảI ko? Sẳn mình đưa bạn đi thăm quan trường luôn.
- Ùh, vậy mình sẽ khao bạn chầu nước nhé.
Tịnh ham hở đứng dậy đi cùng Luân, và nghỉ rằng đã thoát khỏI tên Hoàng hotboy đó rồI, thế nhưng chưa kịp ra khỏI lớp thì thằng cha từ đâu đi vào, thấy Tịnh, anh chàng lạI tiếp tục lảI nhảI theo cô:
- Tịnh đi đâu thế? Cho mình đi chung nha.
- Ko
Tịnh vừa đáp “ ko” thì cũng là lúc Luân mỉn cườI đồng ý:
- Nếu Hoàng ko ngạI thì đi chung vớI bọn mình, nhưng Tịnh hứa khao mình chầu nước, vậy thì bạn khao tụI này đi nha.
- Ok, gì chứ chuyện đó cứ để mình, đi vớI ngườI đẹp thì nhiêu đó có là bao.
- Xì, chảnh thấy ớn.
Nghe cái giọng điệu của Hoàng là Tịnh ko ưa nổI rồI, vậy mà giờ giảI lao cũng ko thoát khỏI thằng chả, hôm nay tưởng đâu mai mắn ai ngờ xui thận mạng. Chắc mai phảI kiếm ngườI đổI chổ quá.
Vậy là dù ko muốn Tịnh cũng phảI đi tham quan trường vớI Luân mà có thêm thằng cha hotboy theo cùng.
Khi cả 3 vừa bước vào căn tin trường thì nhìu cặp mắt đang dõi theo họ, tiếng xì xào về Tịnh và Hoàng đã giúp cô phần nào biết đựơc cái danh hiệu hotboy của Hoàng ở trường là đúng:
- Cô ta là ai mà vừa vào trường mình là đã theo anh Hoàng của tụI mình rồI ko biết.
- Nhìn cái mặt là thấy ko ưa rồI, làm bộ ngây thơ để gây chú ý cho anh Hoàng thôi.
- …..
Tất nhiên đó chỉ là những lờI nói của một số nữ sinh trong lớp, ngoài ra vẫn có những lờI khen cô của những chàng trai, tuy nhiên đó rất nhỏ ko thể so sánh được những chỉ chích của những con nhỏ-họ cũng là fan hâm mộ của tên hotboy kế bên mình.
- Hừm, đúng là gắp thằng chả xui thiệt, chưa gì có thể thấy tai hoạ khắp mọI nơi rồi.
Đã ko ưa được Hoàng giờ cô lạI còn ko ưa hơn nữa, nhưng nói đi thì cũng phảI nói lạI, thằng chả nói ko sai, hắn đúng là hotboy của trường thật rồI, ko cần hỏI ngườI khác chỉ cần nhìn số lượng fan hâm mộ của thằng chả là biết rồi.
Vừa ngồI vào bàn, Hoàng quay qua hỏI:
- 2 bạn uống gì để mình mua.
- Cho Luân một chai cam vắt đi.
- Tôi cũng vậy
Vì ko hưởng ứng mấy vớI cài chầu nước này nên Tịnh chỉ muốn uống lẹ và vào lớp lẹ rồI tìm cách chuyển chổ lẹ mà thôi.
Khi Hoàng vừa đi mua nước, thì một cô gái ăn mặt model, ngoài đồng phục lớp giống như mọI ngườI thì tất cả những thứ khác trên ngườI cô rất nổI bật, tai đeo 3, cái bông tai, cổ tay đeo vòng nhiều màu sắc, tóc nhuộm màu đỏ, miệng nhai nhóp nhẹp xi gum đang tiến tớI chổ bàn Tịnh và Luân, đạp tai lên bàn cái “rầm” làm cô và Luân hết hồn nhìn lên:
- con nhỏ kia, mày nghỉ mày là ai mà dám đi vớI Hoàng, mày nghe cho kỷ nhé, Hoàng là của tao, liệu hồn mày tránh xa anh ấy ra, nếu ko mày coi chừng hậu quả nhé.
Cô gái nói xong là đi ngay, có lẻ vì sợ Hoàng quay lạI nhìn thấy. cô gái vừa đi khỏI, Tịnh quay qua hỏI Luân, bởI vì sáng giờ có nhiều chuyện mà Tịnh ko hiểu:
- Luân, bộ Hoàng là hotboy của trường hả? còn cô gái kia là ai vậy? sao tự nhiên tớI đây nói này nói kia vớI mình làm mình có hiểu gì đâu.
- Bạn ko biết gì thật sao, àh mà bạn mớI chuyển đến ko biết thì cũng đúng, cô ta tên là Linh, là hotgirl của lớp mình,chung lớp vớI chúng ta đó, Hoàng ở trường này là Hotboy đó, Hoàng vừa đẹp trai, lạI học giỏI giàu có nên có rất nhiều cô gái làm bồ của Hoàng, nhưng ko ngờ hôm nay Hoàng lạI đi theo bạn bỏ hết tất cả những đứa khác, nên bạn ko thể trách được họ tạI sao lạI làm dữ như vậy đựơc, trước giờ Hoàng cặp vớI mọI ngườI nhưng ko xác định rỏ một ai là bạn gái của mình cả.
- Àh, mình hiểu rồi. Ko ngờ hắn ko chỉu bị bệnh tự tin mà còn bị bệnh hào sắc nữa.
Nghe Luân kể về Hoàng bằng một ánh mắt ngưỡng mộ, và nhìn tất thảy những cô gái ở đây thì Tịnh đã hiểu hết mọI việc. và kể từ lúc đó, khi Hoàng trở lạI vớI thức uống giành cho 3 ngườI, Tịnh ko nói gì nữa, cứ cắm cuốI vào ly nước như sợ ai sẽ giành uống vớI mình, cô uống thật nhanh và xin chào 2 ngườI bạn cùng bàn để trở về lớp, ý định của Tịnh là muốn xin ai đó có lòng tốt đổI chổ vớI cô, ko phảI vì sợ lờI hâm doạ của cô gái dướI căn tin, mà là cô cảm thấy ko ưa nổI thằng cha tên Hoàng đó, muốn tránh xa ra, mắc công thằng chả cứ lảm nhảm trong giờ học thì khổ, nhưng hình như ý định của Tịnh ko tài nào thực hiện được, vì sự sắp xếp các vị trí ngồI trong lớp phảI thông qua giáo viên, nên mắc cho cô cầu xin hết nước miếng và mặc cho chổ ngồI đó là kế hotboy nhưng họ cũng ko dám đổI vớI cô, ngoài ra khi có yêu cầu đổI chổ mà ko có một lý do đặc biệt nào thì giáo viên sẽ phảI mờI phụ huynh của học sinh lên làm việc, nên ý muốn đổI chổ của Tịnh xem như là tiêu tan.
- hix, mình phảI chịu đựng hắn tớI 2 năm học ở đây sao, khổ cho cài tai mình thật.
Và rồI Tịnh lạI tiếp tục chịu đựng thêm 3 tiết học trong ngày hôm đó, tiếng trống ra về vừa vang lên, Tịnh đã nhanh chống dẹp tập vở vào cặp, muốn nhanh chống ra về nhưng cũng ko được, mọI ngườI chen chúc nhau ra cổng, cuốI cùng Tịnh cũng phảI đi chậm rãi ra cổng trường, và việc đó đồng nghỉa vớI việc có Hoàng một bên, tuy nhiên cũng an ủI cho cô là Luân đã đi chung và trò chuyện cùng cô, giúp cô tránh được phần nào những lảm nhảm của Hoàng.
Vừa ra tớI cổng, Tịnh đã thấy Quân đứng đợI mình ở đó, và cô cũng nhìn thấy nhìu cặp mắt đang nhìn anh, vài cô còn mạnh dạn tớI làm quen vớI anh, tự nhiên cơn giận từ đâu kéo tớI, ko kịp nói gì vớI 2 ngườI bạn đi chung, Tịnh chạy tớI chổ Quân kéo anh ra khỏI chổ đám hám trai ở đó, đi thằng vào xe.
Lên xe rồi mà cơn giận của Tịnh cũng ko hết, Tịnh ko thèm nói chuyện với Quân, quay mặt ra cửa sổ nhìn vu vơ mọi thứ xung quanh. Còn Quân đang suy nghỉ tại sao Tịnh có những hành động như vậy, thông thường chỉ có lúc giận cô mới quay mặt đi ko nhìn ai cả, nhưng ai đã làm cho cô giận như vậy, điều này đang làm anh suy nghỉ:
- Hôm nay đi học vui ko? Em có quen vơi trường mới ko?
- ……..
Quân hỏi nhưng Tịnh vẫn yên lặng, ko hề cử động, nhìn cô dường như ko có ý định trả lời anh, thắng xe lại bên đường, anh kéo cô quay mặt lại, nhẹ nhàng quan tâm:
- Sao vậy, đi học có chuyện ko vui ah, hay bị ai ăn hϊế͙p͙ hả?
- Em………
Bị Quân kéo lại đối diện với anh, nhưng cô ko dám ngước lên nhìn thẳng mặt anh, cuối nhìn xuống đất, nhưng cũng ko tìm thấy câu trả lời vừa ý, bởi vì cô đang ko hiểu tại sao thấy anh đứng giữa những người họ cô lại thấy rất giận, tại sao? Tại sao? Cô còn ko hiểu thì làm sao giải thích rỏ cho anh hiểu đây.
- Em sao vậy? ai làm em giận, nói anh nghe.
- Em…….em ko biết….em
Lại một câu trả lời của cô ko đâu ra đâu làm cho anh khó nghỉ, và cô ko biết rằng những câu trả lời lắp lửng của mình đã làm cho anh điên tiết lên, tay đang nắm 2 cánh tay cô giờ càng siết chặt hơn, lớI nói càng gây gắt hơn, chứng tỏ anh rất giận:
- Có ai ăn hϊế͙p͙ em phải ko, nói anh nghe, người nào? Nói….
- Ko, ko có…..huhu anh làm em đau, buông tay em ra…
Trong một lúc cô ko tài nào diễn tả cho anh hiểu nổi, cộng thêm những biểu hiện giận dữ của anh, cô lúng túng và ko kiềm được những giọt nước mắt.
- Anh xin lỗi, em nín đi, nín đi
Và bây giờ thì anh lại lúng túng để dỗ cho cô nín khóc.
- Đừng khóc nữa, có gì em cứ nói vớI anh, em cứ giận làm anh khó chịu, suy nghỉ lung tung, nên anh mớI làm em đau, cho anh xin lỗi nha.