Chương 7-2
Edit: mèo suni
Trải qua đoạn thời gian vất vả, cuối cùng cũng đến trước cửa thính phòng, lúc này đã tám giờ ba mươi!
Cô vừa xuống xe lập tức chạy về phía cửa lớn tìm bóng dáng của Mộ Hải Nghị, nhưng dù tìm bao nhiêu lâu cũng không thấy.
"Có phải anh ta đã vào trước rồi không?" Phương Hữu An nói.
"Có thể là vậy! Nhưng tôi không có vé." Cô khổ sở cắn môi dưới.
"Đừng buồn, nhìn gương mặt đầy nước mắt của em xem, xấu ch.ết được, vậy đi! Tối nay anh sẽ gọi điện để giải thích với anh ta, em có chịu không?" Phương Hữu An đỡ vai an ủi cô, cũng có ý định tìm cơ hội gần gũi với cô.
Tâm Đồng nhíu mày, vẫn không nói dien%dan^lequydon lời nào, Phương Hữu An vì dỗ cô vui, liền làm mặt quỷ: "Nhìn anh đi....Sẽ không khổ sở nữa...."
Cô ngẩng đầu, vừa nhìn thấy bộ mặt xấu xí của anh, nhịn không được mỉm cười.
Nhưng mà, nụ cười đó của cô lại bị Mộ Hải Nghị nấp sau tường nhìn thấy!
Anh cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay, trong đầu hiện lên hình ảnh anh hẹn cô đi xem phim mười mấy năm trước, trong tay cũng cầm hai vé xem phim...
Lúc này, anh không kìm được nở nụ cười đau khổ.
Lại giương mắt nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó anh xoay người rời khỏi đó, ném hai tấm vé trong tay vào thùng rác ven đường.
Nhiều năm như vậy, Phương Hữu An vẫn ở bên cạnh Tâm Đồng, hai người chưa từng rời xa nhau, tình cảm vẫn tốt như trước là dĩ nhiên, anh là người ngoài cuộc sao lại phải cố gắng xem vào?
Yêu cô, không phải muốn cô hạnh phúc sao?Anh thật sự nên tỉnh lại rồi.
Lăng Tâm Đồng vội vàng chạy về khách sạn, dùng sức ấn liên tục vào chuông điện ở phòng anh.
"Mộ Hải Nghị, anh có trong phòng không?" Nếu có thì mở cửa cho tôi vào được không?" Cô đợi một lúc cũng không thấy cửa mở, thầm nghĩ anh còn đang nghe hoà nhạc ở thính phong, có thể chưa về?
"Anh thật sự không có ở trong đó sao? Hay còn ở...." Cô còn nói xong, cửa phòng đợt nhiên bị mở ra, nhưng người đứng bên trong không phải anh mà là một mỹ nữ!
Điều làm Tâm Đồng hoảng sợ chính là cô gái kia chỉ mặc một chiếc áo tắm dài, rảnh ngực như ẩn như hiện.
"Cô tìm ai?" Cô gái kia hỏi.
"Tôi...." Ba chữ "Mộ Hải Nghị" như nghẹn ở cổ họng, dù làm cách nào cũng không thể thốt lên.
"Cô tìm tôi sao?"
Cuối cùng Mộ Hải Nghị cũng xuất hiện, anh chỉ dùng một cái khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, trên người còn đọng những giọt nước nhỏ, giống như hai người mới tắm uyên ương xong.
"Anh.....Anh không đi nghe biểu diễn ở thính phòng?" Giọng Tâm Đồng khàn khàn hỏi.
"Nghe biểu diễn gì?" Mộ Hải Nghị giả vờ không biết.
Anh cố ý tìm một cô gái tới diễn kịch, vì che dấu sự đau lòng của mình, còn để bảo vệ chút mặt mũi cuối cùng của bản thân, anh muốn cho cô biết, không phải chỉ có cô quên cuộc hẹn, bỏ mặc anh ở chung một chỗ với Phương Hữu An, anh cũng có thể quên đã quên nó.
Hơn nữa còn quên không còn chút gì!
"Anh....." Đáy mắt cô đã xuất hiện nước mắt, hai chân từ từ run rẩy: "Tôi không có chuyện gì cả....Các người cứ làm việc của mình!"
Nói xong lời này, Tâm Đồng trốn dien%dan^lequydon về phòng mình.
Cô trèo lên giường, bắt đầu khóc, hình ảnh lúc trướcanh ở trên xe hôn một cô gái đã làm cô không tin được, bây giờ lại làm vậy trước mặt cô, muốn cô phải làm sao để chấp nhận?
Nếu anh không đi xem biểu diễn cũng nói với cô một tiếng, tại sao lại cho cô hy vọng, rồi giả vờ không có gì?
"Đáng ghét, người đàn ông đó thật đáng ghét!"
Một tiếng sau, trong phòng vang lên tiếng của chuông điện, bây giờ đến sức để mở cửa cũng không còn, nhưng chuông điện vẫn tiếp tục phát ra âm thanh, làm đầu cô như muốn nổ tung!
Bò từ trên giường xuống một cách khó khăn, cô đến cạnh cửa, mở ra, vừa thấy Mộ Hải Nghị, cô vội vàng đóng cửa lại...
"Khoan đã". Anh đã chen nửa người vào: "Đừng như vậy, tôi có lời muốn nói với cô."
"Tôi đau đầu lắm, không muốn nghe gì cả, nh mau tránh ra đi." Cô tức giận nhìn anh: "Sao anh không về với cô gái kia đi?"
"Sao vậy? Vợ của tôi đang ghen sao?" Mộ hải Nghị cười nói.
"Ai là vợ của anh, anh đi gọi cô gái khác là vợ đi!" Cô nhíu hai hàng lông mày: "Anh đi mau, tôi mệt rôig, muốn đi ngủ."
Anh vẫn chen vào phòng, khi bước vào anh liền vỗ nhẹ lên mặt cô: "Hôm nay chơi ở đâu, sao lại mệt?"
"Tôi đi rất nhiều nơi, tiếc là tôi không có tinh tình để nói nhiều với anh." Không biết vì sao, cô lại không thể tiếp nhận việc anh ở chung với một cô gái khác.
Dù cuộc hôn nhân của bọn họn chỉ là giao dịch, là giả, nhưng đáng giận là dường như cô đã xem nó thành thật.
"Tốt lắm, cô trả lời như vậy chẳng khác nào nói với tôi người cô yêu là Phương Hữu An?" Anh nuốt sự chua xót vào bụng, cố gắng lấy giọng điệu tự nhiên nhất để nói chuyện.
"Đúng vậy, tôi thích Phương Hữu An đấy, thế nào?" Hốc mắt cô hồng hồng, khoé mắt còn vương nước mắt làm tan nát cõi lòng.
Anh lẳng lặng nhìn kĩ đau khổ trong mắt cô, muốn hỏi cô thật sự yêu Phương Hữu An không? Tại sao khi nói đến tên anh ta, cô đều đau lòng như vậy.
Thật sự anh là người chia rẽ bọn họ sao?
Anh thở dài, biết rõ sự yêu thương say đắm này nên dừng lại!
"Ngày mai chúng ta trở về Đài Bắc đi!" Anh đột nhiên nói ra những lời này.
"Tại sao? Không phải chúng ta ở đây nghỉ ngơi mười ngày sao?" Cô không hiểu sao anh lại nói vậy, rốt cuộc dụng ý là gì.
"Ở đây mười này là vì để người lớn trong nhà không nghi ngờ cuộc hôn nhân của chúng ta." Anh nheo mắt lại, nhìn cô: "Nhưng nếu muốn ly hôn thì không cần làm vậy."
"Anh nói ly hôn?" Tâm Đồng khàn giọng: "Anh thật sự muốn ly hôn?"
Mộ Hải Nghị nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô: "Chẳng lẽ cô muốn tiếp tục duy trì loại quan hệ như vậy với tôi?"
"Là anh ép tôi gả cho anh, bây giờ anh lại nói những lời này, anh......Anh là đồ trứng thối!" Rốt cuộc trong lòng cũng không nhịn được sự đau đớn, nước mắt cô rơi như mưa.
Nhìn những giọt nước mắt như trân châu rơi ra từ mắt cô, Mộ Hải Nghị biết mình đã làm tổn thương cô: "Cô nói đúng, tôi là trứng thối, cho nên việc ly hôn rất tốt cho cô, coi như chúng ta đã đạt được quyết định chung."
Sau khi nói xong lời muốn nói, anh xoay người rời đi.
Tâm Đồng gọi anh: "Chờ một chút, tôi muốn biết nếu ly hôn, anh có đòi lại tiền đã cho a mượn hay không?"
"Cô yên tâm, số tiền kia coi như tôi tặng cho các người, các người không cần trả." Lúc trước anh đồng ý cho bọn họ vay tiền một lần nữa, ngoại trừ tình nghĩa của cha mình với chú Lăng, còn có tình cảm của anh dành cho cô.
Nếu đã cho mượn, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ thu lại, lúc trước lấy số tiền đó là lợi thế cho bản thân, bây giờ lợi thế ấy cũng không thể có được tình yêu của cô, anh muốn lấy lại số tiền đó làm gì nữa?
Cô cho rằng mình đã nghe nhầm: "Anh không cần chúng tôi trả lại tiền?"
"Đúng vậy, chính là ý đó."
"Trời ạ!" Sao có thể như vậy? Hai lần cho vay tổng cộng hai trăm triệu, anh không cần họ trả, trên đời này có chuyện tốt vậy sao?
"Vậy cô có thể yên tâm rồi! Tôi có thể đi rồi đúng không?" Anh nhàn nhạt nói.
Cô mờ mịt nhìn anh, từ từ lui bước, để anh đi ra ngoài.
Đến khi anh rời khỏi phòng, cô không nhịn được nói: "Mộ Hải Nghị, anh thay đổi quá nhiều, tôi không quen biết anh."
"Không sao, bởi vì bây giờ tôi cũng không nhận ra bản thân mình." Nói xong những lời này, anh lập tức đi về phòng mình.
Cô đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi sau đó đuổi theo, lúc thấy bóng dáng anh đi vào phòng, không biết tại sao trong lòng lại cực kì khổ sở.
Anh đột nhiên đề cập đến việc "ly hôn" làm cô trở tay không kịp, tuy rằng không muốn, nhưng sao cô có thể từ chối?
Trở lại phòng, đột nhiên cô rất nhớ nhà, rất nhớ ba mẹ, vì vậy mặc kệ việc có thể bị nghi ngờ, cầm điện thoại gọi về nhà.
Người nhận điện thoại chính là mẹ cô.
"Mẹ." Cô day day cổ họng, cố gắng làm giọng nói của mình có vẻ vui sướng.
"Là Tâm Đồng sao?" Mẹ Lăng vừa nghe giọng nói của con gái, ngạc nhiên nói: "Bây giờ con ở đâu, mẹ rất nhớ con!"
"Đương nhiên con đang ở Paris." Nghe được sự quan tâm ấm áp của mẹ, mũi cô càng chua xót!
"Đúng rồi! Mẹ lại hỏi câu vô nghĩa rồi!" Mẹ Lăng lại hỏi: "Hải Nghị đâu? Thằng bé có đối xử tốt với con không?"
"Anh ấy...Rất tốt." Cô không thể nào nói với mẹ, ngày mai bọn họ trở về phải lập tức ly hôn.
"Vậy là tốt, vậy là tốt, mẹ biết mẹ sẽ không chọn sai con rể, Hải Nghị là một người đàn ông tốt, chắc chắn sẽ mang tới hạnh phúc cho con." Mẹ Lăng cười nói.
Tâm Đồng rất muốn nói cho mẹ biết thật ra anh ta không yêu cô! Cuộc hôn nhân này là hữu danh vô thật.
"Ba đâu?" Không thể nói được chuyện đó, cô đành phải chuyển sang chuyện khác.
"Ông ấy có thể ở đâu khác, đương nhiên là ở bệnh viện."
"Vậy thì nhờ mẹ nói với ba, con rất nhớ ba, con cũng rất nhớ mẹ." Tâm Đồng dịu dàng nói.
"Được, mẹ sẽ chuyển lời."
"Con cúp điện thoại đây. Mẹ, người phải giữ gìn sức khoẻ, phải ăn nhiều cơm một chút." Cô biết chỉ cần cô không ở nhà ăn cơm, mẹ sẽ không nấu cơm, chỉ ăn trái cây mà thôi.
"Được rồi, con cũng vậy." Mẹ Lăng cũng nói.
"Được, tạm biệt mẹ." Sau khi cúp điện thoại, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vì vậy lại cầm lấy điện thoại của khách sạn, ấn dãy số phòng cách vách.
Không lâu sau Mộ Hải Nghị tiếp điện thoại: "Alo."
"Mộ Hải Nghị, tạm thời tôi không thể ly hôn với anh, bởi vì ba mẹ tôi chắc chắn sẽ không chiu nổi, anh đồng ý cũng đưọc, không đồng ý cũng được, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không ký tên." Cô mở miệng liền nói những lời đó, hoàn toàn không cho anh cơ hội nói không đồng ý.
"Cô đã chịu đựng lâu như vậy, có thể chịu đựng thêm sao?" Người cô yêu là Phương Hữu An, có thể chịu được việc rời xa anh ta hay sao?
"Anh chịu được tôi sẽ chịu được, cho dù anh không chịu được, cũng xin anh cố gắng." Cô phát hiện có vài lúc anh sẽ trầm tư suy nghĩ, bộ dạng buồn bực không vui, chắc là nghĩ đến cô gái kia.
Có lẽ anh và cô ấy đã xảy ra chuyện, nên anh mới có tâm trạng như vậy, cũng có khả năng quan hệ bọn họ có tiến triển, nên anh mới muốn ly hôn với cô.
Hơn nữa, hôn nhân của bọn họ không tạo thành dựa trên tình yêu nhưng cô vẫn có quyền quyết định không ly hôn, dù cuộc hôn nhân này là giả, cô cũng có thể chịu đựng, chỉ cần không để ba mẹ vì lo lắng cho cô mà đau khổ là được.
Mộ Hải Nghị nghi ngờ, nếu cô và Phương Hữu An đã đến mức khó có thể chia xa, vì sao không chịu ly hôn?
"Anh đừng nói nữa, trả lời tôi rốt cuộc anh có đồng ý hay không?" Cô vội vàng hỏi.
"Được! Theo ý cô." Căn bản anh không muốn ly hôn với cô, đưa ra quyết định như vậy cũng vì muốn thành toàn cho cô và Phương Hữu An.
"Vậy là tốt rồi." Cô mỉm cười, nhẹ thở ra: "Cảm ơn."
Mệt mỏi cúp điện thoại, cô từ từ nâng mặt mình lên, lúc này mới phát hiện gương mặt của mình trong gương lại tiều tuỵ đến vậy...