Chương 1-2
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn trong trẻo, Hoa Nguyệt kinh ngạc nghiêng đầu, bắt gặp vẻ chuyên chú gảy đàn của y, trong lòng đột nhiên thấy thật thỏa mãn. Ngay tại khoảnh khắc này, nàng bỗng nhiên có một suy nghĩ quái lạ, cả cuộc đời của mình, chỉ cần có thể bên cạnh người này trải qua là quá đủ rồi.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, chậm rãi, điêu luyện, tựa như đang nhảy múa. Âm thanh du dương, nhưng không giống những giai điệu u buồn lúc nãy, nó ấm áp, và tràn ngập niềm vui. Hoa Nguyệt bắt đầu thất thần, nàng đang nghĩ, không biết chuyện gì đã làm cho tâm trạng của y tốt hơn.
Tiếng nhạc đột nhiên biến nhanh, dường như đang hối thúc một điều gì đó, sau đó lại chậm dần, rồi nhẹ nhàng đến mức như không tồn tại. Trong khoảnh khắc này, vạn vật dường như sống lại, Hoa Nguyệt có thể thấy những mầm non trong Trúc Lâm đang dần hé nở, vươn cao, sau đó khắp nơi đều phủ màu sắc rực rỡ của muôn vạn loài hoa.
Hoa Nguyệt thân là Hoa Tiên Tử ở Thiên Cung, nhưng nếu muốn trong nháy mắt khiến cho vạn hoa cùng khoe sắc thì cũng không dễ dàng.
Hoa Nguyệt lắc lắc đầu, biển hoa muôn sắc trước mắt lập tức tan vỡ. Hoa Nguyệt không khỏi sửng sốt. Tất cả những điều nàng nhìn thấy lúc nãy, đều là ảo giác?! Là vì tiếng đàn của y sao? Hoa Nguyệt không khỏi nhìn y càng thêm chăm chú. Người này thật sự không phải vị tiên nào đó trên Thiên Cung cũng giống như nàng vì nhàm chán mà hạ phàm chứ? Phàm nhân sao có thể làm đến mức này? Ngay cả một tiên tử như nàng cũng vì một khúc đàn mà rơi vào ảo giác.
"Một khúc này, thế nào?"
Giọng nói trầm ấm từ tính đột ngột vang lên sau khoảng lặng của khúc nhạc làm Hoa Nguyệt bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân. Nàng chăm chú quan sát nam tử, tận đến khi không cảm thấy được một chút tiên khí nào trên người y thì mới thu hồi tầm mắt của mình, nhẹ giọng đáp:
"Rất hay." Ngập ngừng một chút, Hoa Nguyệt tiếp lời:"Ta dường như có thể thấy được muôn hoa cùng khoe sắc. Rất kỳ diệu."
Nam tử cười khẽ, sau đó không mục đích gảy gảy dây đàn.
Sắc trời dần ngã chiều, những tia nắng nhạt dần rồi hóa thành một mảnh cam đỏ rực ở phía xa chân trời, Hoa Nguyệt vẫn ngây ngốc ngồi cạnh nam tử không nói một lời, nam tử thì lại chuyến chú nhìn đàn cổ như đang có chuyện suy nghĩ, cả hai vốn dĩ là người xa lạ, vì một khúc nhạc, một cơn gió đúng lúc mà tương ngộ, không "nhất kiến như cố", lại càng không "nhất kiến chung tình", nhưng khi cả hai ngồi cùng, lại phá lệ hài hòa.
"Nàng không về nhà sao?"
Lần này vẫn là nam tử phá vỡ bầu không khí im lặng trước. Hoa Nguyệt thế này mới chú ý đến sắc trời đã chuyển, màn đêm cũng sắp sửa phủ xuống nhân gian, nàng mím môi nhìn nhìn nam tử bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên có chút luyến tiếc, nàng vẫn còn muốn nghe y đàn, tiếng đàn của y thật sự rất hay, hay hơn tiếng đàn của các tiên tử tiên quân khác trên Thiên Cung nhiều. Nếu bây giờ nàng trở về, một ngày trên Thiên Cung bằng một năm dưới trần gian, lần sau nàng trở lại, liệu y có còn ở nơi này?
"Cần ta đưa nàng rời khỏi không?"
Hoa Nguyệt bấy giờ mới ngượng ngùng nhớ đến một điều, trong suy nghĩ của nam tử bên cạnh, nàng một phần là do lạc đường mới mò được đến nơi đây.
oOo
"Cô nương?" Một tiếng gọi này trực tiếp kéo Hoa Nguyệt ra khỏi dòng hồi ức, nàng nhìn Từ Thanh, mi mắt khẽ chớp, cố ngăn dòng nước đang chực trào nơi khóe mắt.
Hoa Nguyệt vươn tay nắm lấy tay Từ Thanh, cảm giác vẫn quen thuộc như vậy, nàng siết chặt tay y, nương theo lực tay y mà đứng dậy. Hoa Nguyệt vừa đứng dậy, Từ Thanh lập tức thu hồi tay, để lại Hoa Nguyệt ôm tâm tình mất mác mà nhìn theo tay của y.
Từ Thanh nghi hoặc nhìn Hoa Nguyệt, sau đó xoay người định trở lại nhà gỗ. Mắt thấy Từ Thanh sắp đi mất, Hoa Nguyệt vội vàng gọi y một tiếng, trong giọng nói còn có chút ngập ngừng không xác định.
"Nơi này... là nhà huynh sao?
Từ Thanh nhìn Hoa Nguyệt, trong đáy mắt chứa đầy nghi hoặc, điều này càng làm cho Hoa Nguyệt thêm rối rắm bất an. Nàng vẫn còn nhớ, ngôi nhà bằng gỗ này là của nàng cùng Tử Thanh. Lúc đó là hơn hai năm sau khi gặp gỡ, vẫn ở nơi này, nàng và y, kẻ gảy đàn, người lắng nghe, sau khi khúc nhạc kết thúc, không biết lấy can đảm từ đâu, cũng không biết bị gì "kích thích", Hoa Nguyệt níu chặt lấy ống tay áo Từ Thanh, nhìn sâu vào đôi mắt đen thẫm kia, kiên định chân thành mà hỏi y:
"Chúng ta thành thân nhé?"
Trong khoảnh khắc lời ra khỏi miệng, Hoa Nguyệt lập tức cảm thấy hối hận. Thân là một nữ tử, lại nói ra lời kinh người như thế, quả thật rất không thích hợp, huống chi, nàng cũng không biết y đối với nàng có giống với nàng đối với y hay không. Thời gian y gặp nàng, dù sao cũng chẳng nhiều bằng nàng "gặp" y. Trong ký ức của y, có lẽ nàng chỉ là một vị bằng hữu cách vài ngày lại gặp gỡ ở Trúc Lâm này, nhưng hơn hai năm qua, thời nào khắc nào nàng cũng dõi theo y, nhìn y đối xử ôn hòa với người dân trong làng, nhìn y kiên nhẫn dạy mấy hài tử cạnh tửu lâu y trọ viết chữ, thời gian lẳng lặng trôi qua, tình cảm cũng theo đó như nước chảy thuyền trôi mà dần sâu sắc thêm. Rồi trong bất giác, bóng dáng lam y kia đã khảm thật sâu trong tâm nàng.
Hoa Nguyệt cúi đầu, che giấu ảm đạm trong đáy mắt, trái tim vốn dĩ như nai con chạy loạn cũng dần bình ổn, y không trả lời, cũng có nghĩa là cự tuyệt...
Bàn tay đang níu chặt ống tay áo của y cũng dần buông lỏng, chỉ là trước khoảnh khắc tay rời khỏi, giọng nói trầm ấm từ tính kia lại quanh quẩn bên tai, chỉ một chữ, nhưng sâu sắc khắc sâu vào tâm trí Hoa Nguyệt, khiến nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mà cũng từ đây, cuộc đời của hai người chính thức rẽ sang một ngã khác, cũng mở đầu cho một chuyện tình chấn động thiên địa.
Từ Thanh nói:
"Được."
Sau khi hai người tự định chung thân, Hoa Nguyệt cũng không giả vờ trở về nhà nữa mà trực tiếp đến trọ lại trong làng. Dân ở đây vốn dĩ rất hiếu khách, lại biết nàng là hôn thê của Từ Thanh thì lại càng thêm yêu mến, từ cái ăn cái mặc đến chỗ ngủ, mọi thứ đều vì nàng mà sắp xếp chu đáo, khiến trong lòng Hoa Nguyệt vừa ấm áp lại vừa luống cuống không biết làm sao. Lúc Hoa Nguyệt đưa mắt cầu cứu Từ Thanh, thì y chỉ cười khẽ nhìn nàng, mặc cho nàng chìm trong nhiệt tình của dân làng.
Lúc trời ngã chiều, Từ Thanh cũng đã nói rõ ý định của mình cùng với người trong làng. Y muốn cùng với Hoa Nguyệt xây một ngôi nhà nhỏ trong Trúc Lâm, bình bình an an mà sống hết quãng đời dài. Hoa Nguyệt lúc nghe Từ Thanh nói ra lời đó, trong lòng ngoại trừ vui vẻ ấm áp còn có chút hốt hoảng. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày, nàng sẽ gả cho một người phàm, rồi cùng họ bình đạm trải qua một đời người.
Dân trong làng vừa nghe Từ Thanh nói, lập tức nhiệt tình tăng lên gấp mấy lần, không cần y mở miệng nhờ vả thì mọi người cũng đã kéo nhau chuẩn bị bắt tay xây nhà giúp. Từ Thanh cười khẽ lắc lắc đầu. Hoa Nguyệt ngã đầu tựa lên vai y, cũng vui vẻ cười theo.
Dưới sự giúp đỡ của dân làng, nhà của hai người rất nhanh đã hoàn thành.
Hoa Nguyệt đứng bên cạnh Từ Thanh, nhìn ngôi nhà nhỏ của cả hai mà ngẩn người, nàng cảm thấy, mọi thứ cứ như một giấc mộng vậy. Hai người cứ như thế tự định chung thân, thành phu, thành thê, cùng xây dựng một tổ ấm riêng, chỉ trong vỏn vẹn một đoạn thời gian ngắn.
"Nàng không thích?"
Hoa Nguyệt hồi thần, vội vã lắc đầu. Sao có thể không thích được chứ. Thích đến mức cả đời này cũng chỉ muốn ở đây cùng y, mãi mãi cũng không tách rời.
Từ Thanh mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hoa Nguyệt, kéo nàng vào nhà mới. Rất lâu rồi mới dốc sức dốc lòng làm một chuyện gì đó, tuy rằng có chút tốn thời gian, nhưng đổi lấy nụ cười của người trong lòng, rất đáng giá.
oOo
"Là nhà của ta."
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, Hoa Nguyệt vội lấy lại tinh thần. Nàng nhìn chằm chằm Từ Thanh, suy nghĩ bắt đầu trở nên rối loạn, tất cả những đoạn ký ức kia đều là nàng nằm mộng mà thành, hay Từ Thanh trước mắt này không còn nhớ gì?
"Cô nương?"
"Hoa Nguyệt, muội tên Hoa Nguyệt, huynh có còn nhớ muội không?" Hai chữ cô nương này thật sự đã làm Hoa Nguyệt nổi giận. Cho dù nàng vẫn còn mơ hồ, nhưng cảm giác mãnh liệt khi nhìn thấy y thì không phải giả, nàng tin vào trực giác của mình, mọi chuyện trong ký ức, chắc chắn đều là thật.
Từ Thanh nhìn Hoa Nguyệt đột nhiên quát lớn, nhất thời ngây ra, hồi lâu sao, y mới thấp giọng gọi khẽ:
"Hoa Nguyệt?"
Tiếng gọi dịu dàng quen thuộc khiến đôi mắt bỗng chốc che phủ bởi một tầng sương mờ, nàng cười khẽ, theo thói quen ứng một tiếng, nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt đen thẫm kia, Hoa Nguyệt sửng sốt bừng tỉnh, trong ánh mắt đó, không hề có nàng.
Hoa Nguyệt cắn môi, dùng đau đớn để khiến bản thân mình thanh tỉnh, nàng vẫn là nên chấp nhận sự thật, Từ Thanh trước mắt này, không hề có chút ký ức gì về nàng, nhưng may mắn một điều, y vẫn ở đây, ngay cạnh nàng lúc này, như vậy là đủ. Nhưng mà, nàng phải nghĩ biện pháp để được ở lại đây mới được, nếu không, nàng sợ lần sau khi mình quay lại, mọi chuyện sẽ không còn gói gọn trong chuyện Từ Thanh không có ký ức về bản thân mình nữa.
"Huynh... huynh có thể cho muội ở lại đây không?"
Trong khoảnh khắc câu nói này thốt ra khỏi miệng, Hoa Nguyệt nhìn thấy sự sửng sờ trong đáy mắt Từ Thanh. Nàng cười khổ, yêu cầu này quả thật đã làm khó Từ Thanh, nàng thân là nữ tử, sao y có thể đồng ý để nàng một mình ở lại cùng y?
Nhìn Từ Thanh nhíu mày mím môi rối rắm, trong lòng nàng càng thêm bất an, cắn cắn đôi môi đã rướm máu, Hoa Nguyệt nhìn thẳng vào mắt y:
"Muội... muội không còn chỗ để đi, trong người cũng không có tiền." Mi mắt khẽ rũ, giọng nói càng thêm hạ thấp còn xen lẫn chút nghẹn ngào cũng ấm ức:"Rõ ràng... rõ ràng muội là nương tử của huynh."
Cũng không biết lời cuối cùng là tự thì thầm với bản thân hay nói cho Từ Thanh nghe, nhưng dù sao thì, lời kia dù Hoa Nguyệt nói rất nhỏ nhưng một chữ cũng không sót đều rơi vào tai của Từ Thanh.
Cả người Từ Thanh dường như khựng lại, trong mắt đều là khó tin. Y nhìn Hoa Nguyệt chăm chú, dường như muốn nhìn ra một chút giả dối ở nàng, chỉ tiếc rằng, y nhìn không ra.
"Nương tử?"
Hoa Nguyệt nghe Từ Thanh thấp giọng gọi hai tiếng này, trong lòng cũng hồi hộp theo, y sẽ nhớ sao? Y sẽ nhớ lại nàng là nương tử của y sao?
Từ Thanh nhíu mày hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu:
"Ta không có... nương tử."
Hoa Nguyệt dù đã có sẵn đáp án trong lòng, nhưng khi nghe chính miệng Từ Thanh nói ra, nàng lại không chấp nhận được. Hoa Nguyệt níu lấy cánh tay Từ Thanh, ngón tay siết chặt lấy tay y đến trắng nhợt.
"Muội... muội..." Hoa Nguyệt muốn nói tất cả cho Từ Thanh biết, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Chẳng lẽ lại nói nàng là tiên, y là người, nàng và y không thể ở cùng nhau, nàng bị Thiên Đế, Thiên Hậu bắt về Thiên Cung, nhốt hơn trăm ngày, lúc trốn thoát thì nhân gian đã qua trăm năm. Coi như y tin nàng, nhưng thời gian thật sự đã qua trăm năm, thì làm sao có thể giải thích sự tồn tại của y lúc này?
Từ Thanh nhìn Hoa Nguyệt lắp bắp nói không thành lời, trên gương mặt tràn đầy bất an cùng sợ hãi, vẻ mặt y bỗng trở nên nhu hòa:
"Nàng muốn thì cứ ở lại đi. Dù sao thì nhà vẫn còn phòng trống."
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt bất an sợ hãi của Hoa Nguyệt lập tức rạng rỡ hẳn lên, trong đáy mắt trong suốt lấp lánh ý cười:
"Đa tạ huynh."
Hoa Nguyệt lúc này cảm thấy thật may mắn. May mắn vì lúc đó đã bảo Từ Thanh nên xây thêm một phòng cho khách.
Từ Thanh bật cười, xoa xoa đầu Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt thoáng chốc lại thất thần, Từ Thanh khi trước cũng rất hay xoa đầu nàng. Những lúc như vậy nàng thường tựa vào lòng y, kéo lấy tay y nắm thật chặt, không để y tiếp tục làm rối mái tóc đen dài của mình, còn y sẽ ôm lấy nàng, thấp giọng cười nàng trẻ con. Nghĩ đến chuyện xưa, trên môi Hoa Nguyệt bất giác cong thành một nụ cười hạnh phúc, sau đó, trong lòng lại càng thêm quyết tâm khiến Từ Thanh nhớ lại tất cả, y và nàng, sẽ lại lần nữa hạnh phúc bên nhau.