Quyển 7 - Chương 57: Ăn mừng chiến bại
Đế quốc Áo Đặc Mạn, cuộc chiến tranh Ngân Đô đã bước vào giai đoạn đếm ngược, năm quân đoàn song phương bu nghẹt giằng co tại đường biên giới.
Nhân số hai bên đã vượt quá 400 vạn, nhiều người như vậy tập kết ở nơi này, nhưng lại không có một tia dị động.
Trong không khí tuy ngưng tụ đầy sát khí căng thẳng, thế nhưng không có mệnh lệnh, những quân nhân này tuyệt đối không hành động.
Ngay trong thời gian tĩnh lặng đó, trong quân Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, đột nhiên vang lên một tiếng kèn lệnh to rõ, chỉ thấy từng tên từng tên kỵ binh truyền lệnh rất dễ dàng nhận ra, một tay kéo cương, tay còn lại thổi kèn, thúc ngựa chạy xung quanh doanh trại.
Sĩ quan xếp trận đầu lập tức rống lớn:
- Nâng thương hạ thuẫn!
Từng trận tiếng kim loại va đập, ở tuyến đầu của quân liên minh lập tức san sát mũi thương, khiên chắn như tường.
Sĩ quan rút kiếm vung lên:
- Tiến lên!
Tiếng bước chân dậm xuống đất ầm ầm, lập tức vang lên liên tục không ngừng.
Bên doanh địa quân Đế quốc Áo Đặc Mạn, nguyên soái Tả Đặc Lạp - Lai Nhân Cáp Đặc tự mình chỉ huy chiến dịch này, có lẽ sẽ có người nói hắn tranh công, nhưng chuyện này liên quan đến việc Đế quốc Áo Đặc Mạn có thể lần đầu tiên trong lịch sử liên tục hai lần giành được khối địa bàn Ngân Đô này hay không? Dù là Tả Đặc Lạp không muốn đi, văn võ bá quan Đế quốc cũng sẽ bức Tả Đặc Lạp thân chinh.
- Ngài nguyên soái, quân liên minh lần này không có xuất động kỵ binh, tất cả đều là bộ binh, đồng thời năm quân đoàn cùng nhau áp lên, lẽ nào bọn họ muốn một lần giải quyết xong vấn đề?
Gã tham mưu phủ nguyên soái vừa ghi lại sổ sách, vừa hỏi Tả Đặc Lạp.
Tả Đặc Lạp thích bộ hạ hỏi mình, như vậy mình có thể từ trong đó nghĩ tới những vấn đề cần chú ý, đồng thời, cũng là cơ hội dạy cho họ biết cách tham mưu.
- Ừ, điểm này rất kỳ quái, bọn họ không phải chuẩn bị lấy quân đoàn 13 làm mũi đột kích sao? Tại sao mà toàn bộ đều xông lên đột kích vậy?
Nguyên soái Tả Đặc Lạp cau mày đánh giá quân địch xa xa, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bọn họ lại không có kỵ binh? Vương bài Tự do liên minh quân đoàn số 12 là quân đoàn kỵ binh! Tình báo có sai sót!
Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, trong lúc khai chiến lại phát hiện tình báo sai lệch? Đây là có chuyện gì chứ? Bộ tình báo Đế quốc làm ăn cái gì không biết! Nhân viên bộ tình báo ở trong ban chỉ huy, tất cả đều sắc mặt khó coi cúi đầu.
- Trách nhiệm để sau này truy cứu, hiện giờ các ngươi lập tức đào ra tin tình báo chi tiết cho ta!
Nguyên soái quát lớn đám quan viên tình báo một tiếng, những quan viên tình báo liền như được đại xá, lập tức tuân mệnh một tiếng bỏ chạy ra ngoài.
Lúc này nguyên soái Tả Đặc Lạp mới quát các sĩ quan khác:
- Không cần kinh hoảng, tuy rằng quân địch thật sự không khớp với tin từ tình báo, thế nhưng nhân số vẫn giống nhau! Bằng vào quân đoàn tinh nhuệ của chúng ta, chúng ta còn sợ tác chiến trực tiếp với bọn họ sao?
Các sĩ quan vừa nghe vậy, trên mặt liền hiện ra thần sắc kiêu ngạo, không sai, mặc cho bọn hắn là quân đoàn gì, dám can đảm xuất hiện trước mặt quân Đế quốc, vậy chỉ có một kết quả mà thôi!
- Ngài nguyên soái, nếu quân địch không có kỵ binh, kỵ binh quân ta có thể phái ra quấy rối hai bên sườn không?
Một gã tham mưu dò hỏi.
- Được, phái bọn họ ra, thuận tiện để cho bọn họ đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới.
Nguyên soái gật đầu nói.
Trong tràng chiến dịch này, kỵ binh cũng không có nhiều tác dụng, nơi này tuy rằng được hai quốc gia cải tạo rất phồn vinh, nhưng dù cho có cải tạo thế nào, cũng không thể thay đổi được địa hình vùng núi nơi này.
Kỵ binh tác chiến ở vùng núi, làm tốt nhất là công tác cảnh giới quấy rối, việc xông pha chiến trận tác chiến chính diện thì đừng nghĩ tới.
Theo lính truyền lệnh đưa tin xuống, lúc quân đoàn tham chiến rút ra kỵ binh xuất động, quân liên minh đã bước vào phạm vi quân Đế quốc có thể nhìn rõ.
Bộ đội tiền tuyến Đế quốc, không biết rằng những quân liên minh trước mắt này căn bản không phải là những quân tinh nhuệ trong kế hoạch, bọn họ vẫn theo như kế hoạch cũ, thi triển tất cả thực lực chống trả lại quân địch.
- Cường cung chuẩn bị!
Sĩ quan Đế quốc ra lệnh một tiếng, quân binh tráng hán tiên phong đông nghìn nghịt, cùng kéo căng cường cung khiến người ta tê cả răng, mà phía sau bọn họ xếp một loạt trường cung thủ.
Phía sau trường cung thủ lại là cả vạn cỗ máy bắn đá xếp thành hàng. Viên sĩ quan cao giọng hét to:
- Trường cung thủ cùng máy bắn đá chú ý!
Hắn phất tay:
- Phóng!
Trường cung thủ lập tức buông dây, máy bắn đá chặt dây kéo, những tiếng vù vút như ong vỡ tổ, cùng với những chuỗi tiếng rít vang lên, những mũi tên nhọn cùng đá vụn cùng nhau bay vù qua đầu các cường cung thủ phía trước, như cơn mưa xối xả rơi trên đầu quân liên minh.
Những tiếng thét thảm thiết phía quân liên minh liên tiếp vang dội khắp chân trời, từ xa xa nhìn lại, quân liên minh liên tục ngã xuống đầy kín mặt đất. Chỉ là những binh sĩ ngã xuống so với toàn quân liên minh mà nói, chẳng qua là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Quân liên minh đông nghịt nhanh chóng lấp lại khoảng trống, ngoại trừ hàng binh sĩ vẫn nâng khiên đi trước như cũ, những người khác đều mang khiên đặt trên đỉnh đầu.
Nếu như không phải thỉnh thoảng có người không may trực tiếp bị đá tảng đánh trúng, hoặc lộ ra chỗ hở bị tên bắn trúng, có thể nói bọn họ rất an toàn.
Gã sĩ quan cười dữ tợn:
- Cường cung thủ, phóng!
Cường cung thủ luôn bảo trì trạng thái giương cung, lập tức buông tay, cũng lười quản xem có bắn trúng hay không, lập tức hoạt động hai tay, tuy rằng lực tay họ rất mạnh, nhưng duy trì trạng thái kéo cung thời gian dài như vậy, thật là có chút đau khổ.
Những mũi tên kim loại mạnh mẽ, dễ dàng xuyên thấu những tấm khiên của quân liên minh, đồng thời xuyên cả người cầm lẫn tấm khiên xâu thành một chuỗi.
Số người cường cung bắn hạ, tuyệt đối không bằng trường cung và máy bắn đá, nhưng hiệu quả của bọn họ lại khiến người ta chấn động, chỉ nhìn hàng khiên chắn của quân liên minh ngã xuống, liền biết thế nào rồi.
Thấy hàng khiên thủ ngã xuống, cường cung thủ lại bắn tiếp một lượt, lần này hiệu quả rất tốt, quân liên minh nâng khiên chắn trên cao, dễ dàng cùng đồng đội phía sau bị xuyên thành chuỗi như cây kẹo đường.
Đương nhiên, trong lúc quân Đế quốc bắn giết quân tiên phong liên minh, quân trung trận liên minh, cũng chính là trận trường cung, cũng tặng cho quân Đế quốc một cơn mưa tên, vô số trường cung binh cùng lính bắn đá ngã xuống, quân Đế quốc cũng giống như không hề bận tâm những thương vong này, tiếp tục bắn tên trong cơn mưa xạ kích.
Song phương cứ như vậy bắn trả lẫn nhau, chỉ là quân Đế quốc ở tại chỗ phòng thủ, mà quân liên minh từ từ đẩy mạnh lên.
Quân liên minh ngoại trừ không có cường cung cùng máy bắn đá ra, thế công mưa tên không thua gì quân Đế quốc.
Về phần bộ binh tiên phong hao tổn thì phe tiến công không thể thiếu. Trước đây quân Đế quốc tấn công, quân liên minh phòng thủ, quân Đế quốc rất ít khi hưởng thụ loại đãi ngộ cường cung và máy bắn đá này.
Không biết đã tấn công đến hiệp thứ mấy, cung tiễn binh quân Đế quốc đột nhiên lui lại nghỉ ngơi, bộ binh Đế quốc trang bị không khác gì quân liên minh, rầm rập bước ra.
- Xung phong!
Một Thiếu tướng quân Đế quốc, nâng cao trường đao, tay kia đỡ khiên chắn, hô to một tiếng xung phong trước tiên.
Xung phong đi đầu không chỉ có một mình gã Thiếu tướng kia, hầu như các Thiếu tướng Lữ đoàn trưởng bộ binh, đều nhảy ra xung phong đi đầu.
Quân lính thấy Lữ trưởng tự thân dẫn đầu xung phong, kích động tới mặt mũi đỏ bừng, gầm to một tiếng:
- Giết!
Hơn 10 vạn bộ binh nâng cao mũi thương, chậm rãi như dòng thủy triều tràn tới quân liên minh.
Hậu trận bộ binh Đế quốc, cung tiễn thủ đông nghịt, dưới mệnh lệnh sĩ quan, thu cung chạy theo sau bộ binh, hiện giờ bộ binh đã xung phong, nếu bắn tên tiếp, tội mưu hại quân ta đủ đè ch.ết bọn họ.
Quân liên minh đang phát động công kích, hiển nhiên không ngờ tới quân Đế quốc phòng thủ lại dám xung phong ngược trở lại, đội hình thoáng dừng một chút, nhưng ngay sau đó, hầu như tất cả đều nhìn vào mười mấy Thiếu tướng đang xung phong đi đầu, binh lính liên minh lập tức đỏ cả mắt.
Tuy rằng tưởng thưởng quân công của bên Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc không hậu hĩnh như Đế quốc Áo Đặc Mạn, nhưng khen thưởng giết ch.ết 1 Thiếu tướng, vẫn đủ để cho những binh sĩ này biến thành phú ông!
Sĩ quan quân liên minh cũng chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của các binh sĩ bên người, cười quát to:
- Các huynh đệ! Giết ch.ết tướng quân Đế quốc cho ta!
Những sĩ quan này đối với tình huống các Thiếu tướng dẫn đầu xung phong cũng không có gì bất ngờ, ở chiến trường Ngân Đô này Thiếu tướng thật không đáng tiền, thậm chí sĩ quan cấp bậc Đại tướng hai phía quốc gia đều đã ch.ết ở nơi này, Thượng tướng, Trung tướng các loại càng không cần phải nói, Thiếu tướng thì là cái gì chứ?
Quân Đế quốc dưới sự dẫn dắt của các Thiếu tướng, trùng kích mạnh mẽ vào trận doanh quân liên minh, tiếng chém giết vang dội cả góc trời. Thượng tầng song phương quan chiến ở xa xa, thoáng cái đã nhìn ra thực lực của đối phương.
Nguyên soái Tả Đặc Lạp có chút nghi hoặc sờ cằm lẩm bẩm:
- Quân đoàn vương bài Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, tại sao khó coi như vậy chứ?
Nhìn thấy phe mình chiếm thượng phong, một sĩ quan tham mưu trong lòng vui vẻ cười nói:
- Quân đoàn Đế quốc chúng ta cũng là vương bài, hơn nữa còn cao hơn họ một bậc.
Nhưng còn các sĩ quan lão thành từng tham gia một lần chiến tranh Ngân Đô, tất cả đều cau mày thần sắc tự hỏi, biết rằng nói vậy là xem thường quân liên minh, cũng chỉ ngậm miệng không nói.
- Nhìn vào cờ hiệu quân đoàn kỵ binh quân đoàn 12 lại không có mấy kỵ binh, quân đoàn 13 được xưng là cận chiến cực mạnh lại bị chúng ta thoáng cái đột phá, mấy quân đoàn còn lại đều biểu hiện không có gì đặc sắc, đây...
Nguyên soái cau mày thì thầm, đột nhiên đứng bật lên, hai mắt tỏa sáng ra lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân, toàn quân đột kích!
- A!
Nghe mệnh lệnh như thế, tất cả mọi người choáng váng, bao nhiêu kế hoạch liền vứt bỏ hết? Tuy nói trăm vạn người tác chiến chính diện thì không có âm mưu quỷ kế gì, nhưng cứ vậy mà toàn thể xung phong chiến đấu cận chiến, chẳng phải là quá sỉ nhục trí tuệ các sĩ quan ư?
Kế hoạch cùng biên chế khổ cực lâu như vậy mới bố trí xong, chẳng phải là uổng phí công lao?
- Kế hoạch không theo kịp biến hóa, chấp hành mệnh lệnh!
Nguyên soái trừng mắt, các sĩ quan còn ý kiến, lập tức ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh.
Quân Đế quốc tiền tuyến, nhận được mệnh lệnh mới nhất xong, cũng phải sửng sốt, nhưng bọn họ quen thói liều mạng, lại rất vui lòng tiếp thu mệnh lệnh này.
Vì vậy, một hồi kèn lệnh vang lên, toàn trận quân Đế quốc rống to một tiếng, mấy trăm vạn người hò hét đánh thẳng vào trận doanh đối phương.
Chủ doanh Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, nguyên soái Tự do liên minh không đích thân tới chỉ huy.
Tướng chỉ huy tối cao chiến dịch Ngân Đô lần này, là một thanh niên bả vai có 3 ngôi sao, gương mặt tròn trịa, tuổi chừng 30.
Tên của hắn là Áo Kỳ - Cát Mễ Đặc.
Đừng xem hình dạng hắn không vừa mắt, nhưng hắn có hàm công tước. Đương nhiên, ở Tự do liên minh công tước này không đáng tiền, nhưng hắn còn có một thứ đáng giá, thương đoàn Cát Mễ Đặc, thương đoàn này bản thân nó giá trị đã vượt hơn ức kim tệ.
Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc quân chế không khác nhiều so với Đế quốc Áo Đặc Mạn, nhưng trong các sĩ quan, cấp úy thêm hai cấp Chuẩn úy và Đại úy, quân hàm cấp tướng thêm Chuẩn tướng và Thượng tướng cấp một.
Chuẩn tướng chính là 1 ngôi sao, phần lớn đảm nhiệm chức Lữ đoàn phó, mà Thượng tướng cấp một vai đeo 5 ngôi sao, ngang với Quân đoàn phó, về phần Đại tướng thì có 6 ngôi sao.
Còn trong binh sĩ, sau quân hàm binh nhì chia làm binh hạng 3, binh hạng 2, binh hạng nhất, binh thượng đẳng, sau binh thượng đẳng, còn có 1 2 3 4 5 cấp binh trưởng, sau 5 cấp binh trưởng còn có quân hàm binh tào thượng trung hạ, sau đó mới là quân hàm hạ sĩ.
So sánh với Đế quốc Áo Đặc Mạn, binh nhì Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc muốn tấn chức thành sĩ quan, phải hao tốn thời gian gấp nhiều lần so với binh sĩ Áo Đặc Mạn.
Về phần vì sao chỉ là một Trung tướng lại có thể chỉ huy cả quân đoàn, đây chính là chỗ khác nhau lớn nhất giữa Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc và Đế quốc Áo Đặc Mạn.
Ở Đế quốc Áo Đặc Mạn nhận thức xã hội với người thành đạt, tước hàm là hạng nhất, tiền tài thứ 2, trong quân đội thì quân hàm là hạng nhất, chức vụ xếp nhì.
Mà Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc xã hội đối với người thành đạt, là tiền tài số 1, tước hàm theo sau, trong quân đội là chức vị đi đầu, quân hàm thứ 2.
Vậy có thể hiểu, vì sao tổng chỉ huy Áo Kỳ chỉ là Trung tướng 3 sao, lại có thể chỉ huy được rất nhiều các sĩ quan vai mang 4-5 ngôi sao khác.
- Báo cáo ngài chỉ huy, trận tuyến quân ta bắt đầu tan vỡ, xin ngài cho chỉ thị.
Một sĩ quan vội nhanh chân chạy đến báo cáo cho Áo Kỳ.
Áo Kỳ thưởng thức ly rượu trong tay, cười hì hì nói:
- Để các Trưởng quan quân đoàn tự tác chiến, truy cứu trách nhiệm để ta gánh cho bọn hắn.
Sĩ quan kia sửng sốt một hồi, nhưng vẫn hành lễ xoay người lại truyền lệnh xuống.
Nhìn tràng diện hỗn chiến xa xa, Áo Kỳ cười nói:
- Ha ha, không ngờ mới khai chiến một hồi, đã bị lão già Tả Đặc Lạp kia nhìn thấu, uổng ta khổ cực tốn nhiều thời gian như vậy định ra kế hoạch. Ừ, cũng phải, binh lính cho dù treo cờ nào cũng không có khả năng biến thành tinh nhuệ được, bề ngoài nhìn không ra, tới khi đánh thật liền hiện rõ.
Thật là đáng tiếc, nếu như ta có thể bất ngờ thu được thắng lợi, biết đâu có thể cho thương đoàn mình kiếm được một món lớn.
Vừa nghĩ tới tiền, Áo Kỳ liền kéo một tên lính liên lạc nói:
- Ngươi đi truyền lệnh, bảo bọn quý tộc cẩn thận một chút. Đặc biệt là người nhà Cát Mễ Đặc, ta không hy vọng phải trả một đống tiền chuộc bọn hắn về đâu!
Lúc mệnh lệnh Áo Kỳ truyền đến chiến tuyến, các sĩ quan liên minh không thể khống chế dao động được nữa.
Mà vừa lúc này, nguyên soái Tả Đặc Lạp sau khi thấy tình hình chiến đấu biến hóa, vừa cười vừa nói:
- Xem ra lần này Tự do liên minh xuất binh Ngân Đô, thật ra đúng là chỉ do dân chúng yêu cầu, mấy quân đoàn treo cờ vương bài kia, đều chỉ là binh lính bình thường mà thôi. Được rồi, bảo đám tiểu tử bên dưới động tác nhanh chút, tiền chuộc đám quý tộc Tự do liên minh đang đợi bọn họ đấy.
Nghe nói như thế, các sĩ quan đều mỉm cười.
Hết cách, sĩ quan Đế quốc tuy rằng quân lương cao, nhưng tốn hao cũng cao, đa số các sĩ quan có lãnh địa đều chỉ đem tiền chỗ này nhập vào chỗ kia, cho nên các quý tộc liên minh lắm tiền trở thành miếng mồi ngon cho các sĩ quan Đế quốc.
Nhìn các sĩ quan Đế quốc hai mắt phát sáng cười dữ tợn nhào về phía mình, các sĩ quan liên minh đều rùng mình một cái.
Sĩ quan Tự do liên minh hầu như đều là quý tộc, cũng biết quân Đế quốc thích nhất chính là thân phận của mình. Lúc này bọn sĩ quan đó thấy tình hình chiến đấu bất lợi, bị quân Đế quốc truy đuổi, nhưng đã có tổng chỉ huy hứa hẹn đồng ý gánh trách nhiệm thay cho mình, nên chúng còn muốn nghĩ cái gì nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Các quân binh liên minh còn đang chém giết, thấy sĩ quan đã đào tẩu, lập tức chợt tỉnh, bản thân mình còn là quân đoàn vương bài liên minh sao? Không phải nói sĩ quan quân đoàn vương bài tử chiến không lùi, tại sao mà các sĩ quan này đều chạy hết vậy chứ? Lẽ nào tình hình chiến đấu ác liệt tới như vậy?
Vừa nghĩ thế, nguyên bản các binh sĩ bởi gắn cái mác quân đoàn vương bài mà to gan lớn mật lập tức biến lại cái lá gan binh sĩ quân đoàn phổ thông, xoay người vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Thấy quân địch bại trận dễ dàng như vậy, cao tầng quân Đế quốc đều sửng sốt, tiếp đó lại cười rộ lên, mà nguyên soái Tả Đặc Lạp càng cười to nói:
- Ha ha, Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc lại tặng uy danh cho chúng ta: chúng ta biết quân đoàn vương bài của họ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, nhưng dân chúng quốc gia bọn họ nào có biết chứ!
- Truyền lệnh xuống dưới, đem tin tức truyền khắp thiên hạ: quân Đế quốc ta trong vòng một ngày đánh bại năm đại quân đoàn Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, hai lần liên tiếp thu được thắng lợi chiến tranh Ngân Đô!
- Nhớ kỹ, viết rõ phiên hiệu năm đại quân đoàn của Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc vào cho ta! Cỡ chữ phải lớn vào!
- Rõ!
Các sĩ quan đều hưng phấn, giống như nguyên soái nói, đây là tặng không uy danh mà, Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc dám ra mặt giải thích, dám nói những quân đoàn này trên danh nghĩa là quân đoàn vương bài, chỉ là binh sĩ tinh nhuệ bên trong đã sớm bị thay đổi sao?
Bọn họ tuyệt đối không dám! Bọn họ dám nói ra, tuyệt đối sẽ bị dân chúng quốc gia bọn họ mắng ch.ết!
Rõ ràng nói phái ra năm đại quân đoàn tinh nhuệ cướp đoạt Ngân Đô, lại không ngờ chỉ phái ra 5 cái bộ đội còm cõi, thắng thì còn dễ nói, thế nhưng hiện giờ đại bại mà về, đối với dân chúng mà nói, đây quả thật là quan cao bán quốc mà!
Dân chúng biết được chân tướng, làm sao mà buông tha cao tầng Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc được!
Hắc hắc, cao tầng Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc không dám giải thích, như vậy chẳng khác nào uy danh Đế quốc đại tăng, như vậy ai dám đối nghịch với Đế quốc ta nữa! Lần chiến tranh Ngân Đô này thật là quá mỹ diệu mà!
Áo Kỳ thấy tình hình chiến đấu đã không thể vãn hồi nữa, đứng lên lắc đầu nói với thủ hạ bên cạnh:
- Thất bại rồi, trở về thôi.
Cứ như vậy, tướng chỉ huy Áo Kỳ, bỏ mặc mấy trăm vạn đại quân tán loạn trên chiến trường mà bước đi.
Quân nhân Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc nhiều tiền, lúc tranh đoạt lợi ích thì dũng mãnh không thôi, lúc chiếm được thượng phong trên chiến trường cũng là lúc hùng dũng nhất.
Thế nhưng, một khi phát hiện không thể xoay chuyển được tình thế, hơn nữa còn rớt xuống hạ phong, những quân nhân này đặt bảo mệnh lên hàng đầu, có thể chạy thì chạy, không chạy được thì đầu hàng.
Cho nên rất nhiều binh lính bình thường rớt lại chiến trường, lập tức quỳ trên mặt đất giơ tay đầu hàng.
Tổng kết sau cuộc chiến, quân Đế quốc phát hiện, đánh nhau một ngày đêm liền phân ra thắng bại, thế nhưng bắt giữ tù binh lại tốn hết cả một tuần.
Cho dù là vậy, đây cũng là lần chiến tranh Ngân Đô ngắn nhất từ trước tới nay.
Chiến tranh Ngân Đô giữa hai đại quốc Duy Nhĩ Đặc cùng Áo Đặc Mạn, là cuộc chiến hấp dẫn ánh mắt toàn đại lục, các quốc gia đều có chút hả hê quan sát quá trình cuộc chiến này.
Cũng khó trách bọn họ như vậy, bởi mỗi một lần chiến tranh Ngân Đô bùng phát, bộ đội tinh nhuệ hai nước đều sẽ tiêu hao hơn phân nửa, thậm chí có thể toàn quân bị diệt, chuyện này đối với các quốc gia thực lực yếu ớt mà nói, là một tin tức cực kỳ tốt lành.
Chỉ là hiển nhiên lần này bọn họ hết sức thất vọng, quân Đế quốc lại có thể chỉ trong vòng 1 ngày đánh bại quân liên minh? Đây là cái báo cáo chiến trường gì chứ?
Hai bên cứ kéo toàn quân ra đánh nhau, sau đó quân liên minh chống không được, quân Đế quốc lại thừa thế truy kích, ra sức bắt lấy một lượng lớn tù binh quân địch? Nhìn thế này sao cảm giác giống như hai đám lưu manh đầu đường đánh nhau vậy chứ?
Trước đây chiến tranh Ngân Đô lần nào không phải âm mưu quỷ kế chồng chất, đánh tới thiên hôn địa ám, đánh tới mấy tháng cũng không phân thắng bại, toàn quá trình đặc sắc như một quyển tiểu thuyết, giờ sao lại trở nên vô vị như thế?
Các thế lực vừa suy nghĩ như thế, đồng thời cũng kinh hoàng, bọn họ đều rõ quân đoàn vương bài Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc là cái thực lực gì, nhưng Đế quốc Áo Đặc Mạn lại chỉ một ngày liền đánh bại bọn họ. Đây chẳng phải nói thực lực quân đoàn vương bài Đế quốc, đã nhảy lên mấy bậc, vượt xa các quân đoàn vương bài mấy quốc gia khác? Cái này phiền phức rồi đây.
Tin tức chiến bại truyền về Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, dân chúng cùng quý tộc tầng chót tất cả cùng chưng hửng một trận, nguyên bọn đang mong chờ thu được thắng lợi xong, bản thân có thể từ Ngân Đô vơ vét được chút chỗ tốt, cải thiện địa vị hiện tại của mình, nhưng không nghĩ tới quân liên minh lại thất bại, hiện tại toàn bộ xong hết rồi.
Toàn xã hội Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc lần này không có kêu gào la hét, nhiều lắm cũng chỉ gào to một câu:
- Sức chiến đấu quân Đế quốc sao mà mạnh như vậy chứ!
Mà những nhà có người thân trong 5 quân đoàn, lại lặng yên chuẩn bị tiền chuộc. Đây đều là tập quán nhiều năm qua, chỉ cần không ch.ết, tù binh bị bắt có thể do người nhà hoặc quốc gia chuộc về. Đương nhiên, quốc gia không chuộc, người nhà không chuộc, vậy chỉ còn cách sung ngươi làm nô lệ cho bên thắng thôi.
Nhưng mà, thượng tầng Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, hoàn toàn bất đồng với cách nghĩ những người khác, bọn họ lại đang nâng ly chúc mừng bản thân chiến bại.
- Ha ha, Áo Kỳ nghị viên, biện pháp của ngài quả thật là xuất sắc, thoáng cái để cho bọn con buôn chiến tranh cuồng nhiệt kia câm miệng lại. Thời đại bây giờ lái một chuyến thuyền là có thể kiếm tiền, vậy cần gì phải động đao động thương chứ?
Một trung niên nam tử cao ráo cường tráng, râu mép cao cao nhếch lên, mặc bộ lễ phục đen tuyền, mừng rỡ nâng ly với Áo Kỳ. Hắn là kẻ nắm quyền tối cao trên danh nghĩa Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, Chủ tịch hội nghị Liên minh: A Ba Lạp - Uy Khắc.
- Đây là nhờ có Chủ tịch đại nhân nâng đỡ.
Áo Kỳ chào theo lễ quý tộc với nam tử này.
Chủ tịch A Ba Lạp còn chưa nói gì, một nam tử trung niên ăn mặc y phục hoa lệ, cả người như một thùng rượu, gương mặt cười tới ngũ quan dính chặt vào nhau, mặt trắng không râu, dùng bàn tay to bè của mình vỗ mạnh vào lưng Áo Kỳ.
- Được rồi, Áo Kỳ công tước đại nhân của chúng ta, đã lập cho thương minh chúng ta một công lao thật lớn! Nếu như lần này không phải chiến bại, Áo Kỳ công tước khẳng định có thể tấn chức thành Thượng tướng 4 sao! Thật là đáng tiếc mà!
Giọng khàn khàn này có vẻ hơi quá lớn, nguyên bầu không khí náo nhiệt thoáng cái lạnh xuống, bốn phía từng đoàn người tụ lại nói chuyện lặng lẽ, ánh mắt đều tập trung lại đây.
Chủ tịch A Ba Lạp lập tức sầm mặt xuống lạnh giọng nói:
- Nghị viên Đức Nhĩ, lẽ nào ngài đã quên nghị viên Áo Kỳ đã gia nhập vào hội nghị sao?
Gã nghị viên mập mạp Đức Nhĩ kia như là đột nhiên nhớ tới, cười quái dị hành lễ với Áo Kỳ nói:
- A, ta quên mất, là ta đã thất lễ, xin ngài tha thứ, nghị viên Áo Kỳ.
Khóe mắt Áo Kỳ khẽ giật, bên ngoài vẫn cười như không, nghiến răng nghiến lợi gật đầu nói:
- Không có gì, ta mới lên làm nghị viên một vài ngày, tin rằng sau này nghị viên Đức Nhĩ sẽ nhớ kỹ ta.
Khó trách Áo Kỳ phẫn nộ như vậy, ở Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc, địa vị xã hội tôn quý là dựa theo chức vụ hội nghị, chức vụ thương đoàn, chức vụ quân đội, tư cách quý tộc mà sắp xếp.
Nói cách khác, nếu như một người có đủ 4 loại thân phận, mà ngươi biết rõ nhưng vẫn xưng hô hắn theo thân phận quý tộc, vậy không khác gì ân cần thăm hỏi 18 đời tổ tông nhà hắn một lượt vậy, tuyệt đối là sỉ nhục cực lớn.
Chế độ đẳng cấp tại Tự do liên minh Duy Nhĩ Đặc xếp theo kim tự tháp như sau: tầng thấp nhất là nô lệ bần cùng và người hầu; tầng thứ 2 là bình dân, cũng là quân nhân phổ thông, thương nhân, thợ thủ công, thủy thủ các loại; tầng thứ 3 là quý tộc; tầng thứ 4 là sĩ quan; tầng thứ 5 là nhân vật quan trọng của thương đoàn; tầng đỉnh là hội nghị.
Chế độ đẳng cấp Duy Nhĩ Đặc sở dĩ quái dị như thế hoàn toàn là bởi vì tước vị quý tộc có thể dùng tiền mua lấy, cho nên tước vị chỉ cao hơn bình dân 1 cấp mà thôi.
Mà quân đội lại bảo vệ quốc gia, hoặc nói là bảo vệ thương đoàn, cho nên quân đội so với quý tộc thì cao hơn 1 cấp, mà thương đoàn? Đây chính là người nuôi sống quân đội, khẳng định phải cao hơn quân đội rồi. Tới hội nghị, vậy không cần phải nói nữa, khống chế thương đoàn khẳng định là xếp hạng thứ nhất rồi.
- Hắc hắc, ta sẽ chờ nghị viên Áo Kỳ ngài biểu hiện đây.
Đức Nhĩ cười với Áo Kỳ một cái, hành lễ chào Chủ tịch A Ba Lạp rồi xoay người rời đi.
Chủ tịch A Ba Lạp lắc đầu hỏi:
- Ngài sao lại đắc tội kẻ này?
- Một lần làm ăn để hắn thiếu đi mấy nghìn vạn kim tệ mà thôi.
Áo Kỳ cắn răng cười nói.
Chủ tịch A Ba Lạp cũng cười:
- Thảo nào, tên kia tuy rằng thân mang mấy ức, thế nhưng đánh mất một hai vạn kim tệ, hắn cũng sẽ vài ngày ăn không ngon. Hiện giờ thiệt mất cả ngàn vạn, khó trách hắn tìm ngài gây chuyện, ngài phải cẩn thận, hắn rất khó chơi.
- Cám ơn, ta sẽ nhớ.
Áo Kỳ không để bụng gật đầu, dù sao giữa các Nghị viên có mâu thuẫn, tuyệt đối không thể dùng võ lực giải quyết, mà dựa vào hành động thương nghiệp báo phục, Áo Kỳ cũng chưa từng sợ ai.
- Được rồi, tuy rằng lần này chiến bại khiến những tên đó câm miệng, chúng ta không phải hao tốn tinh lực vào cái nơi Ngân Đô không đáng mấy đồng đó, thế nhưng nếu như Đế quốc Áo Đặc Mạn đưa ra chân tướng sự thật thì làm sao bây giờ?
Chủ tịch hỏi.
- Ha ha, căn bản không cần sợ bọn họ lộ ra, dù sao lúc điều động quân đội, các sĩ quan binh sĩ điều ra nhập vào, nhân sự tại chỗ đều có lập hồ sơ, căn bản không bắt ra được nhược điểm gì.
Áo Kỳ cười nói.
- Tuy rằng hành vi đem quân tinh nhuệ điều nhập vào quân đoàn phổ thông, đem binh sĩ quân đoàn phổ thông nhập vào quân đoàn tinh nhuệ, có thể trở thành điều động bình thường. Thế nhưng 5 quân đoàn tinh nhuệ, năm quân đoàn phổ thông, điều động 400 vạn người, làm thế nào cũng không thể khiến dân chúng tin phục được?
Chủ tịch tiếp tục hỏi.
Áo Kỳ chớp chớp mắt nói:
- Chủ tịch A Ba Lạp đại nhân, chúng ta đường đường là thành viên hội nghị, cần phải giải thích việc điều động binh sĩ cho dân chúng sao? Chỉ cần nói 1 câu: "Đây là hành vi quân sự, dân chúng bình thường căn bản không có tư cách biết!" Không phải được rồi sao?
Chủ tịch A Ba Lạp sửng sốt một chút, mỉm cười vỗ vỗ vai Áo Kỳ nói:
- Xem ra thoáng cái ngươi đã quen thuộc phong cách nghị viên rồi đấy.
- Đó cũng là nhờ Chủ tịch và nghị viên chỉ điểm.
Áo Kỳ mỉm cười gật đầu lễ phép.
- Ha ha, nhưng mà như vậy có thể khiến các quốc gia khác hiểu lầm hay không, cho rằng quân đoàn tinh nhuệ quốc gia chúng ta chỉ có cái mác bề ngoài thôi?
Chủ tịch lại hỏi tiếp.
Áo Kỳ cười âm hiểm nói:
- Hắc, không phải một quân đoàn tinh nhuệ dựa vào phiên hiệu và cờ xí, mà là binh sĩ tinh nhuệ cấu thành quân đoàn, binh sĩ tinh nhuệ chúng ta căn bản không có bất cứ tổn thất nào, nếu như mà bọn họ hiểu lầm, vậy không phải rất tốt sao? Cũng không cần phải tìm cớ nữa.
- Ha ha, ngươi nói không sai! Ta thật ước gì bọn họ đưa lên tận cửa đây!
Chủ tịch cười to.