Chương 43: Những bắp ngô
. Ngày hôm sau, Lương Triết lại gọi điện cho tôi. Ngày hôm sa nữa lại tiếp tục gọi. Cứ thế gọi một tuần liền. Cuối tuần, anh ta bắt đầu hẹn tôi, trong điện thoại anh ta nói là muốn mời tôi đi ăn .
Tôi nghĩ: Dù sao cũng rỗi rãi chẳng làm gì, đi cũng được.
“Em muốn ăn ở đâu? “
Tôi nói: “Ăn ở BXE đi, ở đó buổi tối có nến, không khí chắc sẽ ấm cúng.”
Lương Triết nói “Em nói ăn ở đâu cũng được.”
Hôm đó chúng tôi ăn cơm xong, đi vòng quanh trường một vòng. Lúc đến cổng phía đông, bỗng nhiên tôi ngửi thấy mùi thơm của ngô. Ở cổng Đông có một bà bán ngô nếp rất ngon.
Tôi nói với Lương Triết :”Anh đứng đây đợi em chút nhé!” Tôi chạy đến chỗ bà bán ngô, mua hai bắp, rồi chạy về bên cạnh Lương Triết đưa cho anh. “Ngô này rất ngon, anh ăn đi, cẩn thận chút, còn nóng đấy.”
“Ha ha, em chẳng giống với hôm đầu tiên anh gặp em gì cả.” Lương Triết đón lấy bắp ngô cười nói.
“Sao lại không giống?” Tôi biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi. Nếu như ngày nào tôi cũng đanh đá như hôm cãi nhau với bà thủ thư ở thư viện hôm đó thì hình tượng bản thân thế là tiêu rồi .
“Hôm đó em rất đanh đá, còn bây giờ rất dịu dàng, lại còn nhắc anh cẩn thận không bỏng.” Lương Triết nói .
Tôi cười.
Lương Triết tiếp: “Lúc cười trông em rất xinh.”
Tôi lại cười: “Nghe sáo quá à! Ai mà biết được có phải anh đã nói thế với cả trăm cô không chứ?” Tuy miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi thấy vô cùng thích thú.
Nói chuyện một hồi nhưng Lương Triết không hề hỏi lại việc tôi có người yêu chưa? Sau đó anh đưa tôi về kí túc xá và chúng tôi tạm biệt nhau .
Lúc về đến phòng mình ở tầng năm, tôi rất muốn biết Lương Triết có ở dưới lầu nhìn tôi lên hay không? Bởi vì trong các tiểu thuyết tình cảm đều viết như vậy, nhân vật nam đưa nhân vật nữ về nhà, sau đó sẽ cứ thế đứng đó đến khi nhân vật nữ xuất hiện ở cửa sổ .
Thế là tôi bắt chước giống như trong tiểu thuyết, chạy đến bên cửa sổ, nhìn thấy Lương Triết quả nhiên vẫn đứng đó. Tôi vừa cảm thấy vui lại vừa thấy khó xử. Tôi vội vàng thu đầu vào ngay trước khi anh nhìn thấy tôi. Sau đó năm phút tôi lại thò đầu ra nhìn xuống dưới tầng một lần nữa. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, chỉ có hai đôi tình nhân đang đứng đó ôm nhau. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó hụt hẫng.
Buổi chiều ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc điện thoại của Lương Triết: “Thủy Tha Tha, anh đang ở dưới tầng, em mau xuống đi.”
Tuy biết anh ta đang ở dưới tầng chờ tôi nhưng tôi vẫn thay đồ và trang điểm xong mới chạy xuống. Lương Triết đang đứng ở khoảng đất trống trước khu nhà, mặc một chiếc quần bò xanh và chiếc áo len màu xám đậm, tay ôm một chiếc áo khoác. Anh nhìn thấy tôi xuống liền cười tươi và đưa chiếc áo khoác ở trong tay cho tôi.
Tôi nhận lấy chiếc áo khoác, đang định hỏi tại sao lại đưa chiếc áo đó cho tôi thì bỗng nhiên sờ thấy một vật được bọc bên trong. Tôi mở chiếc áo ra, nhìn thấy một bắt ngô đã được dùng nylon bọc thức ăn bọc lại.
Ngô vẫn còn nóng hổi, tôi nắm chặt trong tay không biết nên nói gì .
Lương Triết nói “Vẫn chưa nguội chứ?”
Tôi trả lời “Vâng, vẫn còn nóng.”
Tôi cầm ngô mang về phòng. Các bạn trong phòng đều nói: “Ôi anh ấy lãng mạn quá, chu đáo quá. Hay là bỏ quách Hứa Lật Dương đi, yêu béng Lương Triết cho xong.”
Tôi tẽ từng hạt ngô bỏ vào mồm. Những suy nghĩ trong đầu tôi hiện lên rất rõ ràng, không đan xen và vô cùng tỉnh táo.
Nếu như không phải tôi chủ động thích người khác thì tôi sẽ luôn nghi ngờ độ chân thành của người thích tôi. Bọn họ rốt cuộc là muốn theo đuổi tôi hay chỉ muốn trêu chọc tôi?
Chỉ là một bắp ngô thôi mà! Chỉ vì thế mà chia tay với Hứa Lật Dương sao? Nực cười! Một người con trai khi theo đuổi một người con gái thì luôn mua cho người con gái đó những quà ăn vặt mà cô ấy thích. Điều đó là một việc quá ư bình thường. Lương Triết chỉ dùng mẹo đó để theo đuổi một em mới học năm thứ nhất mà thôi. Có gì đáng cảm động chứ? Đối với những người vừa nhìn đã biết là loại con trai có kinh nghiệm yêu đương phong phú thì tôi cũng cần có lập trường kiên định của riêng tôi.
Từ hôm đó tôi biết Lương Triết bắt đầu chính thức tấn công tôi. Chả ai là ngốc cả. Chả thằng con trai nào ngốc đến nỗi đi chăm sóc một đứa con gái mà mình không thích, cũng chẳng có đứa con gái nào ngốc đến nỗi không biết tâm tư của người con trai .
Cảm giác được một người chăm sóc chu đáo thật là thích, ít nhất sự chăm sóc chu đáo đó làm ta cảm thấy ấm áp, và có phần hãnh diện: có người con trai bỏ công sức ra để lấy lòng ta, muốn làm cho ta vui. Vì thế tất cả những cách mà người con trai đó dùng để theo đuổi con gái đều có thể được tha thứ .
Ví dụ như có thể mỗi một người con trai đều đã từng mua những đồ ăn vặt cho người con gái mà mình thích, cho dù đó là đồ ăn có đắt hay rẻ đến mấy, hay kể cả đồ ăn đó rất khó mua hoặc chưa bao giờ được biết hoặc khó bảo quản đến mấy thì họ cũng đều cố gắng làm mọi cách, cam tâm tình nguyện đi khắp thành phố để sau cùng mang về cho người con gái đó, làm thỏa mãn nhu cầu mà cô ấy muốn. Cái mà những chàng trai mong đợi chẳng qua chỉ là một nụ cười sung sướng của người con gái. Cảm giác đó thật ấm áp .
Buổi tối hôm đó, Hứa Lật Dương gọi điện cho tôi, như mọi khi, anh ấy hỏi: “Hôm nay em có chuyện gì vui không?”
“Có, hôm nay có một người mua cho em món ngô ngọt mà em vẫn thích.”
“Con trai hay con gái?”
“Tất nhiên là con trai rồi!” Tôi vui vẻ và đắc ý trả lời Hứa Lật Dương.
Hứa Lật Dương ở đầu bên kia bỗng im bặt. Tôi biết thật ra anh ấy rất sợ mất tôi, ngày nào cũng lo lắng vì việc ấy. Tôi cứ nghĩ anh sẽ yêu cầu tôi không quan hệ với Lương Triết nữa, nhưng không ngờ anh ấy lại nói: “Em vui là được. Ngoan nhé!”