Chương 5: Đêm qua vui không?

“...Hán Khanh có cảm giác như thể vừa tìm lại được món đồ chơi lâu ngày lưu lạc, a, thì ra là cô ta, tốt quá, chẳng tốn công gì nhiều.
Rất chậm rãi, hắn nhả ra từng chữ, khoé miệng cong lên thành một nụ cười kì dị:
- Đêm qua vui không?...”
o0o


Tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhưng vẫn không buồn mở mắt.
Sáng nay, khi về đến nhà, Khiết Du tôi đã bị hỏi cung bởi hàng đống và hàng đống câu hỏi, đại loại như:
“- Đêm qua con ở đâu?”
“- Có đụng phải thằng nào không?”
“- Sáng nay con về nhà như thế nào?”


“- Có bị tên khốn nào hại đời không?”
“- Mặc áo ngủ như thế này, thật là mất thể diện, có ai xì xầm gì em không?”
Hức, có ai lo cho cái bụng lép kẹp của tôi không, nó sắp mốc meo lên rồi đây này...


Sau đó, khụ, tôi còn bị bắt làm đủ thứ...xét nghiệm, kiểm tra, cuối cùng, cảm ơn Trời, nhờ ở hiền gặp lành, tôi vẫn còn nguyên vẹn. ==


Sau đó tôi còn phải giải trình cặn kẽ rằng, sở dĩ tôi về được đến nhà là do tình cờ gặp bác Tư đạp xích lô – bạn cờ tướng thân thiết của cha tôi, ông ấy đã chở tôi về tận nhà, có lẽ quá sốc vì bộ áo ngủ nên ông tuyệt nhiên không hỏi cái lý do ngu ngốc nào khiến tôi ngang nhiên ăn mặc phong phanh đi ra ngoài trình diễn vào lúc trời còn mờ sáng thế này.


Haizzz, cuối cùng thì cũng thoát khỏi cuộc điều tr.a của hội đồng thẩm vấn, mệt hộc xì dầu. ==


available on google playdownload on app store


Thật sự là có vấn đề gì to tát đâu, chỉ là có may mắn ngủ chung phòng với một anh chàng trẻ đẹp, rồi đường ai nấy đi thôi. (mọi người thông cảm, đầu óc đứa trẻ này quả thật rất đơn giản) Với lại, chuyện đi lạc này, trong gia đình đã diễn ra thường xuyên đến mức khi vừa nhìn thấy tôi, bố mẹ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, haizz.


Và, rốt cuộc thì tôi cũng biết, đêm qua, sở dĩ tôi có thể tung tăng nhảy nhót bên ngoài cũng chỉ vì một nguyên nhân.
Nguyên nhân đó mang một hình hài cụ thể, cụ thể ở đây chính là ông anh gàn dở Trịnh Sơn!!!


Câu chuyện tối qua đại loại là, chẳng hiểu giời xui đất khiến thế nào mà lúc đó lão ta lại bị Tào Tháo hô cả mười tám đời tổ tông ra mà đuổi, khiến lão phải bầu bạn với toilet một quãng thời gian không phải là ít, và rồi sau khi trút bỏ nỗi niềm xong thì lão già mất nết đó đi thẳng vào phòng riêng ngủ, quên mất béng khi đó trăng đang tròn. ==


Và rồi sau đó...
Bạn công dân quèn tội nghiệp là tôi đã cả gan đi ra ngoài lang thang, rồi thì trèo tường náo động giấc ngủ vàng ngọc của một anh đại công tử cực kì đẹp trai hào nhoáng...


Nghĩ một lúc tôi lại tiếc rẻ chép miệng, anh chàng đêm qua quả thật là xinh trai đến choáng ngợp, ước gì được tái ngộ nhỉ hê hê, uổng thật, tôi còn chưa kịp hỏi tên cậu ta.
“- Khiết Du!!” Đầu Đinh, tên con trai bàn trên bất thần quay xuống gọi khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ mộng mơ đẹp đẽ của tôi.


“- Học sinh! Nghiêm!!” Như một cái máy, tôi đứng bật dậy gầm lên khi nhác thấy bóng người vừa bước vào cửa.
Toàn bộ học sinh trong lớp cũng lập tức xô ghế đứng dậy.
Cô Hùng giá đáo!!


Ngoài lề một chút, sau đây tôi xin có đôi lời về cô Hùng, nỗi ám ảnh những năm tháng phổ thông của tôi.
Họ tên: Cô Lê Hùng.
Code name: La Sát Nương Nương
Nghề nghiệp: GV Hoá – kiêm chủ nhiệm lớp 11A3
Tình trạng hôn nhân: Độc thân nhưng vẫn còn gân


Tuổi: ? (Thật ra là vì đầu năm không ai có đủ can đảm để hỏi cô vấn đề hết sức tế nhị này ==)
Cô Lê Hùng là cô giáo có thâm niên giảng dạy lâu năm trong trường, kèm theo bề dày lịch sử đen tối của những lần phân phát những tấm vé một chiều tới phòng giám thị.


Mà tính cách của cô, hức, mọi người nhìn tên cũng đã rõ rồi chứ nhỉ?
Cô Lê Hùng thống trị khối 11 bằng cây thước gỗ siêu bền bóng loáng do được cọ xát với thời gian (“thời gian” ở đây có thể hiểu nôm na là thân xác khốn khổ của các em học sinh) và 3 chiếu chỉ bất hủ của cô:


Ví dụ, khi cô cho một học sinh hạ cánh an toàn trong sổ đầu bài, bạn ấy lu loa lên thì cô sẽ phán đúng 1 câu: “Tôi đẹp tôi có quyền.” Đấy là chiếu chỉ 1.
Chiếu chỉ 2: “Tất cả chỉ là nguỵ biện.” - Đó là khi bạn học sinh tội nghiệp bắt đầu năn nỉ ỉ ôi giải thích blah blah blah...


Chiếu chỉ 3: “Tôi không quan tâm” – được xem như lời kết siêu phũ phàng cho toàn bộ cuộc nói chuyện.
Tuy thân hình không được to cao, nhưng uy phong từ người cô toả ra vẫn làm cho học sinh toàn khối nói riêng và toàn trường nói chung sợ *** mật xanh mật vàng.


Xin các bạn hãy dành cho cô Lê Hùng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất! tr.a la la!
Khụ, được rồi, chúng ta cùng trở về vấn đề chính. -_-
Cô Hùng lúc này đã bước vào lớp và đứng thẳng người trên bục
giảng, giọng cô âm vang như tiếng chuông đồng:
“- Các anh chị, mời ngồi.”


Cả lớp im phăng phắc, nhẹ nhàng ngồi xuống, tất cả học sinh khoanh tay ưỡn ngực, nét mặt chăm chú gương mẫu nhìn lên bảng. (toát mồ hôi, lúc có giáo viên dự giờ lớp tôi cũng chẳng được như thế này)


“- Hôm nay, lớp chúng ta sẽ chào đón một học sinh mới chuyển sang, cậu Mai, mời cậu dời gót ngọc vào đây, bảng tên lớp tôi có gắn kim cương trên đó à?”
Ngoài cửa có tiếng ho khe khẽ.


“- Nhanh lên, tôi không có cả ngày đâu, cả lớp, xin giới thiệu, đây là cậu Mai Hứng Canh, từ bây giờ cậu ta sẽ trở thành 1 phần của tập thể lớp ta.” Giọng cô Hùng vang lên ầm ầm.
Ta có thể nghe thấy tiếng quai hàm mọi người rơi lộp bộp.
Mai...Mai Hứng Canh Cậu ta là con người dân tộc vùng sâu vùng xa à


“- Khụ, là Mai Hán Khanh, thưa cô.”
Liền sau đó, một khuôn mặt đẹp đẽ từ từ trình diện.
Có tiếng xì xào phấn kích.
Oa, thì ra là...
Thiếu gia trong truyền thuyết đó!
Cậu ấm con nhà giàu đó!
Nhân vật thần tượng đó!
Xuất hiện rồi, bằng xương bằng thịt!


Thật may mắn, hotboy nổi tiếng thì ra chuyển đến lớp của họ!
.......
Hán Khanh cả đời này chưa từng thấy e dè một ai, có lẽ trừ cha hắn ra, nhưng sao, haizz, khi gặp bà cô dữ dằn này, bản năng cún con trong hắn lại mạnh mẽ trỗi dậy. >”
Cặp mắt hổ phách uể oải của hắn lại từ từ lia khắp lớp, tốt, toàn con trai.


Hế, nhưng mà, hình như cuối lớp có một đứa con gái?
Không sai, mái tóc đen óng ả dài mượt đó, chỉ có thể là của con gái, nhưng...


Nhưng tại sao từ lúc Hán Khanh bước vào lớp đến giờ, hắn cứ có cảm tưởng là cô ta đang cố núp đằng sau quyển sách tiếng Anh to đùng kia thế nhỉ? Cứ như là ăn trộm ấy.
Thật khó hiểu.
Chất giọng ghê rợn của cô Hùng lại vang lên:


“- Xem nào, lớp hết chỗ rồi. Cậu Mai, vui lòng xuống phía cuối lớp ngồi cạnh lớp trưởng, có một bàn vẫn còn trống.”
Hàng lông mày thanh tú của hắn khẽ nhíu lại.
Kì – dị!


Cuối lớp, chỉ còn bàn của cái cô ch.ết bầm thích làm nữ nhân bịt mặt kia là còn trống, và cô ta chính là lớp trưởng sao?
Mà hình như khi nghe được sự chỉ định chỗ ngồi của Hán Khanh, cô ta có vẻ càng co rúm người lại...
Tốt thôi, hắn sẽ sớm biết cô ta là ai.


“- Cảm ơn cô.” Hán Khanh lễ phép nói với cô giáo rồi từ tốn đi xuống cuối phòng học.
Cộp.
Cộp.
Tiếng bước chân từ tốn và lãnh đạm.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ngay cạnh cô nàng buồn cười kia, đôi mắt sắc sảo cong lên vui thích.


“- Khiết Du, gỡ quyển sách xuống, ở đây không phải nơi cho chị làm điệp viên.” Cô Hùng đột ngột gằn giọng.
Run rẩy, quyển sách từ từ được hạ xuống.
Tôi – nữ nhân bịt mặt, sợ hãi nhìn sang bên cạnh...
Đôi mắt kẻ kế bên bỗng mở to thao láo, rồi cuối cùng nheo lại:
“- A, ra là cô.”


Tôi rịn mồ hôi trán. Đây đây đây chính là cái gã kì cục hôm nọ tôi đã xui xẻo ngủ chung phòng, cuối cùng tôi còn chôm chỉa luôn đôi giày patin của hắn...
------ Sấm vang chớp giật ------


Hán Khanh có cảm giác như tìm lại được món đồ chơi lâu ngày lưu lạc, a, thì ra là cô ta, tốt quá, chẳng tốn công gì nhiều.
Rất chậm rãi, hắn nham hiểm nhả ra từng chữ, miệng nở nụ cười kì quái:
“- Đêm qua vui không?”
Đêm qua vui không...
Đêm qua vui không...
Đêm qua vui không...


Âm lượng của Hán Khanh không phải là to, nhưng vì không khí xung quanh đang lặng phắc như tờ nên câu nói đó của hắn giống như ném một quả mìn xuống mặt hồ yên tĩnh...
Đám con trai trong lớp: “....”






Truyện liên quan