Chương 21: Ra mắt cái mà ra mắt
Tôi ngồi trên ghế mà có cảm giác như đang đặt mông lên tổ kiến lửa, vô cùng ngứa ngáy, vô cùng khó chịu. >_
- “ Khiết Du, em có sao không? Tại sao lại ngọ nguậy liên tục vậy?” Một giọng nói dịu dàng đến mức có thể làm ch.ết người đột ngột bay tới, càng làm sự bực bội ở bàn toạ của tôi ngày một tăng thêm.
Tôi quay sang lườm Hán Khanh một phát sắc như dao cạo, khó chịu rít qua kẽ răng:
- “ Việc gì đến cậu hử?”
- “ Bác gái thông cảm, cô ấy đôi lúc tính khí rất thất thường ạ.” Hán Khanh lờ tịt như không nghe thấy, miệng cong lên thành một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, giả lả nói với mẹ tôi.
Mọi người đã nghe thấy gì chưa? Là bác gái đó!! >_
Mẹ tôi híp mắt cười chúm chím, đon đả phẩy phẩy tay như đang xua một con ruồi vô hình trong không trung:
- “Tất nhiên rồi, con bé này ngốc bẩm sinh mà, gặp được chàng trai tuyệt vời như con quả là duyên tốt của nó đó.”
Khoé miệng tôi giật giật hoảng loạn. Mẹ ơi, cái này không phải là duyên tốt, mà là nghiệt duyên! =.=
Cái tên khùng Hán Khanh này, chiều nay chẳng nói chẳng rằng, đột ngột nảy sinh ra một cái ý định ngu ngốc là “đi ra mắt gia đình bạn gái”. Thế là, mặc cho tôi hằm hè đe doạ sẽ lôi mười tám đời tổ tông hắn ra mà hỏi thăm sức khoẻ, Hán Khanh vẫn hùng dũng hạ cố đến nhà tôi chơi một bữa ra trò. T_T
Mẹ tôi vừa ra mở cửa, đã thấy một đại đại đại mỹ nam có sắc đẹp hại nước hại dân đang rụt rè đứng đó, vô cùng lễ phép cúi chào bà một tiếng, nhất thời làm hồn vía của bà cưỡi mây bay đi mất biệt.
Sau đó, như người mất hồn, bà đờ đẫn dẫn Hán Khanh vào nhà, suýt tí nữa đã sập cửa vào mặt tôi đánh rầm, đau lòng muốn ch.ết. =.=
Và rồi chưa kịp để tôi kịp mở miệng ú ớ gì, hắn bắt đầu chân thành giới thiệu, hắn là bạn trai mới của tôi.
Mẹ tôi đương nhiên đã bị thứ nhan sắc ch.ết người kia hớp hồn, trở nên vô cùng thân thiết với Hán Khanh, tay bắt mặt mừng nói chuyện với hắn rất tâm đầu ý hợp. Thậm chí tôi còn nghe loáng thoáng mẹ hỏi hắn làm thế nào để có làn da trắng đẹp không tì vết như vậy…
Rốt cuộc, tôi đau đớn phát hiện, mình dường như đã trở thành đứa con ghẻ. >_
Cũng may là tôi vẫn còn có đồng minh: Ba.
Ba tôi từ xưa đến nay vốn nổi tiếng chúa ghét những gã công tử bột, nay nhìn thấy Hán Khanh thì sự không vừa mắt đã thể hiện lộ liễu ra ngoài, thế là cả buổi chiều ông chỉ ngồi đó nhìn hắn bằng ánh mắt mà một tên con trai gan dạ cũng phải rùng mình.
Quan trọng nhất, Hán Khanh không gan dạ. Hắn biến thái.
Lúc này đã là gần tối mịt, nhưng cuộc nói chuyện hào hứng của hắn và mẹ tôi vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ kết thúc. Quá bất bình, tôi bực bội đứng dậy đi thẳng lên phòng, ném lại một câu sặc mùi súng đạn:
- “ Mẹ, con đi tắm nhé, tiễn khách giúp con.”
Tiếng cười khanh khách của mẹ theo đuôi tôi tới tận phòng tắm.
----- 20 phút sau -----
- “Thơm quá, nghe như mùi cá chưng tương đấy nhỉ?” Tôi vui vẻ vừa lau khô tóc vừa bước xuống cầu thang, miệng lẩm nhẩm một giai điệu quen thuộc.
Nhưng khi vừa bước tới bếp, tôi á khẩu.
Hán Khanh đang đứng đó như một hung thần, một hung thần đeo tạp dề hình gấu Pooh. O_O
- " Cậu cậu cậu còn làm cái quái gì ở đây?" Tôi sợ hãi lắp bắp.
Hắn toét miệng cười, chùi bàn tay thanh tú dính đầy dầu mỡ vào tạp dề, nói bằng giọng bình thản:
- "Giúp mẹ nấu cơm."
Nay lập tức, tôi phát hiện ngữ khí tên này có gì đó không bình thường. Hán Khanh nói là "mẹ" chứ không phải "mẹ cậu", từ khi nào mà hắn trở nên trơ trẽn như vậy chứ á á!!! Đó là mẹ CỦA TÔI, không phải mẹ cậu, liều liệu hồn đấy. >"
Ba tôi hí hửng từ bếp bước ra, tay cầm cái muỗng canh vung loạn xạ, thân mật vỗ vỗ vai Hán Khanh:
- "Tay nghề thằng nhóc này thực sự không tồi, đồ ăn rất tuyệt."
Thế là, chiều hôm đó, phụ huynh của bạn Trịnh Khiết Du chính thức bị anh chàng Hán Khanh thu phục một cách vẻ vang. >_
Suốt bữa ăn, chỉ có ba mẹ tôi cười hi hi ha ha nói chuyện với hắn, còn tôi cúi đầu hùng hục nhai cơm, vô cùng đau khổ.
- “À Khanh này, thế lần đầu tiên con gặp con gái bác là ở đâu vậy?” Mẹ tôi đột nhiên tò mò, hỏi Hán Khanh bằng một vẻ mặt rất phấn kích.
Hán Khanh thong thả gảy gảy hạt cơm trên đũa, nho nhã đáp lời:
- “Làn đầu tiên con gặp Khiết Du, là khi cô ấy đang nằm trên giường con.”
Ngay tức khắc, dưới gầm bàn, chân anh thiếu gia nào đó bị đạp một cái thật mạnh. >_
Tôi cố nuốt đống cơm trong miệng xuống, nói lúng búng trước cặp mắt kinh hoàng của ba mẹ:
- “ Hơ hơ, Hán Khanh nói đùa đấy mà, đùa thôi mà, ha ha…”
Hán Khanh tôi biết cậu không phịa chuyện, nhưng cậu ăn nói kiểu đó tôi sẽ bị lột da đấy biết không =.= Đêm đó tôi có cố ý đâu, là do tôi bị bệnh, do tôi bị bệnh mà!!
- “Mẹ ơi con đói!!” Đột nhiên ngoài cửa có tiếng hét quen thuộc của ba gã anh tôi vang lên, phá tan bầu không khí kì dị trong phòng. Dạo này bọn họ bắt đầu khoá học thêm nào đó ở khá xa nhà, nên tối nào cũng về muộn như vậy.
Sau đó, như một bầy tê giác giận dữ, Trịnh Hải, Trịnh Lâm và Trịnh Sơn đùng đùng bước vào, cặp sách mỗi người quăng một ngả, miệng vẫn không ngừng cười nói.
Nhưng khi nhìn thấy Hán Khanh ngồi đó, nụ cười trên môi họ tắt phụt.
Trịnh Sơn nhìn hắn một lúc, sau đó hét lên:
- “A, chú mày chính là thằng nhóc mặc quần xà lỏn mà hôm nọ em gái tôi đã đèo đi bằng xe đạp đúng không”
Hán Khanh: “…..”
Ba: “….”
Mẹ: “…..”
Tôi: “…..”
------ Cuối cùng, bữa ăn tối kì quặc đó cũng kết thúc -----
Sau khi ngoan ngoãn chào mọi người trong nhà, Hán Khanh vẫn còn chần chừ nấn ná không chịu đi. Tôi hận không thể dùng chân đá văng tên quái đó vật ra khỏi nhà mình, khó chịu túm hắn lôi thẳng ra cửa, mặc cho cặp mắt gườm gườm của ba ông anh đang quét theo sau.
Trời đã sập tối.
Trăng đang lên.
Đứng tựa lưng vào cửa, tôi nhíu mày nhìn hắn:
- “Tại sao chưa về nữa?”
Hán Khanh chỉ im lặng, đứng khoanh tay nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nói:
- “Tôi thích bố mẹ cậu.”
Tôi thở dài, di di chân xuống đất:
- “Phải, họ cũng rất thích cậu.”
Đột nhiên, hắn bước lại một bước, rồi chưa kịp để tôi phòng bị gì, Hán Khanh bỗng hôn phớt lên trán tôi, giống như một cánh hoa lướt nhẹ qua.
Gió đêm mát lạnh.
Môi hắn ấm nóng.
Từng dây thần kinh dưới da tôi gào thét, nơi hắn chạm môi vào như phóng ra những tia lửa điện tí tách. Một cơn rùng mình chạy dọc qua thân thể, chỉ để lại nhịp tim đập gấp gáp.
Đầu óc tôi trống rỗng, không biết nên nói gì, nên làm gì,
Hán Khanh đứng lùi lại, miệng nở nụ cười dịu dàng, toả sáng rực rỡ còn hơn cả ánh trăng trên cao:
- “Khiết Du, chúc ngủ ngon.”
Sau đó, tôi cũng không rõ hắn đã đi từ lúc nào, chỉ lơ mơ nhớ mình đã “trôi” chầm chậm lên phòng dưới cặp mắt hiếu kì của ba gã anh và ba mẹ.
Tối đó, bạn Khiết Du nhanh chóng chìm trong mộng đẹp, khoé miệng vẫn còn vương một nụ cười ngây ngốc ngọt ngào.
"Người tình thật sự là người có thể làm bạn bủn rủn chân tay chỉ với một cái hôn nơi trán - Marilyn Monroe."