Chương 102: Tôi không phải loại người như vậy
Lâm Yên cũng không biết mình trở lại nhà trọ như thế nào.
Cả người bồng bềnh như bay.
Mấy năm yêu đương với Hàn Dật Hiên, cũng chưa từng có cảm giác tuyệt vời như thế!
Tỉnh táo một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi chụp ảnh trang điểm.
Lâm Yên vừa nằm xuống không lâu, điện thoại liền đinh đinh đinh vang lên.
Xe này không phải lái về nhà trẻ: Chị dâu! Ơn cứu mạng, suốt đời khó quên! Về sau có gì cần đến tiểu đệ, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, em cũng sẽ không chối từ!
Xe này không phải lái về nhà trẻ: Chỉ là chị dâu, tiến độ của hai người thật sự có chút chậm, làm sao bây giờ gặp mặt vẫn là Bùi tiên sinh Lâm tiểu thư?
Xe này không phải lái về nhà trẻ: Bằng không em giúp chị, trực tiếp đưa anh em đến trên giường của chị, như vậy tuyệt đối là cách quen thuộc nhanh nhất, chị dâu chị suy nghĩ một chút?
Lâm Yên: "..."
Đêm hôm khuya khoắt, có thể đừng nói chuyện về loại chủ đề này được không? Còn để cho người ta ngủ hay không!
Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: Miễn đi, tôi không phải loại người như vậy!
Lâm Yên mặt đen lên mà nhắn lại, sau đó trực tiếp mở chức năng yên lặng, nằm xuống đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Yên rời giường thật sớm.
Trên bàn trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm tất cả đều rối loạn, trừ một số thứ trước đó nhà tài trợ tặng, đều là cô tùy tiện mua, bình thường cô đối những vật này thật sự là không có hứng thú.
Lâm Yên lật tới lật lui, từ trong một đống nhãn hiệu rối loạn cùng bình bình lọ lọ quá hạn, lấy ra một bình Chando* tự nhiên còn dư hơn phân nửa đắp lên mặt.
*Chando là tên một hãng mỹ phẩm cao cấp ở Trung Quốc.
Sau đó cô lại khó có được mà nghiêm túc làm dưỡng da cơ bản, trang điểm không phải chuyện đùa, chính cô căn bản không biết làm, trong các kỹ năng của cô thật sự là không có học loại kỹ năng này.
Cuối cùng, cô mở tủ quần áo ra nhìn lướt qua, bên trong toàn bộ đều là quần áo cô mua, tất cả đều là đen sì lại rất rộng rãi, mặc vào hết sức dễ chịu, thế nhưng tính thẩm mỹ thì một lời khó nói hết, mặc lên người liền giống như ông cụ bán thức ăn ngoài chợ.
Cát xê được trả trước tất cả cô đều dùng để trả tiền thuê phòng, còn có một ít cô đã gửi tới tài khoản của mẹ, hiện tại chỉ còn lại một chút tiền sinh hoạt, còn không có kinh phí đi mua quần áo.
Cho nên, tìm tới tìm lui, Lâm Yên vẫn chỉ có thể chọn một cái quần dài trắng.
Hồi tưởng lại, tối hôm qua khi cô đi gặp Bùi Duật Thành, ăn mặc giống như là quần áo mua của các cụ ông ngoài chợ, không có chút hương vị nữ nhân nào.
Ngô, ánh mắt của Bùi Duật Thành... Không biết thật sự có vấn đề hay không nữa...
"Lâm Yên..." Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của Uông Cảnh Dương.
Lâm Yên thay xong quần áo, đi mở cửa.
Uông Cảnh Dương liếc mắt đánh giá cô, tập mãi thành thói quen lộ ra biểu lộ ghét bỏ, "Mấy ngày nay một chút động tĩnh cũng không có, còn tưởng rằng bà bị Fan hâm mộ chém ch.ết trong nhà!"
Lâm Yên lườm hắn một cái: "Đã nói rồi, tôi đang bế quan luyện tập..."
"Tôi nhớ hôm nay bà đi thử vai, cần tôi đưa bà đi không?" Uông Cảnh Dương hỏi.
Lâm Yên rất tự mình hiểu lấy lắc đầu liên tục, "Không cần, trong vòng mười bước bên cạnh tôi, tốt nhất không nên có bất kỳ người khác phái nào xuất hiện."
Khoé miệng Uông Cảnh Dương hơi giật, "Được, vậy bà cẩn thận một chút."
Lâm Yên khoát khoát tay: "OK!"
Uông Cảnh Dương nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng lầu bầu nói, "Cũng đừng liều ch.ết đến khổ cực như vậy, thực sự không được, cùng lắm thì mặc kệ thôi! Tốt... Tốt xấu gì bà còn có tôi đây..."
Lâm Yên cảm động gật đầu, vỗ bả vai Uông Cảnh Dương, "Biết, cảm ơn, thật không hổ danh là huynh đệ tốt nhất của tôi!"
Uông Cảnh Dương: "..."
Huynh đệ đại gia bà...
Lão tử theo đuổi bà, đuổi đến còn chưa đủ rõ ràng sao?