Chương 2: Phong lưu tiểu kiếp

Để tóc hoàn tục, bốn chữ đó đối với nhà tu là cả một sự nhục nhã. Cổ Thanh Phong yên chí khi mình nói xong, đối phương thế nào cũng nổi giận, giở mặt ra tay tấn công luôn. Nên chàng vừa nói vừa lui về phía sau nửa bước, giơ tay lên trước ngực giở thế Tý Ngọ thần công bổn môn ra để phòng bị.


Ngờ đâu Diệu Chân nghe nói, chỉ hơi ngẩn người ra giây lát, chứ mặt không thay đổi chút nào, trái lại còn mỉm cười, nhìn Cổ Thanh Phong và đáp :
- Chú em hà tất phải đứng lấy thế để phòng bị như vậy làm chi?


Nếu tôi sớm gặp người anh tuấn và như ý như chú thì tôi đã để tóc hoàn tục từ lâu rồi.
Cổ Thanh Phong không ngờ đối phương lại trả lời một cách kỳ diệu như vậy, khiến chàng dở khóc dở cười.


Ni cô Diệu Chân thấy Cổ Thanh Phong có thái độ ngượng nghịu như vậy, càng không nhịn được cười, rồi ẽo lả tiến lên mấy bước, đứng cạnh người chàng, liếc mắt tống tình, với giọng ɖâʍ đãng nói :


- Chú em chớ có nghĩ vơ nghĩ vẫn, giở hết điều kiện này điều kiện nọ ra như vậy làm chi? Chú tuy phong lưu anh tuấn thực, nhưng chú thử xem chị đây có điểm nào kém chú đâu?
Ni cô vừa nói dứt lời, Cổ Thanh Phong dồn sức vào cánh tay và ngón tay, rồi nhắm yếu huyệt ở trước ngực của Diệu Chân điểm luôn.


Diệu Chân là tay lão luyện giang hồ, đã sớm biết Cổ Thanh Phong là một nhân tài kiệt xuất trong võ lâm đương thời, phải vừa nói vừa thuyết, chứ không phải là những người khác mà dễ dàng bắt chàng ta phải chịu khuất phục mình được đâu. Ít nhất cũng phải đấu một trận rất kịch liệt, rồi nghĩ cách chế ngự đối phương, thì mình mới toại nguyện được. Vì vậy tuy Ni cô giở hết những lời lẽ ɖâʍ đãng, và lẳng lơ ra quyến rũ, nhưng một mặt vẫn vận công tụ khí để chuẩn bị...


available on google playdownload on app store


Hãy nói Cổ Thanh Phong vừa ra tay tấn công một cái, tưởng Diệu Chân thể nào cũng phải giơ tay lên chống đỡ hay tránh né. Ngờ đâu, Ni cô ấy không những không tránh và không chống đỡ, lại còn ưỡn ngực ra thừa chỗ có đống thịt nhô lên như hai cái bánh bao và chỗ đầu như hạt sen, dí luôn vào tay của đối thủ. Mặt Ni cô vẫn ɖâʍ đãng hết sức và còn dùng giọng lả lơi nói :


- Chú em, thể ra bề ngoài của chú như Liễu Hạ Huệ, mà sự thật thì chú lại là chàng hái hoa phải không? Chàng trai trẻ nào mà chả hiếu sắc, mèo nào mà chả bắt chuột? Phải, phải, phải như vậy mới là Trung Điều kiếm khách rất yêu quý của chị chớ!


Cổ Thanh Phong từ khi theo ân sư của chàng là Trung Điều Dật Sĩ đi khắp giang hồ, tới đâu hành hiệp tới đó. Chàng đã trải qua rất nhiều trận phong ba bão táp, nhưng chưa hề đấu một trận nhu mì ɖâʍ đãng như thế này bao giờ.


Đây là lần đầu tiên chàng kinh lịch, nên chưa chi mặt chàng đã đỏ bừng, hoảng sợ đến nỗi rút tay lại. Chàng càng hổ thẹn bao nhiêu thì Đãng Phách ni cô lại càng them muốn bấy nhiêu. Bỗng nhiên, Ni cô nghiêm nét mặt nhìn Cổ Thanh Phong, và với giọng đứng đắn nói :


- Chú em, tôi biết nếu chú chưa đấu với tôi một trận, chú vẫn chưa chịu phục đâu. Thôi thế này vậy, trong năm mươi hiệp, nếu tôi bắt không nổi chú, thì tôi đi luôn, quyết không quấy nhiễ chú nữa. Nhưng vạn nhất, bị tôi bắt giữ, thì chú ngoan ngoãn nghe theo lời chị sai bảo nhé!


Cổ Thanh Phong trợn ngược đôi lông mày lên trả lời :
- Được!
Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm :


“Tuy Phương Ngoại tam hung oai trấn giang hồ thật, nhưng năm xưa đã bị sư phụ ta đánh bại. Huống hồ, gần đây ta lại khổ công tu luyện, thì võ công của ta đã tiến bộ rất nhiều, chẳng lẽ ta lại chống đỡ không nổi năm mươi hiệp của Ni cô ɖâʍ đãng này hay sao?”


Diệu Chân tuy võ nội công thượng thặng và đã ngông cuồng nói như trên, nhưng y thị cũng biết Cổ Thanh Phong cũng không phải là người tầm thường dễ hà hϊế͙p͙ đâu, nên khi nói xong, liền tĩnh tâm vận công, hai mắt cứ nhìn thẳng vào đối phương để đợi chờ đối phương ra tay tấn công mình.


Cổ Thanh Phong thấy Diệu Chân cứ tiếp tục phô diễn những điệu ɖâʍ đãng khó coi ra hoài, liền tỏ vẻ nghiêm nghị quay mặt đi không thèm nhìn, nhưng trong lòng cũng phải kinh hãi thầm oai danh của Phương Ngoại tam hung. Vì vậy chàng lại nghĩ :
“Nếu ta phen này không hết sức đối phó sẽ làm mất hết danh tiếng của sư môn đi!”


Hai người ngầm nhìn nhau một hồi, rồi Diệu Chân ra tay tấn công trước. Ni cô múc chưởng nhằm hông bên trái của Cổ Thanh Phong đánh tới.


Cổ Thanh Phong cảm thấy chưởng của đối phương chưa đánh tới mà đã có một luồng gió mạnh lấn át tới trước. Gió ấy đã làm cho chàng đau buốt thấu xương. Lúc này, chàng mới biết đối phương đã luyện môn âm độc chưởng lực, trái hẳn với Tý Ngọ thần công của mình.


Một bên thì thuần âm chưởng lực, một bên là thuần dương chưởng, đánh là tương khắc, vậy ai thắng ai bại thì phải xem công lực ai mạnh hơn. Nhưng Tý Ngọ thần công của Cổ Thanh Phong đã luyện tới mức khá cao siêu rồi, vì vậy chàng liền nghĩ ngay ra được một kế, vội làm tản mát hết Tý Ngọ thần công đi, và chỉ dùng chưởng lực tầm thường mà chống đỡ thôi.


Sở dĩ chàng làm như vậy là muốn cố ý giữ lại thực lực và cũng muốn để cho đối phương khinh thường mình nữa, rồi mới thừa cơ dồn hết toàn lực ra phản công luôn một thể. Như vậy mới có thể diệt trừ được Ni cô ɖâʍ đãng đã oai trấn giang hồ từ bấy lâu nay.


Cổ Thanh Phong đã lập tâm dụ địch, nên vừa đỡ xong chưởng lực của đối phương đã bị đẩy lui về phía sau ba bước liền. Diệu Chân thấy mới đấu đã đẩy lui được đối thủ, nên hết sức khoái chí cười khúc khích và nói :


- Chú em nếm mùi chưa? Huyền Âm chưởng lực của chị đây dám tự khen là thiên hạ vô song. Nếu chú không ngoan ngoãn nghe lời chị, một lát nữa hơi hàn độc tấn công vào trái tim chú sẽ chịu không nổi liền.


Cổ Thanh Phong biết chưởng lực của đối phương rất sâu độc, nên đã dùng Thuần Dương tuyệt học của sư môn truyền thụ cho ngấm ngầm ban bố vào các yếu huyệt để phòng vệ rồi. Vì vậy, nên bề ngoài chàng làm ra như chịu đựng không nổi chưởng lực của Diệu Chân mà lùi về phía sau ba cười, nhưng hơi hàn âm của đối phương vẫn không thể nào xâm nhập vào trong người chàng được.


Chàng biết đối thủ rất khôn ngoan, nếu mình giả bộ không khéo sẽ bị đối phương hay biết liền. Chàng liền cả cười, xông vào tấn công luôn.


Chàng sử dụng Tung Dương Đại Cửu Thủ, một môn chưởng pháp nội gia có oai lực rất mạnh ra tấn công, nhưng trước sau chàng vẫn chưa dám giở Tý Ngọ thần công ra đối phó vội. Thậm chí cả môn Thiên Độn kiếm pháp chàng cũng giấu diếm nốt.


Diệu Chân một mặt giở Đào Hoa chưởng, pho chưởng pháp rất đắc ý của mình ra, và khinh công Lạc Ảnh thân pháp ra đối phó với Tung Dương Đại Cửu Thủ của Cổ Thanh Phong. Vừa đẩy y thị vừa cười và la lớn :


- Chú em võ công của chú chỉ có thể làm người đứng đầu trong trong những nhân vật thứ hai của võ lâm thôi, chứ đối với chị thì hãy còn kém xa thôi!


Cổ Thanh Phong tuy chưa giở tuyệt học của sư môn ra, nhưng Tung Dương Đại Cửu Thủ của chàng cũng lợi hại khôn tả, những kẻ tầm thường không dễ gì đối phó đâu. Tuy chàng đã giở hết pho chưởng pháp đó ra đối địch, mà Diệu Chân vẫn ung dung lắm, không hề bị uy hϊế͙p͙ tí nào.


Lúc này, Cổ Thanh Phong mới kinh hãi thầm, mới biết tài ba của quần ma quả thật lợi hại, như vậy sau này ra tay cứu người yêu tất phải trải qua rất nhiều trân hung hiểm mới có thể thành công được.
Chàng đang nghĩ ngợi, thì hai bên đã đấu được đến hiệp thứ ba mươi rồi. Diệu Chân lại lẳng lơ nói :


- Chú em, chúng ta đã đấu được già nửa số năm mươi hiệp rồi.
Bây giờ, chị có thể nhường thêm chú ba hiệp nữa thôi là...
Cổ Thanh Phong trợn ngược đôi lông mày, không đợi đối phương nói xong liền tiếp lời quát lớn :


- Có ai cần Ni cô nhường thêm ba hiệp đâu, cứ việc giở hết sức ra mà tấn công đi, xem tôi có thoát khỏi ba hiệp ấy không?


Nói xong, chàng liền giở ba thế võ tuyệt tác là Hoành Tảo Càn Khôn (quét ngang trời đất), Ngư Long Biến Hóa (rồng cá biến hóa), và La Hán Bát Long (phật La Hán đấu rồng) biến thành một pho chưởng lực rất mạnh và kín đáo. Chàng lại ngấm ngầm xen lẫn Tý Ngọ thần công để chuẩn bị đối địch.


Diệu Chân cười ẻo lả mấy tiếng, rồi giở tả chưởng lên hóa giải thế Hoàng Tảo Càn Khôn của Cổ Thanh Phong, và dùng hữu chưởng gạt thế thú hai của đối thủ là Ngư Long Biến Hóa. Đồng thời, Ni cô còn làm bộ giơ vai trái ra nghênh đón thế thứ ba của địch là La Hán Bát Long nữa.


Còn miệng của y thị thì dùng giọng lả lơi nói :
- Chú em, thế sau cùng, chị đã nương tay cho chú rồi. Sở dĩ chị giơ vai ra chống đỡ như thế là muốn xem võ công của Tiêu Đại tiên sinh lợi hại như thế nào...


Ni cô vừa nói tới đó thì vai phải đã bị trúng phải hữu chưởng Cổ Thanh Phong, y thị liền thấy có một luồng hơi nóng luồn sang.


Đãng Phách ni cô quả thật danh bất hư truyền, nội công cao siêu khôn tả, bị đánh trúng một chưởng nặng như thế mà chân chỉ lui về phía sau một bước. Nhưng y thị cũng cảm thấy chỗ bị đáng đó nóng như lửa thiêu, và mới hay là nguy tai không sao tránh né được nữa.


Chỉ nghe thấy kêu “hự” một tiếng, người của nàng đã bị sức của chưởng lực Cổ Thanh Phong rồi, thân hình của nàng bị đẩy bắn ra ngoài xa bốn năm thước, chân loạng choạng, người lảo đảo như suýt té.


Nếu mà lúc thường thì Cổ Thanh Phong đánh được kẻ địch như thế đã ngừng tay liền, nhưng bây giờ đối với một Ni cô ɖâʍ đãng và hai bàn tay đã dính đầy máu hôi, thì khi nào chàng chịu buông tha cho.


Hơn nữa, chàng lại thấy Ni cô đã nghe lỏm chuyện của Bàng Chân Chân nói với mình rồi. Chỉ sợ y thị đi báo cho cha của Chân Chân thì sau này phiền phức lắm. Cho nên chàng thấy đối phương đã bị Tý Ngọ thần công đã thương, mà còn nhảy lại giơ tay ra điểm vào tử huyệt ở phía sau óc của địch thủ liền.


Diệu Chân chỉ muốn Cổ Thanh Phong phải chịu phục mình, cho nên mới ngông cuồng như thế. Chứ thực sự Tý Ngọ thần công của Cổ Thanh Phong chưa chắc đã thắng nổi Huyền Âm chưởng lực của y thị.


Bây giờ, y thị vừa kinh hãi vừa tức giận, lại thấy Cổ Thanh Phong đuổi theo tấn công tiếp. Ni cô liền cười nhạt một tiếng, cố nhịn đau quay nhìn lại, hà một hơi rất thơm tho vào mặt Cổ Thanh Phong liền.


Hơi thơm đó vô hình vô sắc, mà lại phun ra một cách quá đột ngột như vậy, nên Cổ Thanh Phong không kịp đề phòng liền ngửi phải hơi thơm đó, và cảm thấy mặt mũi tối tăm, chân tay uể oải, ngã phịch xuống ch.ết giấc liền.


Thì ra Phương Ngoại tam hung tự biết mình tâm địa độc ác, ra tay tàn nhẫn nên gây rất nhiều oán thù. Cho nên mỗi người luyện tập một môn kỳ lạ để phòng thân. Diệu Chân thì làm ba cái răng giả, trong mỗi một cái răng chứa rất nhiều thuốc mê hồn. Khi gặp cường địch, trong một lúc nguy hiểm, sẽ cắn vỡ chiếc răng giả, nhai nát viên thuốc đó, rồi phun ra thành một mùi thơm vô hình, vô sắc. Kẻ địch chỉ ngửi mùi thơm một tí là ch.ết giấc liền.


Từ khi Ni cô luyện thành công môn này đến giờ, đây là lần đầu tiên đem ra sử dụng, quả nhiên làm cho Cổ Thanh Phong mê man bất tỉnh ngay. Ni cô nghiến răng mím môi nhìn mặt Cổ Thanh Phong cười nhạt một tiếng rồi nói :


- Ta không ngờ ngươi ít tuổi như vậy mà đã luyện được Tý Ngọ thần công của Tiêu lão tiên sinh. Bây giờ, ta hãy phế võ công của ngươi đi, xem ngươi có ngoan ngoãn để ta chi phối không?


Y thị nói xong, cúi mình xuống giơ hai tay để vào hai vai của Cổ Thanh Phong định bóp gãy cái gân ở trên đầu vai của chàng ta đi. Nhưng tay của y thị vừa rờ tới vai của Cổ Thanh Phong, đang vận công vào hai bàn tay để bóp cái gân cái, thì lúc ấy y thị mới hay Tý Ngọ thần công của chàng đã làm cho tạng phủ của mình bị thương, không sao vận chân khí lên được.


Diệu Chân đành phải hậm hực thâu tay lại, đưa mắt nhìn bộ mặt xinh đẹp của Cổ Thanh Phong, rồi bỗng nghĩ ra một kế, cười một cách ɖâʍ đãng, rồi nói :


- Để lại võ công cho mi để ta tiêu khiển dần càng hay. Dù sao ta cũng quyết định đem mi đi Mỵ Hương tiểu trúc Đàn của Tam Nguyên bang ở Cửu Nghi Sơn để cùng chị Khổng Lăng Tiêu hưởng thụ cả một thể.


Mi chỉ cần uống một viên thuốc Túy Tiên Hoàn của chị ấy, thì dù mi có là anh hùng cái thế, xương đồng da sắt đi chăng nữa lúc ấy mi cũng phải chân tay mềm nhủn, lúc nào cũng ham muốn sự vui thú và làm bầy tôi tớ suốt đời cho chị em chúng ta. Làm như vậy thể nào cũng khiến con nhỏ Bàng Chân Chân kia được toại nguyện. Nhưng nó có ngờ đâu, bà Dì của nó lại hưởng mùi chàng trai trẻ này truớc, thật là thú vị quá.


Diệu Chân nhất định như vậy, liền điều hơi vận khí qua loa xong, rồi cúi xuống ẵm Cổ Thanh Phong lên, và tiến thẳng về Tam Nguyên bang ở Cửu Nghi Sơn ngay.
Hãy nói Bàng Thiên Hiểu Bang chủ của Tam Nguyên bang vội vàng sai chim bồ câu truyền Chu Hồng Trúc Lệnh triệu hồi con gái là Bàng Chân Chân về ngay chủ đàn.


Bàng Chân Chân rời khỏi núi Trung Điều, vừa đi vừa nhớ nung Cổ Thanh Phong và nghĩ thầm :


“Theo sự nhận xét của ta thì chuyến gặp mặt này, Thanh Phong đại ca đối với ta có tình cảm rất sâu sắc rồi. Chỉ vì chàng biết chị Hồng Tiếu trước, vả lại anh ta là người quang minh chính đại, đã trót yêu họ Mạnh ấy, không tiện san sẻ tình yêu cho ta. Nếu ta cố hết sức cứu được chị Hồng Tiếu ra, để cho hai người được toại nguyện, thì hai người thể nào cũng cảm ơn ta mà...”


Nghĩ tới đó, hai má nàng bỗng đỏ bừng, vội lấy hạt châu của Cổ Thanh Phong tặng cho ra ngắm nghía một hồi, rồi miệng lẩm bẩm :
- Chân Chân ta tuy rất yêu Thanh Phong thật, nhưng ta không phải là người ích kỷ. Sau này, làm thế nào được như hai hạt châu Tỷ Muội này, hai chị em cùng về một chủ thì mãn nguyện lắm rồi.


Tuy Bàng Chân Chân đã giở hết tốc lực của khinh công ra đi để mau trở về Tổng đàn, nhưng khi nàng về tới nơi đã thấy Khổng Lăng Tiêu lại đợi chờ mình, nên nàng chưa tới gần đã mỉm cười và kêu gọi :


- Tam Di Nương, cha có việc cần kiếm tôi phải không? Việc gì mà quan trọng đến nỗi phải sai chim bồ câu truyền Chu Hồng Trúc Lệnh đến núi Trung Điều như thế?
Khổng Lăng Tiêu mỉm cười đáp :


- Nhị Di Nương của cô dùng chim bồ câu truyền thư gởi về báo tin rằng đã phát hiện tung tích của Lâu Sơn tam sát ở trong Cửu Hồi cốc ở tại núi Ô Mông rồi. Nhưng vì Miêu Cương song quái cũng nhúng tay vào việc này, Dì ấy với Hỏa Hài Nhi sợ không đủ sức đối phó, cho nên mới gởi thư về cầu cứu như thế!


Bàng Chân Chân nghe nói đã tìm thấy tung tích của Lâu Sơn tam sát rồi, mừng rỡ vô cùng, vội hỏi tiếp :
- Miêu Cương song quái được liệt vào Thập tam Danh thủ của võ lâm, quả thật là không phải tay tầm thường. Nhị Di Nương đã phi thư về cầu viện, chẳng hay cha đã phái ai đi tiếp ứng thế?


Khổng Lăng Tiêu mỉm cười đáp :


- Sau khi cha cô được tin, đáng lẽ đã thân hành đi cứu viện, nhưng vì mùng một tháng ba đại hội Tỷ Kiếm ở Bắc Hải đã sắp đến nơi, nên đành phải cùng Hộ pháp Thiết Kiếm chân nhân đi Bắc Hải, mà sai chim bồ câu truyền Chu Hồng Trúc Lệnh triệu cô về để cô cùng Hòa Hợp song đồng đem Phiên Tường Bách Kiếm và Liệt Khuyết thần phủ hai vật báu trong Phiên Thiên Tam Bảo để cấp tốc đi ngay Cửu Hồi cốc trong núi Ô Mông. Làm sao mà tới trước được Miêu Cương song quái để chờ phục được Lâu Sơn tam sát, cướp Mạnh Hồng Tiếu đem về bổn bang.


Bàng Chân Chân nghe nói, đưa mắt nhìn Hòa Hợp song đồng.


Trong tay Tiêu Anh đã ôm một cái túi da báo dài và bẹp. Còn Tiêu Tuấn thì lưng đeo một môn khí giới bên ngoài có lụa đỏ bọc chặt. Nàng biết ngay hai cái đó là Phiên Tường Bách Kiếm và Liệt Khuyết thần phủ, hai vật trong tam báu mà cha mình rất ít khi sử dụng tới. Nàng liền nghĩ thầm :


“Đã có Phiên Thiên Nhị Bảo này, nếu chuyến này ta gặp Phương Ngoại tam hung, thì ta có thể nhờ hai vật này diệt trừ kình địch cho Thanh Phong đại ca liền để báo thù hộ anh ấy vụ thư phòng bị chúng thiêu đốt ở trên núi Trung Điều”.
Nàng càng nghĩ càng khoái chí, mỉm cười và nói :


- Cha phân phái như vậy, thì theo ý tôi cũng không nên chậm trễ nữa. Tiêu Anh, Tiêu Tuấn đã sẵn sàng chưa? Nếu đã thu xếp rồi thì theo tôi ngay!
Tiêu Anh, Tiêu Tuấn chắp tay vái chào nàng, để đợi chờ nàng ra lệnh. Khổng Lăng Tiêu vừa cười vừa nói :


- Hai anh em y đã thu xếp gọn gàng từ hai hôm trước. Bây giờ, lúc nào cũng có thể lên đường được ngay. Nhưng cha cô còn có hai việc muốn chỉ thị, bảo cô phải nên tuân theo!
Bàng Chân Chân vội hỏi :
- Chẳng hay cha tôi định chỉ thị chi thế?
Khổng Lăng Tiêu đáp :


- Điều thứ nhứt là dặn cô gặp Miêu Cương song quái cẩn thận lắm mới được, nếu chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, thì đừng đấu với chúng vội, và cũng phải đề phòng đừng để cho Song quái liên hợp với Tam sát.
Bàng Chân Chân gật đầu. Khổng Lăng Tiêu lại nói tiếp :


- Còn đối với những nhân vật võ lâm khác, thì cô đừng suy nghĩ gì hết, cứ việc giở thủ đoạn thật ác độc ra mà đối phó.
Bàng Chân Chân hơi cau mày, nhưng nàng lại cười ngay được và hỏi :
- Thế còn điều thứ hai?
Khổng Lăng Tiêu bỗng lộ vẻ sát khí, cười khỉnh và nói :


- Điều thứ hai, cha cô chỉ thị nhỡ có sự gì khó khăn mà không sao bắt cóc được Mạnh Hồng Tiếu về đây, thì cô cứ ra tay diệt nàng ấy đi để cho ba môn tuyệt học trong Đằng Ma bảo lục mất tích trên giang hồ này cho rảnh.
Bàng Chân Chân thất kinh hỏi :


- Cha chỉ thị như thế có phải là bảo tôi nếu vạn nhất không bắt được nàng Mạnh Hồng Tiếu về đây thì phải giết nàng đi phải không?
Khổng Lăng Tiêu gật đầu :
- Nếu Tam Nguyên bang chúng ta không được toại nguyện thì các môn phái khác cũng không được như ý nốt!


Bàng Chân Chân không dám tiết lộ sự liên can của mình với Mạnh Hồng Tiếu ra sao, chỉ hơi nghiến răng mím môi, rồi dẫn Hòa Hợp song đồng lên đường đi ngay.
Khổng Lăng Tiêu bỗng vội ngăn lại và dặn thêm :
- Chân Chân hãy khoan, tôi có một việc này muốn nhờ cô.
Bàng Chân Chân dừng bước lại hỏi :


- Chẳng hay Tam Di Nương có việc gì thế cứ nói đi!
Khổng Lăng Tiêu muốn nói lại thôi, nhưng sau cùng mới khẽ cười và nói :
- Nghe nói anh Khổng Đại Bằng với Hắc Xà giáo chủ các người ấy đã nhúng tay vào việc này...


Bàng Chân Chân không đợi chờ Khổng Lăng Tiêu nói xong, liền hiểu ý ngay, vừa cười vừa đỡ lời :


- Ý của Tam Di Nương như thế nào, tôi hiểu rồi. Nếu vạn nhất mà hai bên ra tay xung đột nhau, thì tôi nên nương tay nhường nhịn, nhưng đối với Hắc Xà giáo chủ thì khỏi cần khách khứa phải không? Mà cứ theo tục lệ của Tam Nguyên bang chúng ta mà xử trí, có đúng như thế không?


Khổng Lăng Tiêu thấy Bàng Chân Chân đem theo hai báu vật ấy, oai lực rất mạnh, nàng chỉ sợ anh nàng rất nóng tính, vạn nhất hai bên trở mặt nhỡ thế thì sao, cho nên nàng mới dặn bảo Chân Chân trước như thế. Bây giờ, nàng thấy Chân Chân nói như vậy, mới hơi yên tâm mỉm cười đáp :


- Chân Chân chớ có thị mạnh mà kiêu ngạo, phải biết hiện giờ trong võ lâm có rất nhiều nhân tài kình địch. Ngay như Hắc Xà giáo chủ cũng là người đa mưu túc trí, tài ba cũng rất đặc biệt chứ không phải là những kẻ dễ đối phó đâu, cô nên cẩn thận lắm mới được.


Bàng Chân Chân gật đầu, cúi mình vái chào Khổng Lăng Tiêu, rồi dẫn anh em họ Tiêu đi thẳng về phía Tây tức thì.
Khổng Lăng Tiêu chờ Bàng Chân Chân ba nguời đi khỏi rồi, nàng liền hướng ra phía bên ngoài vỗ tay và vẫy một cái. Liền có một Ni cô mặc áo huyền rất xinh đẹp ở trong bụi cây đi ra.


Khổng Lăng Tiêu hơi cau mày lại nhìn nữ ni khẽ nói :


- Tối hôm qua tôi đã nhận được thư của sư tỷ cô là Diệu Chân do chim bồ câu truyền tới. Chị cô bảo sẽ đem một người đến đây gặp tôi, nhưng vì Bang chủ đi xa, tất cả công việc của Tam Nguyên bang đây giao cho tôi trông nom hết. Tạm thời tôi không có thì giờ phân thân ra đó mua vui với chị cô. Huống hồ, gần đây lão già Bàng Thiên Hiểu hình như đã nghe phong thanh về hành vi tôi rồi, nên tuy y đi vắng, nhưng y đã dặn rất nhiều người tâm phúc của y canh chừng tôi. Vì vậy, tôi mới phải gọi cô đến đây, bảo cô đi ra ngoài mười dặm đón sư tỷ cô về Thanh Tâm am của cô trước, và để người ở đó, rồi một mình sư tỷ cô đến đây gặp tôi. Chúng ta bàn xem có phương pháp gì hoàn hảo hơn không?


Huyền Y Nữ Ni nghe nói đôi mắt ɖâʍ đãng xoay mấy vòng suy nghĩ giây lát, rồi cúi mình vái chào đi luôn.


Khổng Lăng Tiêu làm xong hai việc đó uễ oãi trở về phòng ngủ của mình, ngồi tựa vào giường nghỉ ngơi. Nhưng nàng cứ thấy trong người rạo rực, không sao bình tĩnh được. Nàng đang cau mày gọi con thị tỳ đưa hai trái tuyết lê đến cắt ăn. Ăn xong hai trái lê đó, con người mới bớt rạo rực, liền bật cười tự nói :


- Diệu Chân nhị muội quả thực không hổ thẹn với cái danh thiên hạ đệ nhất ɖâʍ nữ, nàng chưa tới mà đã dụ dỗ được ta.
Nàng chưa nói dứt, thị tỳ hầu cận đã bước vào thưa rằng :
- Thưa phu nhân, Cổ Mộc Gia Cát Miêu Bình một trong bốn đại Hộ pháp của bổn bang vừa về tới, xin vào yết kiến.


Khổng Lăng Tiêu biết Miêu Bình quanh năm phiêu bạt giang hồ, chuyên phụ trách dò thăm các tin quan trọng. Nếu không có việc quan trọng lắm, không bao giờ trở về bang hết. Bây giờ, y đột nhiên về tới, xin vào yết kiến như thế, hiển nhiên là bên ngoài có chuyện gì quan trọng lắm, nên y mới trở về một cách đột ngột như vậy. Nàng liền nói với nữ tỳ rằng :


- Miêu hộ pháp đột nhiên về núi, chắc phải có việc, mi mời y vào trong Tam Nguyên đường cho ta.
Thị nữ vội vàng lui ngay.


Khổng Lăng Tiêu nắn nót quần áo xong, cũng từ từ bước vào trong Tam Nguyên đường, chỉ thấy Miêu Bình tay cầm một cái gậy trúc của người mù và một cái thanh la nhỏ gọi là báo quân tri, hóa trang theo đúng một thầy tướng số.


Nàng vừa vào đến nơi đã thấy Miêu Bình ngồi ở đó đợi chờ sẵn rồi, nàng liền cười và hỏi :
- Chẳng hay Miêu hộ pháp đột nhiên trở về bổn bang, chẳng hay trên giang hồ có đại biến gì thế?


Miêu Bình là người giả mù. Bây giờ trước mặt người nhà nên y khỏi cần giả bộ như thế nữa, chỉ thấy y trợn ngược đôi mắt, tròng trắng nhiều hơn tròng đen, đôi ngươi tuy nhỏ nhưng rất sáng.
Y ngắm nhìn Khổng Lăng Tiêu một hồi rồi đứng dậy mỉm cười hỏi :


- Xưa nay Miêu Bình tôi rất ít khi hỏi thăm người, nhưng hôm nay đặc biệt hỏi thăm Khổng phu nhân ngọc thể có được bình yên không?
Khổng Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu, giơ tay ra mời y ngồi xuống.
Miêu Bình lại nói tiếp :


- Lần này Miêu Bình tôi trở về đến bổn bang quả thực có hai việc lớn, muốn thưa cùng Bang chủ. Nhưng Bang chủ lại vừa có việc đi Bắc Hải, cho nên mới phải kinh động đến phu nhân, và xin phu nhân định đoạt cho.
Khổng Lăng Tiêu biết hai việc rất quan trọng, liền cau mày lại nghiêm nét mặt hỏi :


- Xin Miêu hộ pháp cứ nói đi, hai việc đó là việc gì thế?
Miêu Bình nghiêm nét mặt lại, từ từ nói :
- Việc thứ nhứt là nghe nói năm ngoái, Đằng Ma bảo lục đã tái xuất giang hồ rồi!
Khổng Lăng Tiêu gật đầu mỉm cười và nói :


- Việc này Bang chủ đã hay tin rồi và còn phái Bích Vân Nương Liễu phu nhân, Hỏa Hài Nhi Ô Xích, anh em Hòa Hợp song đồng Tiêu Anh Tiêu Tuấn, và Chân Chân cô gái cưng của Bang chủ đem Phiên Thiên Nhị Bảo đi đối phó việc đó rồi.


Miêu Bình nghe thấy Bang chủ không những đã biết rõ việc ấy và lại còn phái năm cao thủ đi đối phó, liền kinh ngạc vô cùng, vội cầm chén nước lên uống một ngụm rồi nói tiếp :
- Việc thứ hai là trên Bách Trượng Bình tại núi Dã Nhân có người đang kiến tạo một cái cổng chào rất cao...


Khổng Lăng Tiêu nghe nói ngạc nhiên xen lời :
- Một cái cổng chào có gì là lạ?
Miêu Bình vừa cười vừa nói :
- Cổng chào ấy tuy không lấy gì làm lạ, nhưng cái tên của nó thì không tầm thường chút nào!
- Tên của cái cổng chào ấy là gì thế?
- Vạn Kiếp môn.


- Vạn Kiếp môn, ba chữ này quả thật khí phái lắm!
- Khí phái hơn thế nữa là chỗ giữa Vạn Kiếp môn ấy có khảm mười ba cái vòng xương trắng làm bằng răng thú.


Khổng Lăng Tiêu biết ngay mười ba cái vòng tròn xương trắn làm bằng răng thú đó tất nhiên thế nào cũng có tác dụng gì đấy, nên nàng không xen lời hỏi vội, chỉ lắng tai nghe Miêu Bình nói thôi.
Ngờ đâu, Miêu Bình đột nhiên hỏi lại Khổng Lăng Tiêu rằng :


- Chắc phu nhân thể nào cũng biết trong võ lâm có Thập tam Danh thủ?
Khổng Lăng Tiêu gật đầu vừa cười vừa đáp :


- Có! Miêu Cương song quái, Lâu Sơn tam sát, Chủ nhân của Thanh Bình cung ở Bắc Hải, Điếu Ngao cư sĩ, Hắc Xà giáo chủ Tạ Vân Chí, Bang chủ của bổn bang, Miêu hộ pháp, Thiết Kiếm chân nhân, và Trung Điều Dật Sĩ Tiêu Đại tiên sinh, Bích Nhãn thần ni. Tất cả cùng được xưng là Võ lâm Thập tam Danh thủ.


Miêu Bình gật đầu cười nhạt nói :
- Mười ba cái vòng xương trắng khảm trên Vạn Kiếp môn đó chắc là sửa soạn treo đầu lâu của mười ba danh thủ chúng tôi lên đó.
Khổng Lăng Tiêu nghe nói rùng mình một cái, nhưng lại cười nhạt một tiếng, rồi hỏi :


- Khí phái đó quả thật là kinh người. Thế Miêu hộ pháp có biết Vạn Kiếp môn đó đã xây xong chưa và có biết tên họ và lai lịch của Chủ nhân không?
Miêu Bình lắc đầu đáp :


- Không những tên họ và lai lịch của Chủ nhân Vạn Kiếp môn đó rất thần bí khôn lường, mà cả mặt mũi của y ra sao cũng chưa ai được trông thấy cả. Còn cái cổng chào đó đã xây dựng xong rồi, bây giờ chỉ chờ sơn đỏ ba chữ Vạn Kiếp môn đó thôi.
- Sơn đỏ ba chữ đó cũng khó khăn lắm hay sao?


- Hành động và cử chỉ của Chủ nhân Vạn Kiếp môn đó cũng thần bí lắm, không ai có thể dò biết được. Có khi nào y lại dùng sơn đỏ thường mà sơn ba chữ Vạn Kiếp môn, để dùng khiêu chiến với cá tay võ lâm cao nhủ như thế!
- Không dùng sơn thường để sơn, thì y định dùng cái gì?


- Chủ nhân của Vạn Kiếp môn định dùng máu mào hạc nghìn năm, nước của chính cái lá Linh Chi màu tía, và máu của trái tim người ác độc nhất thiên hạ để thay làm sơn mà quét chữ Vạn Kiếp môn đó!


- Máu mào hạc nghìn năm là một vật rất độc mà người ta vẫn gọi là Thiên Niên Hạc Đỉnh Hồng. Mà cả chín cái lá Linh Chi màu tía cũng là một thứ thánh dược khó kiếm lắm. Lại thêm máu của trái tim người ác độc nhất thiên hạ để làm sơn, sơn ba chữ Vạn Kiếp môn đó, quả thật là một ý nghĩ kỳ lạ và tinh diệu tuyệt đỉnh, nhưng không biết y đã tìm thấy ba vật ấy chưa?


- Hiện giờ, Chủ nhân của Vạn Kiếp môn đã phái các đệ tử của Vạn Kiếp ma cung đi khắp bốn bể, năm châu để tìm kiếm ba thứ đó. Nếu họ tìm được thì họ đã đem về sơn ba chữ Vạn Kiếp môn. Nghe nói đến lúc ấy, y sẽ gửi thiếp mời mười ba danh thủ đương thời đến dự Vạn Kiếp đại hội.


Khổng Lăng Tiêu cười và nói :
- Mong đối phương toại nguyện sớm ngày hoàn thành để cho chúng ta được chiêm ngưỡng Chủ nhân của Vạn Kiếp môn xem là một nhân vật thần kỳ như thế nào?
Nàng nói tới đó, bỗng như sực nghĩ đến một việc gì liền cau mày lại, nói tiếp :


- Hiện giờ Bích Nhãn thần ni với Trung Điều Dật Sĩ của mười ba vị danh thủ đó đã khuất núi rồi...
Miêu Bình không đợi chờ Khổng Lăng Tiêu nói xong, vội cướp lời :
- Chủ nhân của Vạn Kiếp môn đã biết hai vị ấy qua đời rồi, và đã định đặt hai người khác thay thế vào.


Khổng Lăng Tiêu mỉm cười và nói :
- Sở dĩ mười ba người đó được xưng là Võ lâm Thập tam Danh thủ có phải dễ mà gây được tiếng tăm ấy đâu? Vậy Chủ nhân của Vạn Kiếp môn định đặt ai để bổ khuyết vào đó?


Miêu Bình ngập ngừng một hồi muốn nói nhưng lại thôi. Khổng Lăng Tiêu gượng cười :
- Miêu hộ pháp cứ việc nói thực đi! Khỏi phải kiêng nể và sợ sệt gì cả!
Miêu Bình tỏ vẻ sượng sùng vô cùng, rồi từ từ nói tiếp :
- Y định đặt Khổng phu nhân và Liễu phu nhân hai vị vào chỗ khuyết đó!


Khổng Lăng Tiêu trợn ngược đôi lông mày lên, cười nhạt :
- Không ngờ cái đầu trên cổ của Khổng Lăng Tiêu này lại có tư cách được lên trên cổng chào của Vạn Kiếp môn như vậy!
Miêu Bình vẫn nghiêm nghị nhìn Khổng Lăng Tiêu và nói :


- Miêu Bình thấy Chủ nhân của Vạn Kiếp môn quyết định như vậy hoài nghi đối phương đã có thù với hai vị phu nhân và Bang chủ, cho nên tôi mới vội về đây báo tin để Bang chủ và phu nhân hay, để sớm đối phó.
Khổng Lăng Tiêu gật đầu đáp :


- Miêu hộ pháp lo âu như vậy rất phải! Nhưng việc này rất quan trọng, hãy đợi chờ Bang chủ đi Bắc Hải về rồi hãy quyết định sau! Hay là chúng ta ra tay kìm chế y trước, đem người tới đó quét sạch một phen, chẳng hay Miêu hộ pháp nghĩ sao?
Miêu Bình nghe thấy Khổng Lăng Tiêu nói như vậy, liền mỉm cười đáp :


- Kính phiền phu nhân chuyển báo Bang chủ định đoạt, Miêu Bình tôi xin cáo lui trước!
Khổng Lăng Tiêu đứng dậy tiễn khách, vừa cười vừa nói :


- Miêu hộ pháp! Nếu giang hồ không có gì, thì Hộ pháp hãy thử đi Cửu Hồi cốc ở núi Ô Mông một phen để tiếp ứng Liễu phu nhân với Chân Chân các người. Vì nghe nói Miêu Cương song quái cũng định ra tay cướp cuốn Đằng Ma bảo lục và Mạnh Hồng Tiếu là đồ đệ của Bích Nhãn thần ni...


Rồi nàng kể rõ tình hình ở bên trong cho Miêu Bình nghe. Miêu Bình lẳng lặng nghe xong, rồi gật đầu và đáp :


- Miêu Cương song quái với Lâu Sơn tam sát đều là nhân vật trong mười ba tay cao thủ của võ lâm đương thời, đều là những tay rất lợi hại không phải dễ đối phó đâu. Nếu hai bọn ấy mà liên hiệp với nhau, lại càng khó đối xử nữa! Miêu Bình tôi xin dụng hết tinh lực đi Cửu Hồi cốc một phen, sẽ tiếp ứng Liễu phu nhân với cô Chân Chân liền.


Vì Miêu Bình thân làm Hộ pháp, khác hẳn những người thường ở trong bang, lại thêm Khổng Lăng Tiêu có mưu đồ lớn, muốn liên lạc với y, nên mới thân hành tiễn y ra tận Tam Nguyên Giáp như thế!
Miêu Bình đi khỏi được nửa ngày, thì lúc ấy trời đã tối, con thị tỳ lại vào bẩm báo :


- Diệu Chân Đại Cô giá lâm!


Khổng Lăng Tiêu vì cùng Đãng Phách ni cô là chị em kết nghĩa, thỉnh thoảng vẫn giấu Bàng Thiên Hiểu đi ngủ với những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh và có nhiều khi còn ngủ chung một giường, thực là bậy bạ khôn tả. Nên nàng ta nghe thấy Diệu Chân đã tới, liền bảo thị nữ :


- Diệu Chân Đại Cô là khách quen vẫn thường lui tới, hà tất ngươi phải vào đây bẩm báo như thế làm chi? Mau mời Ni cô vào trong nội thất cho ta!
Thị nữ vâng vâng dạ dạ rút lui luôn.
Một lát sau, Diệu Chân đã đem theo một mùi thơm tho lướt vô phòng.
Khổng Lăng Tiêu nhìn Ni cô rồi ngạc nhiên hỏi :


- Diệu Chân nhị muội! Sao sắc mặt của nhị muội lại khó coi thế?
Chưa nói dứt, nàng bỗng nghĩ ra một việc, liền ra bảo thị tỳ rút lui, rồi khẽ cười và nói :
- Có phải trong khi đi đường, nhị muội đã... quá mệt nhọc phải không?
Ni cô Diệu Chân trợn mắt lên nhìn Khổng Lăng Tiêu vừa cười vừa đáp :


- Chị này thật... người ta vẫn để nguyên xi cho, chờ mình nếm mùi, mà mình lại vu oan cho người ta như thế!
Khổng Lăng Tiêu vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, vội hỏi :
- Ở đâu ra thứ hàng nguyên xi như thế?


Diệu Chân đang định nó rõ, nhưng sợ Khổng Lăng Tiêu biết Cổ Thanh Phong là người yêu của Bàng Chân Chân thì e dè không dám nếm mùi, cho nên Ni cô vội mỉm cười và đáp :


- Chị không cần phải hỏi lai lịch của món hàng ấy làm chi! Quý hồ, chị đến am Thanh Tâm, chị thấy món hàng đó là cam đoan chị ưng ý ngay. Có lẽ chị ở lại đó ba ngày ba đêm mà không chịu quay trở về đây chủ trì công việc của bang cũng nên.


Khổng Lăng Tiêu nghe thấy Diệu Chân nói như vậy, động lòng tà ɖâʍ, trong lòng ngứa ngấy khó chịu, hai má đỏ bừng, liền khẽ nói :
- Sáng mai tôi giao phó công việc trong bang xong, sẽ theo hiền muội đến Thanh Tâm am ngay!


- Quý hồ chị rảnh việc đi được thì tối hôm nay chị đến đó cũng được. Nhưng cần nhứt chị phải đem theo viên thuốc Túy Tiên Hoàn, bằng không, không những chị chán nản mà còn chưa chắc đã toại nguyện là khác.


Khổng Lăng Tiêu rất thông minh, nghe thấy Diệu Chân nói như vậy, đã biết ngay tại sao phen này Ni cô lại chịu nhường cho mình như thế, nên nàng cười và nói :


- Chị đã biết ngay mà, cô em có khi nào lại đưa món hàng nguyên xi như thế cho ta bao giờ đâu. Thế nào giữa đường mà cô em chả ăn vụng trước. Bây giờ, ta mới hay, chàng là người rất cứng cỏi, nên cô em không làm gì nổi mới đến đây nhờ vả viên thuốc Túy Tiên Hoàn của ta!


Thấy Khổng Lăng Tiêu đã nói trúng tim đen của mình, Diệu Chân mặt đỏ bừng, gượng cười và khẽ đáp :
- Chị có phải vừa rồi, chị trông thấy mặt của em khác lạ phải không?
- Chẳng lẽ cô em chưa toại nguyện mà suốt dọc đường lại mất ngủ hay sao?
Diệu Chân hờn giận đáp :


- Chị lại vu oan cho tôi rồi, tôi bị người ta dùng Tý Ngọ thần công đánh trúng một chưởng, tạng phủ hơi bị chấn thương. Bây giờ, còn đang muốn xin chị tặng cho một viên thuốc Bàng Thiên Hiểu là Long Hộ Phản Hoàn Đơn để uống nữa!


Khổng Lăng Tiêu nghe nói giật mình kinh hãi, vội lấy ngay Phản Hoàn Đơn đưa cho Diệu Chân, rồi kinh ngạc hỏi :
- Tý Ngọ thần công là tuyệt học độc đáo của Tiêu Đại tiên sinh, nhưng Tiêu Đại tiên sinh đã qua đời rồi, sao hiền muội lại còn...
Diệu Chân cười cách ɖâʍ đãng và đáp :


- Món hàng nguyên xi mà tôi đem đến cho chị đó, chính là người đồ đệ duy nhất của Tiêu Đại tiên sinh đấy!
Nói xong, nhìn thẳng vào mặt Khổng Lăng Tiêu để xem đối phương có biết chuyện của Bàng Chân Chân với Cổ Thanh Phong không?






Truyện liên quan