Chương 37: Em à! Cứu anh
Kể từ ngày hôm đó tât cả các nhân viên công ty luôn thuộc lòng gương mặt của vợ yêu thương lai của Tổng Giám Đốc của mình, có nhiều người muốn bàn tán với nhau nhưng lại không dám bàn vì hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Tối nay anh có 1 buổi yến tiệc tại vinh thự của trưởng bộ quốc phòng, ông đích thân đến nhà mời anh cùng Viên lão gia đến dự, vì quan hệ xã hội, lợi ích cho công ty anh và Viên lão gia không thể nào từ chối, anh vốn định mang Hồng Nhi theo, nhưng cô nói hôm nay cơ thể không được khỏe nên muốn được ngủ ở nhà, anh đi theo nài nỉ từ sáng đến chiều vẫn không thuyết phục được cô, cho nên đành lòng để cô ở nhà, bảo quản gia Lâm có chuyện gì phải báo anh ngay.
Mệt trong người chỉ là 1 cái cớ, thật ra cô muốn ở nhà để lên mạng xem xét tình hình của Studio của mình, đã hơn nữa năm cô bỏ bê, giao lại cho người bạn chí cốt là Ngọc Anh, nay cô biết Ngọc Anh hay online giờ này nên muốn lên hỏi thăm tình hình thế nào. Cứng đầu 100% phải ở nhà.
_ Buzzzzzz! - Cách nhắn của bọn họ.
_ Boss à! - Ngọc Anh liền trả lời.
_ Yup! Tình hình thế nào? Mọi người ổn chứ - Cô đánh máy rất điêu luyện.
_ Boss à! mọi việc cũng bình thường, nhưng không có boss, ý tưởng thật sự rất cạn kiệt. Boss à! Phân công đi. - Ngọc Anh than thở. Thật sự không có cô, bọn họ cũng hoạt động nhưng không thể nào có thành tích nhiều được.
_ Đưa hết tất cả các album đây. - Cô nhíu mày không hài lòng với sự than phiền này.
_ Đây boss - Cô gửi 1 loạt 50 cuốn album trong vòng 6 tháng vừa qua.
_ Sao chỉ cỏ 50 album thôi? - Công xuất làm việc tuột dốc, cô khá bực.
_ Khách hàng yêu cầu Boss chụp! Nhưng mà.... không có boss.... họ không thèm chụp.... hix hix - Ngọc Anh khóc lóc.
"......" cô im lặng không trả lời, nhấn chuột rà tham khảo hình.
_ Boss à! 6 tháng gần đây, rất nhiều thể loại Photography ra đời, sức cạnh tranh rất cao, giá tiền lại rẻ hơn chúng ta, làm sao đây Boss ơi! - Ngọc Anh cập nhật tình hình cho cô.
_ Ok! đưa vài người cho Boss coi - cô nghe cũng hiểu lý do mất khách, nên muốn coi đối thủ.
Ngọc anh tìm tìm kiếm kiếm sau đó gửi hơn 20 trang các photography mới ra gần đây, quả thật họ chụp rất giống những ý tưởng của cô, nhưng lỗi tả khá nhiều, với lại hình ảnh có phần u ám, xem ra giới trẻ ngay nay không còn thích xinh tươi nữa rồi.
_ Ok Thông báo với mọi người Vào nhóm đi chúng ta sẽ chat trưc tuyến màng hình - cô đã hiểu, muốn gặp toàn bộ ekip để triển khai kế hoạch
Studio Group
_ Boss!!!! Bossss - toàn thể màng hình 8 người hiện lên cùng 1 lúc, tất cả đều đồng thanh.
_ Các người còn biết tôi là Boss hà? - cô khoanh tay ngồi dựa vào ghế.
_ Boss! Chúng em biết lỗi rồi.... Bosss - Mọi người cuối mặt, nhận lỗi.
_ Tình hình 6 tháng nay tuột hơn phân nữa, các bạn muốn gì đây? Vì sao lại xuốngnhư vậy hả? - Cô nghiêm giọng
_ Boss à, chúng em thật sự đã cố gắng rồi, nhưng mà họ nói nếu không phải boss họ không chụp vả lại giá bên kia lại rẻ hơn cho nên chúng em không thể nói gì nữa - 1 nam trong ekip nói.
_ Vậy sau đây là chiến lược của chúng ta. - cô đã hiểu nổi lo của tất cả mọi thành viên, sau khi xem xét tất cả mọi thứ, cô đã có những kế hoạch mới, những ý tưởng lạ hơn. Cô bắt đầu triển khai.
Trong lúc cô đang phôi công tác việc, nêu ý tưởng cho studio của cô, thì anh bên này, sát khí đã lên tới tận óc rồi. Ong bướm thật sự bu anh rất nhiều, mặt dù tất cả đều biết anh có vị hôn thê rồi nhưng họ vẫn không chừa lấy cơ hội bám lấy anh khi không thấy vị hôn thê của anh. Ánh mắt anh lúc này còn hơn cả con dao thái lan nữa kia, thấy lũ ong vo ve sắp tiến đến, anh liếc nhìn như thể " Thử đến xem! ta sẽ biết mi thành răm mãnh ", thật sự rất đáng sợ.
Reng reng reng reng.
Đang triển khai công việc, điện thoại của cô reng lên.
_ Khang! - cô nhìn màng hình, liền bắt máy.
_ Em khỏe hơn chưa? - anh nhẹ nhàng.
_ Đã đở, tiệc có vui không anh.? - cô miệng nói, tay dơ lên như báo hiệu mọi người im lặng.
_ Em à! Cứu anh! - anh bắt đầu làm nũng với cô.
_ Sao thế? - cô nhíu mày.
_ Bọn ong bướm cứ vây lấy anh, em mau đến đây đi. - năn nỉ ỷ ôi.
_ Vậy em cần phải mang vợt điện tới à - cô mỉm cười, có vẻ gì đó rất thích thú,
_ Chính xác! mau mau đến đi - anh cười cười.
_ Ok! Em sẽ tiêu diệt bọn chúng giùm anh - cô cười gian, âm mưu của cô rất bự đây.
Sau khi cúp máy, cô nói 1 lèo
_ Mọi chuyện đã xong, các cậu cứ làm theo kế hoạch, có gì báo cáo lại với tôi, giờ tôi có việc phải đi, tối vui vẻ - cô quay lên nhìn màng hình, nói nhanh sau đó tắt màng hình, ra khỏi bàn máy tính, bước đến phòng thay đồ.
Cô lấy 1 cái tui vừa vặn, có vẻ nó chưa được mở ra, cô cầm túi nhìn nó mỉm cười rất gian " Lâu rồi không tổ chức văn nghệ, hôm nay phải phá 1 bữa mới được ". Vẻ thiên thần của cô biến mất, cô thật sự rất ranh ma.
20 phút sau, anh cứ đưa mắt ra ngoài cửa ngón chờ dáng hình cô.
_ Kính thưa quý vị, sau đây là tiết mục của 1 nghệ sĩ hải ngoại, mong mọi người hãy tận hưởng thoải mái. - MC của chương trình đi lên.
Dù là yến tiệc sang trọng, chỉ là nhạc đêm êm diệu nhưng cũng có lúc có những bài hát khá sôi nổi để có không khí, nên cô dể dàng lọt vào.
Trên sân khấu, Xuất hiện 1 con Cừu nói chính xác là 1 cô bé mặc bộ đồ bông hình con Cừu, chạy lên sân khấu, thật sự đáng yêu đến ch.ết người, sau lưng là 1 bầy thú à không 1 vũ đoàn cũng mặc đồ thú. Vẻ mặt đáng yêu lạ lẳm khiến mọi người chợt quay về sân khấu nhìn. Nhạc nổi lên. Cô bắt đầu tàn phá nơi sang trọng này ( bà này lên cơn phá như quỷ)
Bao nhiêu lâu để anh quên từng ngày, thời gian cứ thế trôi qua mauNhưng hôm nay anh đã có một người ở bên anh không lo sớm maiVà anh biết trái tim anh thật lòng muốn mang em về nơi này Babe!Tin anh đi cho anh thấy nụ cười mà anh mang theo mỗi đêmVẫn nói những tiếng yêu kia dù bao lần anh đã mơYêu em thì chẳng cần nghỉ phép đâu babe!
[ĐK]Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờTừng ngày vội trôi đi vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nàoNgày bão tố còn về đây không?Liệu chút nắng có mang em vềChờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nàoPerché Tiamo...Tiamo...Tiamo... (Bởi vì anh yêu em)
Đã có lúc anh mong thấy đối mi tựa lên đôi vai anh hao gầyNơi con tim anh chỉ thuộc về người anh mong đã bấy lâuVà anh biết trái tim anh thật lòng muốn mang em về nơi này Babe!Tin đi cho anh nghe một lần rằng em yêu anh rất nhiềuVẫn nói những tiếng yêu kia dù bao lần anh đã mơYêu em thì chẳng cần nghỉ phép đâu em ơi!
[ĐK]Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờTừng ngày vội trôi đi, vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nàoNgày bão tố còn gần anh không?Liệu chút nắng có mang em về?Chờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nàoPerché Tiamo...Tiamo...Tiamo... (Bởi vì anh yêu em)
Mỗi khi em cười anh đã tinChỉ em là người anh sẽ yêuRồi ngày đó sẽ không xaNgười hãy nói là anh, sẽ ở bên emYêu em không màn tháng ngàyYêu em không cần nghỉ phép
[ĐK]Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờTừng ngày vội trôi đi vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nàoNgày bão tố còn về đây không?Liệu chút nắng có mang anh về Chờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nàoPerché Tiamo...Tiamo...Tiamo... (Bởi vì em yêu anh) Yêu anh.... Yêu anh.... Yêu anh.... Tiamo
( Yêu không nghỉ phép - Isaac)
Bài nhạc dể thương hết sức, giọng hát cũng đáng yêu không kém, thật sự cô đã làm thay đổi không khí ở nơi sang trọng này rồi. Dù cô hát tiếng Việt, người ta không hiểu nhưng nghe tiếng hát của cô cùng bài hát rất hay. Mọi người dời lên đến gần sân khấu. Nhảy theo cô. Không khí hết sức sôi động, Chỉ 1 bức tượng đang đứng đó, ly rượu trên tay rung rung, ánh mắt cửa O, cái miệng mở ra chử A nhưng nhỏ không chỉ vậy miệng còn giựt giựt.
Câu vợt điên của cô đây sao? Thật sự làm người ta không thể đỡ. Với cái vợt điện này. Cô nhảy nhảy, vẻ cực kì hứng thú., Ánh mắt của cô thật sự rất hài lòng với cái cách quỷ quái này. Nhảy nữa bài cô chạy chân sáo xuống khán đài, chạy qua khán giả, chạy về phía anh. múa trước mặt anh, nhìn anh với dáng vẻ trêu chọc anh. Anh chí đứng đó nhìn cô, miệng bắt đầu nhếch lên cười, sau lấy tay che miệng lại, cô quả thật sự rất dể thương, đáng yêu đến người khác không thể cưởng lại, phải cười lên, trong anh rất hạnh phúc.
Trong khi đó, anh vừa cười, cô liếc nhìn đám ong bướm đằng kia ngớ người, vẻ mặt bàn hoàng khi thấy anh cười, ánh mắt lại dịu dàng với cô gái nhỏ kia, vậy mà anh lại nhìn mình với cặp mắt con dao thái lan là sao. Quả thực, cô gái nhỏ kia, rất đang yêu, không giống như các cô phấn con dày cợm.
Anh hạnh phúc quá, không cần giữ hình tượng nữa, thẳng thừng ôm cô vào lòng, nhất bổng cô lên hôn vào đôi môi đang cười toe toét của cô 1 nụ hôn triều mếm, cưng chiều, khẳng định cho tất cả mọi người thấy cô là của anh. Bên này Viên lão gia cũng không mấy ngạc nhiên, vì chính cô bé đã làm cho con trai của cô phải biến đổi, sự biến đổi tốt, ông rất vui,kẻ gật đầu hài lòng, chứ không hề tức giận.
_ Sao? Vợt điện của em có hiệu quả không. - sau khi anh hôn cô xong, cô nhẹ nhàng nhìn anh nói.
_ Rất hiệu quả. Rất hiệu quả.... anh rất hài lòng.... bảo bối của anh quá tài - anh ôm cô cao hơn đầu mình nên ngước lên nhìn cô.
_ Xin lỗi quý vị. Làm mọi người bất ngờ. Tôi xin giới thiệu 1 lần nữa, đây là Hàn Hồng Nhi, là vị hôn thê của tôi, dự tính đầu năm sau chúng tôi sẽ kết hôn, mọi người hãy chờ thiệp đỏ nhé. - anh vẫn bế cô, quay sang nhìn mọi người, ánh nhìn của anh đang rất hạnh phúc, quả thật khác xa với những gì mọi người biết về anh trong 6 tháng trước.