Chương 48: Không tin! Cần gì giải thích!
Hồng Nhi cứ đứng đó khóc, khóc đến khàn cổ họng mới bắt đầu ngừng lại. Cô cứ ngồi đó, ngồi từ sáng sớm đến giữa trưa, điện thoại thì cứ reng, cô thì cứ như không hay không biết. Cô nhìn về 1 nơi xa xâm kia, cô tự hỏi bản thân vi sao lại yếu đuối như vậy, tình yêu đang trong tay cô sao lại để vuột mất nhanh như vậy, đây đâu phải là lần đầu tiên cô gặp phải tình địch, chỉ là cô có chút không phản ứng kịp với những gì Nhu Nhi làm nên mới thành ra chuyện như vậy.
Lau đi hàng nước mắt, cô ngồi bình tỉnh lại, suy nghĩ và bắt đầu sử lí từng chuyện.
Suy nghĩ đến đây, trạng thái cô có chút bình tỉnh hơn, cô quay sang cầm điện thoại lên, 63 cuộc gọi nhỡ từ anh. Cô biết anh đang tìm cô, dù sao cô cũng đã ra khỏi nhà từ 7h sáng đến giờ là 2h chiều, anh lo lắng cũng phải. Nhưng thật lạ vì sao anh luôn cho Ấn vệ theo cô nhưng luôn lại lạc mất cô.Cô không thích bị đeo bám như vậy. Thật là khó cho anh.
_ Alo! Hồng Nhi giờ em đang ở đâu? sao em không bắt máy HẢ? NÓI MAU EM ĐANG Ở ĐÂU? - trong điện thoại tiếng người con trai sốt ruột cả buổi, gọi điện thoại cho cô cả ngày trời khiến lòng anh càng cực kì rối tung.
_ Công viên, ngọn đồi. - giọng nói của cô bây giờ chỉ vừa đủ để thều thào.
_ Ở đó, ở yên đó. - anh nghe được vị trí của cô, liền tức tốc chạy đến.
Sau 20 phút, anh cũng đã đến nơi, thấy cô gái của anh đang ngồi thất thần nơi ghế đá kia, lòng anh thoáng chốc nhói lên. Anh nhẹ nhàng bước đến, thật sự muốn ôm cô vào lòng như cái giận trong anh không thể cho phép.
_ Vì sao em làm như vậy? - Anh ngồi xuống kế bên cô.
_ Làm là làm gì? - cô không nhìn anh, miệng nhàn nhạt mở.
_ Chuyện của Nhu Nhi, vì sao em không giải thích với anh? - anh cũng nhìn về 1 phía xa xâm.
_ Không tin! cần gì giải thích. - cô khẽ cười nhạt.
_ Vậy em muốn nói rằng tất cả là do em làm? - mày đẹp anh đã nhíu lại.
_ Em đã giải thích ngay lúc đó rồi, chính anh là người không tin em mà. Giờ anh còn hỏi. - cô nức nghẹn, vốn là đã nín nhưng lại muốn khóc tiếp nữa.
_ Anh xin lỗi, lúc đó, anh nóng quá anh đã không kềm được mình, - anh nhẹ giọng trả lời.
_ Hì! Không sao, có lẽ em nên bắt đầu tập làm quen với việc khóa cửa phòng khi anh không có ở nhà - cô nhẹ giọng nói.
_ Ý em là sao! - anh nhíu mày nhìn cô.
_ Hôm đó đã có 1 ấn vệ trong phòng, anh có thể hỏi chị ấy - cô chậm rãi, thì ra có người làm chứng.
_ Chị có thể ra! - cô biết chị ấy đi theo anh đến đây liền nói.
_ Dạ thưa thiếu chủ - từ trong gốc tối, 1 nữ ấn vệ mặc đồ bó màu đen bước ra, thân hình rất chuẩn, ánh mắt lanh thấu xương.
_ Anh nhớ là anh không cho Ấn vệ vào phòng mình kia mà - anh gắt giọng.
_ Chính em là người kêu chị ấy tới vào mỗi khi anh đi vắng - cô quay sang nhìn anh.
_ Nói đi! - anh không ngờ cô lại là người luôn lường trước sự việc như vậy.
Nữ ám vệ bắt đầu trường thuật lại mọi việc, và đương nhiên anh luôn tin lời Ấn vệ của mình, vì trong quy định của bang phái, không bao giờ được nói dối, nếu không phải chủ nhân hỏi, sẽ không bao giờ tiết lộ, cho nên lời của nữ ám vệ này chắc như đinh đống cột. Anh càng nghe, càng nhíu mày, ánh mắt màu hổ phách ngày càng thăm sâu, đôi mày trên có chút nhướng lên với vẻ ngạc nhiên.
Chính Nhu Nhi đã làm ra mọi chuyện, anh lòng thật sự tức giận, bỏ anh đi 5 năm, sau quay về rồi còn cố ý muốn chia cắt anh và Hồng Nhi sao? Nhu Nhi cô thật quá đáng. Lòng anh vấy động, vậy hóa ra anh đã trách lầm cô, sự xuất hiện của Nhu Nhi lần này lai tiếp tục làm cho anh và cô càng thêm hiểu nhau hơn. Anh quyết định từ khi về sẽ sử lý Nhu Nhi cho ra lẽ.
_ Khang!.... cứ để yên mọi việc, em muốn xem Nhu Nhi sẽ hành động gì tiếp theo, có được không? -cô lấy tay đặt lên tay của anh.
_ Hồng Nhi! anh thật may mắn khi có em, anh hứa sẽ tin em vậy mà tối qua lại làm em đau khổ, anh thật sự rất đáng ch.ết đúng không? -Anh xoay toàn người, 2 tay vịn vào vai cô. ánh mắt hối lỗi hiện rõ trong anh.
_ Em chỉ đau lòng vì anh không tin em như đã hứa - cô hiểu rõ lòng mình thế nào, cô chỉ buồn trách anh vì đã không tin cô, co đã hỏi anh 2 lần như vậy.
_ Anh biết lỗi rồi, em đừng buồn nữa nhé, anh sẽ không như vậy nữa - anh thật sự thấy lỗi lầm của mình, liền xin lỗi cô.
Anh ôm cô vào lòng, tự mắng mình thật thảm bại, 2 người cứ ôm nhau như thế, đến khi mặt trời lặng dần.
Cô nghĩ cũng cần phải phạt anh, cho nên tạm thời để anh cách xa cô, để anh phải hứng chịu cảm giác thiếu thốn. Sau đó 2 người về nhà, Nhu Nhi ngồi bệch trước sảnh đợi anh, thấy xe anh quay về cô liền vui mừng đứng lên, dự định chạy lại nhưng chưa gì thấy Hồng Nhi từ trong xe anh bước ra, lòng Nhu Nhi lại càng ganh ghét hơn.
Vì muốn được anh để ý nên đã tự làm mình bị thương, anh chỉ tức giận với Hồng Nhi có buổi tối hôm qua, bây giờ thì lại đi tìm Hồng Nhi về. Vậy kế hoạch của cô chỉ đạt được trong vòng mấy tiếng thôi hay sao?.
_ Nhu Nhi, Chị đã biết lỗi, chị nóng tính quá đã làm em bị thương, chị biết lỗi rồi, em tha lỗi cho chị nhé - vừa bước xuống xe, liền thấy Nhu Nhi, kế hoạch trong lòng đã có, cô liền bước lại, nắm lấy tay Nhu Nhi, xin lỗi.
_ Đúng đó Nhu Nhi, Chị dâu đã biết lỗi và đã xin lỗi, em đừng giận nữa nhé, thôi ta vào nhà ăn cơm đi - anh cũng đã lên tiếng, vẻ mặt lại dìu dàng như không có chuyện gì xảy ra.
Nhu Nhi đã đứng hình rồi, đứng hình hoàn toàn rồi," họ? Họ? Họ? Đã hòa thuận khi nào? Anh tha lỗi cho con nhỏ đó khi nào? " suy nghĩ trong đầu cô làm cô không thể chớp mắt. Quay lại nhìn bọn họ, thấy họ vui vẻ với nhau, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cả người Nhu Nhi rung lên, cô nghiếng răng. Ánh mắt đỏ lên, máu trong người dồn lên tới đầu. Xem ra chia rẻ 2 người bằng bản thân cô không được, vậy cô sẽ chia cắt họ bằng quan tài. Chỉ có Hồng Nhi ch.ết, anh mới quay trở lại với cô.
Mọi trạng thái của Nhu Nhi, ánh mắt giết người kia đều được nữ Ấn vệ nhìn thấy, cô xem ra phải luôn ở bên cạnh nữ chủ nhân của mình hơn, không thể lơ là được, cô gái kia rất có thể sẽ làm cái gì đó gây hại đến nữ chủ nhân. Cô phải luôn tròn tư thế sẳn sàn mới được.