Chương 53: Đảo Hoa Hồng Trắng tỉnh dậy
_ Hồng Nhi! Hồng Nhi - tiếng của cụ ông đang gọi cô ở 1 cánh đồng xanh mát.
_ Sư phụ, sư phụ. Tiểu đồ nhi đang ở đây - cô đang đứng ở giữa cánh đồng lúa xanh ngát.
_ Đồ nhi ngốc. Con sao lại ở đây - sư phụ đi lại mày nhíu lại tỏ vẻ không ưng.
_ Cảnh đẹp, đồ nhi muốn ngắm - cô quay lại nhìn khung cảnh thật sự nó rất đẹp. Cánh đồng lúa chảy dài, mùi mạ non xông lên, ánh trời xanh cao vút, nắng không gắt lại rất dịu, gió thổi đều làm cho cảm giác người đứng nơi đây không thể rời đi.
_ Đồ Nhi Ngốc, con thật ngây thơ, nào đã lâu thầy trò ta chưa giao đấu, chúng ta giao đấu với nhau nào! Ông khẽ kí đầu cô, nụ cười phúc hậu trên môi
_ À dạ! vậy hôm nay Đồ Nhi không khách khí - cô khẽ khom lưng, giọng vẫn vui đùa.
Ông không nói gì thêm, bắt đầu vũ võ, cô cũng theo phản xạ vũ võ, 2 thầy trò đấu với nhau không ngừng nghỉ, sức tài ngang nhau, cô thật hứng thú, ông không thể ngừng. sau 1 trận đấu rất lâu, họ mới dừng lại, quả thật không thể so tài được, đồ đệ và sư phụ võ thế bằng nhau.
_ Đồ Nhi ngốc, con đã hoàn thành rồi, hôm nay là trận thi đấu cuối cùng của thầy trò ta. Về sau con hãy cẩn thận - ông ngưng lại tịnh tâm.
_ Vì sao thế? Sư phụ giận Đồ Nhi à? - cô ánh mắt khắc khổ.
_ Từ nay về sau, con sẽ có được hạnh phúc mà mình muốn, sẽ được người mình thương yêu che chỡ như con thường ước nguyên của ta, võ công này, ta sẽ lấy lại, con hãy sống 1 cuộc sống thật bình thường như bao bạn gái khác, không còn phải lo việc mất kiểm soát nữa - ông đặt tay lên vai Hồng Nhi khẽ nói.
_ Sư Phụ, Đồ Nhi không có ý làm sư phụ giận - cô cuối mặt
_ Ta hiểu, ta hiểu con mà, ta ở bên con cũng đã 13 năm, con thế nào ta biết rõ, hạnh phúc đang ở trước mắt con, Viên Phúc Khang sẽ là người thay ta bảo vệ con, hãy sống tốt con nhé - ông khàn giọng khẽ nói.
_ Sư phụ! - cô nhíu mày lên. Mặt như sắp khóc.
_ Ngoan! Con đã lựa chọn bỏ võ công để đến với cậu ấy, ta luôn tôn trọng con, đồ đệ à, tự đứng lên bảo vệ cho bản thân mình bao nhiu năm qua đã đủ, giờ con hãy để cho người yêu thương con được bảo vệ con như con đã nói. ta dù không bên con nữa nhưng khi con cần ta sẽ luôn xuất hiện, Hứa với ta, hãy luôn cười tươi con nhé - ông ấm áp, vuốt tóc của cô, khuyên bảo đồng nhi của ông lần cuối.
_ Con biết rồi sư phụ, người hãy bảo trọng. - cô cuối đầu đáp lễ.
_ Ngoan, mau đi đi, Viên Phúc Khang đã chờ con lâu lắm rồi. Hãy trở lại với cậu ta, dù tương lai sắp tới con sẽ gặp nhiều khó khăn và mối nguy hiểm khi mất đi võ công, nhưng hãy đánh bại đuối phương bằng mưu trí của mình con nhé. Đây là chìa khóa, cánh cửa ở đằng kia, con hãy đến đo - ông ôn hòa, ấm áp.
Hồng Nhi cầm chìa khóa trên tay, nước mắt cô dã rơi thành hàng, cô ôm chặc chìa khóa, nhìn bóng sư phụ thân thương rời đi. Cô cảm thấy tội lỗi khi đã bỏ rơi sư phụ, mặc dù loại võ công cô học có môn phái nhưng cô thật không biết nguồn gốc ở đâu, sư phụ cũng không kể, chỉ biết rằng nơi sư phụ được học là ở 1 ngọn núi, cô là đồ đệ đầu tiên và cũng là đồ đệ cuối cùng nay cô lại từ bỏ nó để tìm đến hạnh phúc, cô cảm thấy có lỗi với sư phụ, Hồng Nhi quỳ xuống, bái lạy sư phụ từ biết, lau khô 2 hàng nước mắt, cô quay lại đi về phí cánh cửa kia.
Hít 1 hơi thật dài cô mới mở chốt cửa, bên kia cánh cửa là 1 luồng ánh sáng chói chan, cô nhíu chặc mày, bước vào cánh cửa. khi cánh cửa đống lịa, là vừa lúc đôi mắt cô mở lên.
Người đầu tiên cô nhìn thấy sau 1 giất ngủ dài đó là Viên Phúc Khang, anh đang nắm chặc tay cô, ánh mắt đầu vui mừng.
_ Cừu con, cuối cùng em đã tỉnh - giọng nói ấm áp của anh vang đến tai Hồng Nhi.
_ Khang! Cô đưa tay ôm chầm lấy anh, nước mắt cô như hạt pha lê thủy tinh vở hòa trên khuông mặt sắc nước hương trười của cô.
_ Ngoan! Em tỉnh là tốt rồi. - anh ôm lấy cô. 2 tay nhè nhẹ vuốt lấy tấm lueng đang rung rẫy của cô.
_ Khang! Em đã phản bội sư phụ.... huhuhuhu..... Khang.... sự phụ giận em rồi... huhuhuhu ức... ức.... - cô khóc như 1 đứa trẻ. Thét lên vì sợ hãi. Cả thân người của cô rung lên, cô đã làm sai hay sao.
Ngày hôm đó lúc cô mất kiểm soát muốn giết Nhu Nhi, trong tìm thức của cô biết anh đến, cô cố gắng kềm chế, nói anh đem Nhu Nhi đi. Cô dù đã không còn kiểm soát nhưng cô vẫn biết anh đã quay lại nhìn cô, anh không đến gần chỉ đứng đó nhìn cô trong sự đau đớn, cô thật sự muốn tự giết ch.ết bản thân mình đi, người đàn ông nào chẳng muốn được bảo vệ người mình yêu, còn cô thì sao, võ công của cô quá cao, khiến anh cảm thấy hụt hẫng, với việc xảy ra với Nhu Nhi vừa rồi, cô thấy được ánh mắt của anh nói rằng cô đã mất kiểm soát mới đánh Nhu Nhi thế này, cô muốn là 1 người con gái bình thường, vừa đủ mềm yếu để được bảo vệ nhưng không phải là mềm yếu đến nhu nhược. Cho nên cùng đêm đó cô đã quyết định đi tìm sư phụ của mình, và quyết định phế bỏ võ công. Sư phụ lại không trách mắng ngược lại rất yêu thương và hiểu ý của cô nên đã không từ chối mà còn làm ngay cho cô, điều này khiến cô khá shock vì cô đã chuẩn bị rất nhiều, cứ mong rằng sư phụ sẽ mắng có như thế cô mới cảm thấy đỡ hơn.
Cô cứ ngồi đó khóc, Khang cứ dỗ dành cô, mặc cho cô khóc, anh biết giờ phút này, cô khóc sẽ khiến cô thoải mái hơn. Một hồi lâu sau, Hồng Nhi cũng đã nín khóc, cô nước mắt cộng nước mũi nhìn ánh, anh cười không thể nín,.
_ Hix.... đồ quỷ, ta đau buồn, mà còn cười - cô đánh vào lòng ngực săn chắc của anh.
_ Cừu con, hahaha, em có biết rằng lúc này, em rất đáng yêu không, phì phì phì.... hahahahahha... - anh cười hả hê, thật sự không phải cười vì nước mắt cộng nước mũi của cô mà là vì quá mừng khi cô tỉnh lại, thấy cô khóc có nghĩa rằng cô vẫn có cảm xúc, và cô gọi tên anh khi vừa tỉnh. Nhiêu đây thôi cũng đủ để anh vui đến phát điên rồi.
_ Hix.... hix.... - cô thúc thít.
_ Biết rồi, anh có lỗi, anh có lỗi, ngoan nào. - anh ôm lấy cô, vỗ về dụ dỗ.
Hồng Nhi trong lòng thấy thoải mái hơn khi có sự chỡ che của anh, cô cảm thấy giờ phút này cô thật sự chỉ muốn ở bên anh, ở bên anh 24/24, chỉ muốn ở nơi chỉ có 2 người, không có Hồng Nghi, không có Nhu Nhi và trong tương lai tới không biết sẽ còn xuất hiện thêm cô gái nào nữa xen lẫn cô và Khang nữa đây. Cô thật sự không muốn về đất liền, sự hi sinh vừa rồi của cô lại khiến cô cảm thấy muốn ích kỉ hơn. Muốn anh chỉ nhìn thấy cô.
_ Bảo bối ngoan! ăn chút cháo đi, 2 tuần nay em không ăn gì rồi. - anh bế cô dậy dỗ dành.
Hôm nay là ngày cô tỉnh lại, mọi việc có vẻ trôi qua suông sẽ. Giờ đây cô chỉ muốn ở lại Đảo Hoa Hồng Trăng thôi, không muốn về đất liền nữa