Chương 59: Lễ hội mặt nạ - Nguy kịch

Sau 1 ngày nghỉ ngơi, vui chơi sảng khoái cùng Viên Phúc Khang, Hồng Nhi nhà ta lại phải trở về trường, nhưng cô đầu óc khá đơn giản nên không hề động chút gì về chuyện hôm qua của Hoàng Nghiệp Du, Cô tới trường trong tâm trạng rất tốt.


_ Hồng Nhi! Cuối tuần này trường ta lại tổ chức Lễ hội mặt nạ đó - Ánh Hoa 1 đàn em trong club nhiếp ảnh có vẻ hứng thú.
_ Lễ hội mặt nạ? Có sao?- Hồng Nhi cũng có hào hứng không kém.


_ Có nha! Hằng năm đều tổ chức, em thi vài đây chỉ vì lễ hội này đó,trong lời truyền, lễ hội này tất cả Nam nữ của trường đều phải đeo mặt nạ trước khi vào cổng trường nha! Vào đúng nữa đem, đèn sẽ tắt, các chàng trai sẽ đi đến chỗ cô gái mình cho là người mình thương, 5 phút sau đèn mở, những cặp nam nữ nắm tay nhau có thể sẽ yêu nhau trọn đời đó. Thật sự rất thú vị! - Ánh Hoa kể luyên thuyên.


Hồng Nhi chỉ lắng nghe thôi, cô muốn sẽ cùng Viên Phúc Khang tham gia tiệc này, muốn được anh nắm tay và ở bên anh trọn đời.
_ Vậy người ngoài có được tham gia không? - mục đích chính của Hồng Nhi.


_ Chỉ có những người thân anh chị của học sinh trong trường mới được tham gia, còn tự ý vào thì không được, vì mỗi người sẽ được phát 2 thiệp mời, có cổng soát vé để đảm bảo an toàn - Ánh Hoa nhúng nhúng đôi vai gầy trả lời.


Vậy là Khang của cô đã có cơ hội tham gia rồi, Nghĩ đến đây cô cực kì hứng thú, cô muốn nhanh chóng hết tiết học sau đó về nhà kể cho Khang nghe, mong anh sẽ đồng ý đi cùng cô, không là dù có đi thì cũng chẳng ý nghĩa gì.


available on google playdownload on app store


Sau 8 tiết vật vả, cuối cùng cô cũng tan học về nhà, Chờ anh ở nhà, lòng cô hưng phấn không thôi, ra vào cũng hơn 1h, cuối cùng Khang cũng đã về, xe vừa đậu ở sân là cô đã chạy ra, nhào vào lòng anh cực thích thú.
_ Khang! Anh đã về - cô nằm gọn trong lòng của anh tươi cười ôm lấy cổ anh.


_ Cừu con, xem ra hôm nay tâm trạng em rất tốt - anh bế cô lên, hôn lên trán cô.
_ Khang! Vào nhà đi em có chuyện muốn nói - cô chỉ tay vào nhà.
Anh bế cô vào nhà, anh ngồi trên ghế sofa, đặt cô ngồi trên đuồi mình, nhéo lấy gò má đáng yêu của cô.
_ Chuyện gì nào? - anh nhẹ nhàng yêu thương.


_ Khang! cuối tuần này trường em có lễ hội tên là " Mặt Nạ " anh cùng em tham gia có được không? - cô hứng thú nói.
_ Cuồi tuần? Anh không hứa vì có cuộc gặp mặt với đối tác rất quan trọng - anh nhíu mày biết rằng cô sẽ thất vọng.
_ Dạ! - quả thật khuông mặt cô đã toát lên vẻ thất vọng rồi.


_ Nhưng mà! Anh sẽ cố gắng xong sớm và đến buổi tiệc kiếm em có được không? - anh dịu dàng yêu chìu cô.
_ Người đông như vậy, lại đeo mặt nạ làm sao kiếm đây? - cô bỉu môi vẻ không tin tưởng
_ Anh sẽ kiếm được em! Vì em là của anh - lời nói yêu thương của Khang làm cho Hồng Nhi muốn vở òa.


Họ yêu nhau đến trời đất cũng không thể cản, cô đã thay đổi con người anh hơn cả những gì người khác có thể nghỉ, và chính bản thân anh cũng đac thay đổi theo cô lúc nào không hay. Anh dường như không còn tàn ác như trước kia. Nụ cười của anh giờ đây thật sự luôn luôn thấy. Sự thay đổi này thật quá tốt.


Nôn nao đến buổi lễ hội cũng đến, sáng sơm Hồng Nhi đã không quên căn dặn anh phải đến, cô sẽ chờ. Cả ngày hôm nay cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ, lòng tin rằng anh sẽ đến là động lực lớn nhất để cô tham gia buổi dạ vũ này.


Cô bước ra với bộ váy xòe lộng lẫy ống ánh ngang gói, váy nhiều lớn bên trong nên tạo độ phòng, tay áo xệ ngang vai, lớp ngoài là 1 loại voan mỏng kim tuyến làm cô thật sự rất sang trọng, chiếc mặt nạ màu trắng điểm lên những hạt đá làm cô càng quyến rủ hơn thần bí hơn.


Bước xuống xe. Cô đã thu hút mọi ánh nhìn, mọi người tự hỏi rằng trong trường mình lại có mỹ nữ kia sao. Dù cô có đeo mặt nạ để che đây vẻ đẹp hiện hữu của mình đi chăng nữa thì cũng không khỏi che đậy được nét đẹp của mình.


Cô bước vào hội trường, nơi có những học sinh đang đứng, thật sự lúc này chẳng ai biết ai với ai. Trừ những bạn nữ cùng theo nhóm thì họ mới biết nhau., và những bạn nam thì đưa mặt nạ mình lên nhận dạng bằng hữu, chỉ có mình cô lẽ lôi nơi đây.. Tự tách mình ra núp vào 1 gốc khá khuất. Nhưng cũng không thể thoát khỏi ánh nhìn của các tên hám gái kia. Cô hầu như là tâm điểm của các chàng trai. Còn các cô gái thì đứng gần đó soi rồi lại mói xem cô gái này là ai để nhận dạng được, nhưng thật tiếc khi ngày thường cô chỉ là cô bé tầm thường nên giờ đây cô trở thành thiên nga thì chả ai nâ ra được.


" Khang! Mau tới đây đi " cô khẽ miệng nói, cô giờ chỉ muốn Khang của cô bên cạnh thôi, cô đến buổi dạ vũ này là muốn cùng anh như trong lời đồn chứ không còn mục đích nào khác.


Buổi dạ vũ kéo dài, cô lòng ngóng, bên trong, nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đâu, cô bắt đầu chán nản, liền đứng dậy, đi ra khỏi nơi mình ngồi, lúc cô di chuyển chuẩn bị ra ngoài cũng là đi đến giữa sân khấu, thì 1 cánh tay đã nắm cô lại, kéo cô quay ngược lại với mình. Trong lòng cô có chút vui vẻ nghĩ rằng chính là Viên Phúc Khang, nhưng khi quay lại thì không phải đó chính là Hoàng Nghiệp Du, hắn ta đã để ý cô bước ra từ chiếc xe quen thuộc nên đã đoán được mỹ nhân ấy là cô, Thây cô di chuyển nhue muốn rời đi hắn liền đuổi theo nắm cô lại. Cô giãy giụa thoát thân.


Liền đèn tắt, cô tưởng rằng sẽ bị hắn cưỡng hôn, nhưng trong bóng tối, lại có 1 cánh tay khác dựt cô ra khỏi người của Hoàng Nghiệp Du.
_ Cừu con để em phải đợi lâu!- tiếng nói thì thào đầy yêu thương.


_ Khang! Anh đã tới - cô biết đó là anh, dù anh không kên tiếng nhưng mùi hương này, lòng ngực này cô thừa biết đó là anh.
Hoàng Nghiệp Du đứng trong bóng tối nhưng do dinh dưỡng hằng ngày rất tốt nên việc nhìn tring bóng tối cũng có thể thấy được.
_ Hực - cô có 1 tiếng kêu lạ.


1 bóng đen lướt qua cô, Hoàng Nghiệp Du có thế thấy được nhưng lại không thể nhìn rõ là bóng đen đó làm gì cô và người đó là ai.
Đến khi đèn mở lên, cô vui vẻ vút lấy má anh, Hoàng Nghiệp Du đứng sau lưng trợn tròn mắt vẻ kinh hãi, anh mãi nhìn cô không để ý.


Một chất lỏng lạ trong cơ thể cô vướn vào tay anh, cô từ trạng thái trong bóng tối liền có cảm giác đau lạ như có vật nhọn gì vừa đâm vào cô, nhưng bây giờ cô mới cảm nhận hoàn toàn..


Sắc mặt cô chợt trắng bệch, cái nhau nhói hồi nãy giờ đã đau hơn khiến cô không thể chịu đựng được mà té xuống, Viên Phúc Khang hoảng hốt khi thấy máu trên tay mình từ thân thể cô tiết ra, Hoàng Nghiệp Du chỉ kêu được lên tên cô, rồi mọi người trong phòng đều hét lên. Mọi chuyện rối tung lên.


_ Hồng Nhi, Hồng Nhi! - anh vỗ vỗ mặt cô, nhưng không hề thấy động tỉnh gì.
_ Lưu! Cấp cứu, Hồng Nhi bị đâm - trong giây phút này anh chỉ kịp phản ứng gọi điện thoại cho Lưu Thiên Hoàng báo anh ta chuẩn bị phòng cấp cứu cho cô.


_ Cậu tránh ra! - Hoàng Nghiệp Du. 1 tay đang nắm lấy bắp tay của Hồng Nhi bị Phúc Khang hất ra, sau đo bế Hồng Nhi lên chậy ra khỏi buổi dạ vũ, leo lên xe phóng thật nhanh đến bệnh viện.


Hoàng Nghiệp Du cứ quỳ chỗ đó. Bất lực trước người con gái hắn yêu đang bị thương mà không thể làm gì hết, ngắm tay hắn siết lại, hắn hận, hận ông trời đã làm hắn phải ra nôn nổi này, hận ông vì sao đưa cô đến lại để cô phải dày vò hắn như vậy. Hắn không nói gì chỉ quỳ ngồi giữa sảnh. Các học sinh khác không dám động đậy, buổi Lễ Hội coi như là đã kết thúc.


Tiếng xe thắng gấp trước cửa bệnh viện. Một chàng trai với vẻ đẹp mê người vộ vả bước ra. Lúc này trên mặt anh không còn 1 chút suy nghĩ nào. Anh chỉ muốn cứu Hồng Nhi, Lưu Thiên Hoàng cùng đoàn người đã đứng đợi sẳn trước cửa bệnh viện, Phụ anh đặt Hồng Nhi lên băng-ca, đẩy cô vào phòng cấp cứu.


Sau 1 giờ cấp cứu, Lưu Thiên Hoàng vội vả bước ra. Vẻ mặt hết sức hoảng loạn,.
_ Cần máu, cần máu ngay, cô ấy bị đâm quá sâu, nguy kịch rất nguy kịch, à cậu cùng nhóm máu. Hãy truyền máu cho cô ấy - Bác sĩ Lưu đi như bay ra chỗ của Phúc Khang đang ngồi, nói không kịp thở


_ Mau! - Phúc Khang nghe được anh cùng nhóm máu, thật sự rất may mắn. Nên đã chạy như bay đêan phòng truyền máu.


Sau khi truyền máu xong anh đi ra ngoài ngồi đợi. Lúc này đầu óc anh không dám nghĩ đến bất cứ điều gì. Viên lão gia cùng Trần quản gia đã nhanh chân đi đến vẻ mặt họ cũng lo lắng không kém gì anh. Lúc này anh không thể nào nói gì cả. Chỉ lặng thinh nhìn đền cấp cứu, cầu mong cô không sao.


2 tiếng sau, Lưu Thiên Hoàng bước ra, vẻ mặt không chút biết đổi.


_ Khang! Cậu hãy bình tỉnh nghe tôi nói, vết thương hiện tại của Hồng Nhi rất sâu và nguy hiểm, chúng tôi đang cố hết sức mình, nhưng chúng tôi không dám đảm bảo với cậu. Tôi ra đây, thật sự rất khó để nói với cậu nhưng. " KHANG! CẬU HÃY NÊN CHUẨN BỊ TINH THẦN ".- vẻ mặt bác sĩ Lưu như biến hóa.


Viên Phúc Khang vung tay đám cho tên bác sĩ này 1 cái hét thật to.


_ ĐỪNG LÃNG PHÍ THỜI GIAN, NẾU CÔ ẤY CÓ MỆNH HỆ GÌ, NGƯỜI ĐI TIẾP THEO LÀ CẬU, MAU NGHĨ CÁCH CỨU CÔ ẤY, 2 TẤM BẰNG ĐẠI HỌC ĐỂ LÀM GI? TREO CHO ĐẸP HẢ, MAU CÚT VÀO TRONG VÀ LÀM CÔ ẤY SỐNG LẠI CHO TÔI - Viên Phúc Khang đã mất đi sự bình tỉnh, anh thét lên, gân xanh nổi lên.


Bác sĩ Lưu ôm mặt máu đi vào bên trong với vẻ hoảng hốt cực kì.


_ " Hồng Nhi! Em nhất định không sao, em nhất định, không sao, chúng ta còn phải đám cưới, sinh con, em và anh sẽ cùng sống ở Hoa Hồng Trắng đến hơi thở cuối cùng, em đã hứa như vậy, em nhất định sẽ qua khỏi, em không được bỏ anh. Hồng Nhi " - anh đang đứng rất vững nhưng khi nghe Bác sĩ Lưu nói thế. Anh liền quỵ xuống, quỳ trước phòng cấp cứu thầm gọi cô trong cơn tuyệt vọng.


Anh không bao giờ khóc từ khi mẹ mất,giờ thì anh đã khóc, nước mắt anh đã chảy ra vì cô, anh siết chặc nắm tay, cỏi lòng anh đau không thể thấu, anh như người ch.ết nếu cô có mệnh hệ gì. Những giọt nước mắt này của anh thật là những giọt nữa mắt vô giá thật phải khiến những người khác chứng khiến không khỏi động lòng khóc theo. Cầu cho cô gái bé nhỏ trong kia mọi việc sẽ bình an






Truyện liên quan