Chương 12: Đại tỷ lớp 11A1
Thấm thoát thời gian trôi qua nhanh, mới đây nó đã đến nhà hắn được một tháng rồi. Một tháng này là một tháng toàn những sự bực mình đối với nó. Hằng ngày, nó và hắn cứ như là không hợp khẩu với nhau vậy, cứ cãi nhau suốt thôi. Hắn cứ bắt nó làm đủ thứ việc, cứ coi nó như là người hầu của hắn vậy. Nó bực mình vô cùng, mà nó cũng không biết hắn bắt nó ở đây đến bao giờ nữa. Haizz, quá sức là bực mình!
Còn về cặp đôi kia thì đã có nhiều sự chuyển biến. Đức và Uyên cũng không còn cãi nhau thường xuyên như lúc trước nữa. Dường như họ đã tìm thấy được ưu điểm của nhau rồi thì phải, cứ nói chuyện là hợp ý nhau vô cùng. Không những thế, nhỏ còn suốt ngày khen anh trước mặt nó, nào là anh cũng dễ thương, học giỏi, đẹp trai, lại còn nhà giàu, vân vân và vân vân khiến nó muốn chóng mặt luôn. Còn Đức cũng chẳng thua kém gì, cứ khen nhỏ suốt, nào là nhỏ xinh đẹp, hiền lành dễ thương lại còn học giỏi nữa, vân vân… khiến hắn cũng phải bó tay.
…
Hôm nay, sáng vẫn như hằng ngày nó nấu bữa sáng cho hắn. Nó đã rút kinh nghiệm từ những lần trước, không lên phòng gọi hắn nữa mà nếu thấy lâu quá mà hắn vẫn chưa xuống thì nó sẽ lấy điện thoại nhắn tin cho hắn. Và hôm nay cũng vậy, nó cầm điện thoại nhắn tin cho hắn:
“ Này, anh không xuống ăn sáng hả? ”
“ Từ từ, làm gì mà gấp thế. ”
Hắn từ trên lầu đi xuống. Hắn bước đến bàn ăn và yên vị, hắn nói với giọng bực mình:
- Này, cô rãnh quá ha. Ở chung nhà mà không đi lên được à, làm gì mà nhắn tin cho hao tiền.
- Đi lên nhìn anh hả?
- Này, cô vẫn còn nhớ chuyện lần đó hả? Lần đó là do cô không chịu gõ cửa vào chứ bộ.
- Hơ, tự nhiên bây giờ đổ tội cho tôi.
- Rõ ràng là lỗi của cô.
- Này, tại hôm đó tôi gõ cửa mà anh không mở chứ bộ.
- Gõ một lần không được, không biết gõ hai lần à.
- Anh…
- Tôi sao?
- Tôi không nói với anh nữa, ăn sáng đi.
- Cãi không lại. – Hắn nở một nụ cười đểu.
- Anh… - Nó nghiến răng khèn khẹt.
Nó ăn trong sự tức giận, còn hắn thì hả hê. Hắn và nó sau khi đã đâu vào đấy, thì lại tiếp tục cùng nhau đến trường.
…
Nó và hắn bước vào lớp, nó đang bước đi thì đột nhiên có một bàn chân chắn ngang chân khiến nó suýt ngã. Rất may là nó nhanh tay lẹ chân chứ thôi là phải nằm ôm đất mẹ rồi. Nó tức giận quay lại xem đứa nào dám gạt chân nó nhưng khi quay lại thì cái mặt của Lan Khánh hiện ra ngay trước mặt. Thấy nó quay lại nhìn, Lan Khánh nở một nụ cười giả tạo, nói với giọng vô cùng hối lỗi:
- A, xin lỗi bạn. Tại lúc nãy mình thấy một con nhện nên định giơ chân ra đá nó, ai ngờ bạn lại đi ngang.
- A, đó là chân bạn đấy hả? Lúc nãy mình cứ nghĩ đó là một đống rác nào đó đấy chứ, mình định quay lại nhặt đem vứt vào sọt rác ấy chứ. – Nó nói với giọng vô (số) tội.
- Bạn… - Lan Khánh tức giận.
- Ấy, sao bạn lại tức giận thế? Nhìn mặt bạn tức giận lên trong xấu quá đấy! Bạn đừng tức giận nữa nha, sẽ không có ai yêu đâu. Với lại tức giận nhiều mau già lắm, còn giảm tuổi thọ nữa. – Nó nói.
- Bạn…bạn... hãy nhớ đó.
- Ơ, chẳng phải mình đã nói với bạn rồi còn gì? Mặt mình mình không nhớ thì ai nhớ. – Nó nói rồi bỏ đi để lại đó là sự tức giận của Lan Khánh.
- Trương Lệ Vũ, mày hãy chờ đấy? – Lan Khánh nghiến răng trèo trẹo.
Nó bước đến chỗ ngồi vào yên vị, Uyên quay xuống nhìn nó cười:
- Lệ Vũ ơi Lệ Vũ, tài năng của mày lại tăng lên rồi.
- Tất nhiên. – Nó cười.
- Quả thật, lúc nãy mày làm quá tốt luôn đó.
- Haha, dĩ nhiên rồi.
- Mày đúng là không hổ danh bạn của tao. Mày đã làm cho con đại tỷ của lớp 11A1 phải bẽ mặt rồi đó.
- Haha, cảm ơn mày đã quá khen.
- Haha. – Uyên nói rồi quay lên.
Reng…Reng…Reng…
Cô Thủy bước vào. Cô nói với giọng ôn hòa:
- Chào các em, hôm nay cô sẽ giới thiệu với các em hai học sinh mới của lớp chúng ta…
....