Chương 16: Vị hôn thê
Mặt trời đang từ từ nhô lên từ phía đằng Đông tỏa những ánh nắng ban mai xuống nơi nhân gian kì diệu này. Ngoài vườn, những chú chim nhảy nhót trên cành cây xanh mướt hòa mình vào nắng dịu êm cùng với những bông hoa hồng nhung xinh đẹp vẫn mang trên mình những giọt sương được những tia nắng ban mai chiếu vào làm chúng rực rỡ những sắc màu.
Trong căn phòng trắng toát, một cô gái xinh đẹp đang ngủ và một chàng trai đang kề đầu lên thành giường ngủ ngon lành nhưng tay của hai người vẫn đang nắm chặt lấy nhau. Cô gái nheo nheo đôi mắt của mình rồi từ từ mở mắt ra, Uyên nhìn quanh căn phòng nửa lạ nửa quen này. Nhỏ cảm thấy có một cảm giác âm ấm ở tay mình, Uyên quay lại nhìn thì thấy Đức đang ngủ, nhỏ định với tay lấy chiếc áo khoác lên Đức nhưng một cảm giác đau nhói ngay bụng làm nhỏ khựng lại kêu lên khe khẽ khiến cho ai đó tỉnh giấc.
- Ưm, Uyên. Cô tỉnh rồi à. – Đức hỏi.
- Ừm. – Uyên đáp.
- Để tôi đi báo với bác sĩ và mọi người.
- Ừm.
Anh nói rồi bước đi. Sau khoảng 10’ sau, anh quay lại với tụi nó và một ông bác sĩ già. Ông bác sĩ bước đến hỏi hỏi Uyên gì đó rồi bước đi. Ánh Ngọc lặng lẽ đi đến, nói:
- Uyên, xin lỗi bạn. Tất cả là do tôi. – Ánh Ngọc vừa khóc vừa nói.
- Ừm, không sao. Chỉ là tai nạn thôi mà. – Uyên cố gắng nở một nụ cười nói.
- Đúng rồi đó, Ánh Ngọc. Chỉ là tai nạn thôi, bạn không cần ái nái đâu. – Đức nói.
- Ừm, cảm ơn hai người đã tha lỗi cho tôi. – Ánh Ngọc nói.
Uyên nghe câu nói của Đức mà tức giận đến xanh mặt, rõ ràng là anh biết cô ta cố ý mà cũng có thể tin cô ta như thế, không lẽ nào Đức thích cô ta rồi. Uyên nhìn qua Đức rồi tức giận trước thái độ quan tâm của Đức đối với Ánh Ngọc, anh cứ cười nói vui vẻ, đã vậy lại để cho Ánh Ngọc nắm tay nắm chân nữa chứ.
Nó thấy giữa Ánh Ngọc và Đức có một cái gì đó rất kì lạ, dù Đức đã từng nói là không biết cô ta nhưng đúng là thái độ của Ánh Ngọc đối với Đức là rất kì lạ. Cô ta cứ gần như là xem Đức là của mình vậy, nói chuyện một cách rất thân mật và cả những cử chỉ thân mật nữa. Nó hỏi:
- Ánh Ngọc, hình như mình thấy cậu và Đức có vẻ rất hợp nhau về cách nói chuyện đấy.
- Thật vậy hả? – Ánh Ngọc vui mừng nói.
- Tất nhiên. – Nó nói.
- Mình cũng thấy vậy đó. Đúng là ba mẹ mình và ba mẹ Đức đã không sai. – Ánh Ngọc nói một cách rất vui vẻ.
- Ba mẹ mình và ba mẹ Đức?
- Đúng vậy. Ba mẹ mình và ba mẹ Đức là bạn thuở nhỏ thời đại học.
- À, ra vậy. Vậy chắc hai cậu không có hôn ước với nhau chứ?
-À, hình như có. Trước khi có tụi mình, ba mẹ Đức và cả ba mẹ mình đã nói là sau này sẽ để hai đứa mình kết hôn với nhau cũng có thể nói là tụi mình có hôn ước trước đó.
Ánh Ngọc nói mà không hay biết rằng mình đã nói gì. Khi nhận ra đã là quá trễ, Ánh Ngọc đã nói ra hết. Cả căn phòng im lặng trước câu nói của Ánh Ngọc. Đức như nghe tai mình lùm bùm, Ánh Ngọc là vị hôn thê của anh, không thể nào. Cả Uyên và Đức đều không thể nào tin được chuyện này, những giọt nước mắt của nhỏ như muốn rơi xuống, Uyên cố kìm nén bản thân mình để những giọt nước mắt kia không rơi xuống trước mặt Đức và Ánh Ngọc. Ánh Ngọc quay qua nhìn Đức:
- Đức…
- …. – Đáp lại Ánh Ngọc chỉ là sự im lặng.
- Thôi, mình nghĩ cũng nên để cho Uyên nghỉ. Hay chúng ta về trước đi. – Duy Bảo nói khi thấy không khí trong căn phòng càng ngày lại càng trở nên không được tốt.
- Ừm, thôi tụi tôi về. – Hắn từ nãy đến giờ mới chịu lên tiếng.
Duy Bảo bước đến đưa Ánh Ngọc về. Lúc bước ra cửa, hắn thấy được nụ cười đắc thắng thoáng qua trên gương mặt của Ánh Ngọc dù bị Duy Bảo che gần hết nhưng hắn vẫn chắc chắn đó là một nụ cười. Hắn biết đó là một sự sắp đặt của Ánh Ngọc để mong có thể cướp được trái tim của Đức nhưng có lẽ cô ta đã lầm rồi, Đức không phải là người hay thay đổi. Hắn quay qua nhìn nó, nói:
- Uyên tỉnh lại rồi, cô yên tâm rồi chứ?
- Ừm. – Nó đáp rọn.
- Sao lúc nãy cô không nói gì?
- Có gì để nói đâu.
- Cô lo cho Uyên lắm cơ mà.
- Lo thì lo mà biết nói gì?
- Haizz, tôi không nói chuyện với cô nữa.
- Ai bảo anh nói đâu.
- Ê, cô nói vậy mà được hả?
- Sao không được? – Nó quay qua nghênh cái mặt lên nhìn hắn.
- Cô nỡ nói như thế với người thấy cô buồn rồi an ủi cô à.
- Anh an ủi tôi à? – Nó hỏi.
- Ơ, tôi…tôi làm gì có. Thôi, đi về. – Hắn ngượng chín cả mặt rồi nhanh chóng bỏ đi ra xe.
Nó nhìn theo hắn khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: “ Anh cũng đáng yêu ra phết đấy, Bá Long à. ”. Nó chạy theo hắn, miệng liên tục gọi:
- Này, chờ tôi với.
Hắn vẫn bước đi nhưng cố tình bước chậm lại để chờ một người…
.....