Chương 20: Ra đi
Nhỏ vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Theo nhỏ biết thì nhỏ đã ngất đi khi tất cả mọi thứ đã dừng lại. Bác sĩ nói với nhỏ rằng nhỏ không sao, chỉ bị say sướt nhẹ thôi. Nhỏ đang ngồi trên giường xem một bộ phim hoạt hình hay hay cùng nó. Cánh cửa được đẩy vào, hắn, Đức và Duy Bảo bước vào. Đức bước đến chỗ nhỏ:
- Uyên, em tỉnh lại rồi. Em ổn chứ?
- Em ổn. – Uyên mỉm cười nói. – Ánh Ngọc đâu rồi, sao em không thấy cô ấy?
- Cô ta đang nằm ở phòng bên cạnh. – Đức nói.
- Em muốn sang thăm cô ấy. – Nhỏ nói.
- Em sao vậy? Cô ta đã hại em đấy. – Đức nói.
- Đâu có sao đâu anh, chỉ tại cô ấy yêu quá thôi. – Uyên nói.
- Không, anh không cho em đi. Lỡ cô ta làm gì em nữa rồi sao?
- Không sao đâu anh. Anh để cho em đi nhé! – Uyên nói.
- Thôi được nhưng có chuyện gì là phải la lên nhé!
- Được rồi mà.
…
Uyên đang đứng trước cửa phòng Ánh Ngọc, nhỏ hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Ánh Ngọc đang ngồi đấy, cô đang ngồi nhìn ra phía cửa sổ. Nhỏ bước đến ngồi kế bên cô, khẽ nói:
- Ánh Ngọc, bạn sao rồi?
- Bạn qua đây để hỏi tội mình đúng không? Để trách móc, chửi rủa mình đúng không? – Ánh Ngọc nói.
- Không, mình qua đây để thăm bạn.
- Thăm mình. Bạn đang giỡn đấy à?
- Không, mình không hề giỡn.
Ánh Ngọc quay qua nhìn nhỏ, nói:
- Bạn có biết là bạn đang thăm một tình địch đã có ý muốn giết ch.ết bạn để cướp lấy tình yêu không?
- Biết, mình biết.
- Vậy sao bạn còn ở đây?
- Mình đến để thăm bạn, xem bạn khỏe không?
- Bạn không ghét mình, không hận mình sao?
- Không.
- Bạn có biết bạn ngốc lắm không?
- Ai cũng nói vậy hết. – Uyên cười. Nhỏ nắm lấy tay cô nói – Ánh Ngọc, mình biết những việc bạn làm chỉ vì bạn quá yêu thôi. Mình không hận bạn mà mình chỉ thương bạn thôi.
- Uyên, bạn quá ngốc rồi. – Ánh Ngọc bật khóc ôm lấy Uyên.
…
Uyên chỉ nằm trong bệnh viện hết ngày thì được xuất viện. Vừa xuất viện thì Đức đã đưa Uyên đi ra biển chơi. Uyên đang đi dạo trên bãi biển đầy cát và ánh nắng nhẹ nhàng cũng với những ngọn gió mát lành đầy hương biển. Đức đi theo sau cô, lặng lẽ nhìn cô…
Đức và Uyên đang ngồi ngắm biển, anh choảng tay qua đôi vai nhỏ nhắn của Uyên, nhỏ cũng dựa đầu vào vai Đức.
- Ánh Ngọc sao rồi? – Đức hỏi.
- Cô ấy tốt hơn rồi. – Uyên nói.
- Vậy thì tốt.
- Ừm.
Đột nhiên, điện thoại của Uyên báo có tin nhắn. Nhỏ lấy ra xem rồi quay qua nhìn anh nói:
- Là Ánh Ngọc.
- Cô ta nói gì thế? – Đức hỏi.
- Để em xem. – Nhỏ mở tin nhắn ra. Một tin nhắn khá dài:
“ Uyên, bạn có biết không, từ trước đến nay bạn là người bạn duy nhất của mình đấy. Bạn có biết khi mình thấy bạn đến thăm mình trong bệnh viện, mình cứ sợ bạn sẽ đến và tát vào mặt mình mấy cái rồi chửi mình đấy chứ. Ai ngờ được bạn lại vào và nói với mình những lời thật dịu dàng và nhẹ nhàng ấy chứ! Mình vui lắm vì cuối cùng mình cũng đã có được một người bạn thật sự, một người bạn tốt với mình. Mình rất mừng khi cuối cùng Đức cũng đã tìm được người mà mình thật sự yêu, dù người đó không phải mình. Bạn nói với Đức giúp mình được chứ, giúp mình cảm ơn anh ấy đã quan tâm mình trong thời gian lúc trước, cảm ơn anh ấy đã cho mình hiểu tình yêu là gì dù cuối cùng đó chẳng hoàn thiện. Phiền bạn nói với anh ấy rằng anh ấy không cần quan tâm đến cái hôn ước giữa hai bên gia đình nữa, mình đã giải quyết xong rồi, nó sẽ không còn tồn tại nữa. Cuối cùng, mình chúc hai người sẽ hạnh phúc bên nhau, tạm biệt bạn! À quên, khi nào đám cưới nhớ mời mình nhá! Mình đi đây, về nơi mà mình đã đến – đất nước Mỹ lạnh lẽo vào mùa đông.
Ánh Ngọc – Bạn của bạn. ”
Những giọt nước mắt của Uyên bắt đầu rơi, Đức đỡ đầu Uyên dựa vào vai mình, nói:
- Em đừng buồn.
- Sao em không buồn chứ? – Uyên nói.
- Em hãy để cô ấy đi, để cô ấy có thể quên đi những gì buồn bã nhất.
- Ừm, em cũng nghĩ vậy. Có thể ra đi là điều tốt nhất dành cho cô ấy.
....