Chương 43: Cãi nhau
Nó đang nằm trên phòng đọc tiểu thuyết thì có tiếng mẹ gọi vọng từ dưới nhà lên:
- Vũ ơi, xuống đây chút đi con.
- Dạ. – Nó vội vã chạy xuống lầu. Không biết có chuyện gì mà mẹ lại kêu nó xuống thế nhỉ?
Nó chạy xuống lầu đã thấy ba mẹ đang ngồi đối diện với Uyên và Đức, còn có cả hắn nữa. Nó nhíu mày, chuyện gì thế này? Sau tập trung đông đủ dữ vậy. Hắn thấy nó liền vẫy tay nó lại ngồi kế bên mình. Khi nó đã yên vị thì Uyên nói:
- Dạ thưa ba mẹ, con và Đức muốn làm đám cưới.
- Hả? – Nó và hắn đồng thanh.
- Ba mẹ đang dự định làm đám cưới cho Vũ, hay con với Đức làm chung ngày luôn đi. – Mẹ Uyên nói.
- Không, con muốn làm đám cưới trước, con muốn cuối tháng này cưới. – Uyên dứt khoát nói.
- Hả? – Lần này cả mẹ Uyên cùng với nó và hắn đồng thanh.
- Sao con lại quyết định gấp như vậy? – Ba Uyên hỏi.
- Dạ, con thấy rằng con và Đức yêu nhau cũng đã lâu rồi, tụi con cũng đã đính hôn rồi. Bây giờ con nghĩ cũng đến lúc cho tụi con cưới nhau rồi. – Uyên nói.
- Nhưng làm gấp vậy, làm sao chuẩn bị kịp. – Nó hỏi.
- Tao đã tính toán xong xuôi hết cả rồi. – Uyên nói.
- Được, vậy ba mẹ đồng ý cho con cưới. – Ba Uyên nói.
- Con cảm ơn ba. – Uyên cười nói.
- Mà này, Đức. Tụi bây chuẩn bị được những gì rồi? – Hắn hỏi.
- Chẳng có gì cả, tụi tao chỉ mới hỏi ý kiến trước thôi. – Đức nói.
- Hả? Chưa chọn nhà hàng? – Hắn hỏi.
- Chưa. – Đức trả lời.
- Chưa thử váy cưới?
- Chưa. Nói tóm lại là chưa gì hết. – Đức nhận mạnh nói.
- Hả? Vậy sao hai người đòi cưới gấp vậy? – Nó hỏi.
- Tôi không biết. Đột nhiên Uyên đòi vậy thôi. – Đức nhún vai nói.
Tất cả mọi ánh mắt ở đấy đều đổ dồn vào Uyên. Uyên nhìn mọi người nói:
- Chẳng có gì cả, tại con muốn cưới thế thôi.
- Uyên, nếu chẳng có gì thì con dời đám cưới lại đi. Gấp như vậy chẳng làm kịp gì đâu. – Mẹ Uyên khuyên.
- Không. Con sẽ không dời. – Uyên nói.
- Bà đừng xen vào, cứ để cho bọn trẻ tính toán đi. – Ba Uyên nói rồi bỏ đi lên lầu. – Ba ủng hộ các con. – Mẹ Uyên cũng nhanh chóng đứng dậy bước theo ba Uyên.
Còn lại bốn đứa tụi nó, nó quay qua hỏi Uyên:
- Rồi chừng nào mày định đi thử áo cưới? Chọn nhà hàng nữa?
- Mai. Ngày mai bốn đứa mình đi lo hết tất cả. – Uyên nói.
- Mày định trong vòng một ngày lo hết tất cả? – Nó hỏi.
- Ừm.
- Rồi xong, mai khổ rồi. – Hắn than.
Đức quay qua nhìn Uyên, giơ tay cầm lấy bàn tay Uyên đặt vào tay mình, anh nhỏ giọng nói:
- Uyên này, hay chúng ta dời đám cưới lại được không? Như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn.
- Không, em tuyệt đối không dời. – Uyên nói.
- Sao em lại cố chấp như thế hả? Rốt cuộc là em muốn cái gì hả? Anh chiều em quá rồi em đâm ra bướng bỉnh như thế hả? – Đức đột nhiên quát lên.
- Đúng rồi, em cố chấp, vô lý như thế đấy. Chả bằng được như cô ta. – Uyên khinh bỉ nói.
- Em có ý gì? – Đức hỏi.
- Em có ý gì anh không biết à? Em ghét cô ta, cô ta chẳng ra gì cả, cô ta là một người mưu tính, là kẻ thứ ba. Cô ta chẳng ra gì cả. Em ghét cô ta. – Uyên tức giận nói.
- BỐP.
Cả căn phòng đờ đẫn trước việc đang xảy ra trước mắt mình. Đức đứng hình, bàn tay vẫn còn trên không trung. Năm dấu tay in hằn rõ ràng trên làn da trắng noãn của Uyên. Đức đã tát Uyên…
- Anh đánh em sao? – Uyên nói.
- Đúng, anh đánh em đấy. Em có biết là em quá đáng đúng không? Anh nói cho em biết cô ấy chẳng làm gì sai cả, cô ấy chẳng có lỗi gì cả. Người có lỗi hoàn toàn là em, người phá hoại hạnh phúc của người khác là em, em mới là kẻ thứ ba chứ không phải cô ấy. Anh cấm em xúc phạm đến cô ấy, nếu anh nghe bất cứ lời nói nào của em xúc phạm đến cô ấy thì chúng ta hủy hôn ngay lập tức. – Đức nhấn mạnh nói.
- Anh muốn hủy hôn với em? – Uyên hỏi.
- Đúng, anh muốn hủy hôn. – Đức nói dứt khoát.
- Được, anh muốn hủy hôn, em chấp nhận, chúng ta hủy hôn. Từ lúc cô ta xuất hiện, chúng ta cãi nhau, chúng ta bất hòa cũng vì cô ta. Có phải anh đã hết yêu em từ lâu rồi đúng không? – Uyên nức nở nói. - Đúng, em là người đến sau, em là người thứ ba. Em là người có lỗi hoàn toàn, vì vậy chúng ta hủy hôn đi. Em buông tay, em trả anh lại cho cô ấy đấy.
Uyên nói rồi quay lưng bước thẳng lên phòng. Đức ngồi phịch xuống ghế sofa. Anh quá mệt mỏi rồi. Hắn và nó ngơ ngác nhìn nhau, có chuyện gì vậy. Mới vừa nãy còn đang bàn chuyện chuẩn bị cho đám cưới mà bây giờ đã hủy hôn.
- Ơ, Uyên sao vậy? – Nó hỏi.
- Haizz, cô ấy lại trẻ con ấy mà. – Đức nói. – Thôi, về thôi Long. Mai mình còn phải đi sớm nữa.
- Ừm, về thôi. – Long quay qua tạm biệt nó rồi cùng Đức ra về.
Nó thấy có điều gì đó là lạ. Tính cách của Uyên hằng ngày dù nhiều lúc có giở tính trẻ con nhưng không đến nỗi là như ngày hôm nay. Lúc nãy Uyên có nhắc đến cô ta, cô ta là ai? Sao lại có thể khiến Uyên tức giận đến thế chứ? Nó nhất định phải hỏi cho ra lẽ chuyện này mới được…
Hắn và Đức bước ra xe. Khi đã yên vị trên xe, hắn quay qua nhìn thằng bạn thân đang đờ đẫn ngồi ở ghế kế bên:
- Mày có muốn đi đâu dạo không?
- Mày chở tao ra ngoài bờ sông đi. – Đức nói.
- Ừm, tao đưa mày ra đó nhưng đến đó mày phải giải thích cho tao biết chuyện gì đang xảy ra. – Hắn nói.
- Ừm.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rồi chạy vút đi trong bóng tối…
....