Chương 4: Bị từ chối
"Jade, chàng Romeo vừa quay lại và muốn một tách cafe do chính cô pha" Suzanne hét to sau lưng tôi khiến tôi suýt nữa làm đổ chai sữa đang cầm.
"Romeo? Ai cơ?"
"Người trông rất giống một trong những người mẫu của hãng thời trang Abercrombie"
"Người nào? Tôi hỏi Suzanne nhưng cô ấy đã rời đi trước khi tôi kịp hỏi hết câu. Tôi đang trong bếp giúp bà Chang chuẩn bị bột và nguyên liệu cho món bánh kếp.
Tôi bước ra khỏi phòng bếp, quét mắt nhìn toàn bộ các gương mặt trong quán. Và, tôi nhìn thấy anh ta. Người đàn ông tôi đã va phải lúc sáng, người đã nói tôi suy dinh dưỡng.
Tôi đã nhìn thấy anh ta trước đó. Không hiểu sao anh ta lại quay lại. Thôi kệ, dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi chắc rằng anh ta chính là chàng Romeo người mẫu cho hãng Abercrombie mà Suzanne nói tới.
Tôi thật chẳng ưa gã này chút nào, anh ta quá kiêu ngạo và chẳng biết xin lỗi ai bao giờ. Anh ta lúc nào cũng tự xem mình hơn người, như thể anh ta là người quan trọng lắm vậy. Đúng ra mà nói thì đó là lỗi của anh ta khi chúng tôi va phải nhau.
Tôi vội vội vàng vàng đi về phía quán cafe vì lúc đó tôi đã bị muộn rồi. Tôi nhận ra anh ta ngay khi anh ta bước ra khỏi quán, một trong những vị khách của chúng tôi ngày hôm qua. An ta đi rất nhanh mà không thèm nhìn, mắt anh ta dán chặt vào màn hình điện thoại. Tôi nghĩ rằng anh ta sẽ đi thẳng nhưng anh ta đột nhiên lại lao về phía tôi. Tôi rất ngạc nhiên nên đã không kịp tránh.
Mặt tôi đập rất mạnh vào khuôn ngực cứng như đá kia, rồi ngay lập tức tôi nằm trọn vẹn trong vòng tay của anh ta. Tôi cảm nhận được cả sự thô ráp của bàn tay anh ta đặt lên tay tôi, nó gợi cho tôi một cảm giác thật an toàn. Tôi tham lam níu giữ khoảnh khắc ấy, không ngừng đưa mùi hương tự nhiên nam tính của anh ta vào lồng ngực, sự hoà quyện của mùi nước hoa ô-đơ-cô-lôn, xạ hương và hương vị của cafe. Khi tôi nhìn vào anh ta, tôi cảm thấy bị choáng ngợp. Anh ta quả thật là một người đàn ông vô cùng thu hút, cao, gầy cùng một cơ thể hoàn hảo. Mái tóc anh ta đen mượt gọn gàng, gương mặt nhuốm màu mưa gió. Tôi cảm thấy như sắp ngất đến nơi. Đôi mắt màu xám bạc kia cứ khiến chân tay tôi bủn rủn.
Đấy chỉ là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta. Và rồi tôi nhận ra rằng anh ta hoàn toàn không phải là một Hoàng tử quyến rũ mà là một tên bạo chúa.
Tôi đã nghĩ rằng anh ta khá lịch lãm khi hỏi tôi có ổn không nhưng ngay sau đó anh ta biến thành một tên khốn. Tôi đợi anh ta xin lỗi, bởi vì đó là lỗi của anh ta, nhưng anh ta đã không làm.
Sau đó thì anh ta gọi tôi là gầy nhom và suy dinh dưỡng. Tôi thật sự cảm thấy bị xúc phạm. Ừ thì điều đó cũng không hẳn đã sai, nhưng mà tôi chưa đến mức duy dinh dưỡng như anh ta nói. Tôi trông gầy là bởi vì người tôi khá cao thôi. Tôi cao hơn 1m7 và nặng 45 kg
Ấn tượng của tôi về anh ta à? Anh ta cũng giống như Kurt và Suzanne, những kẻ thích bắt nạt người khác.
Tôi cầm đơn order, một tách Espresso. Sau đó tôi nhìn anh ta. Romeo. Đúng vậy, anh ta đích thực là một chàng Romeo ngoài đời thật.
Anh ta có vẻ là một người siêu giàu, bộ vest của anh ta đã nói lên điều đó. Đó là kiểu dáng mà những người nổi tiếng và giàu có hay mặc. Chắc nó rất đắt, có khi bằng cả tháng lương của tôi.
Và, ừm, có thể Suzanne đúng, anh ta trông rất giống một người mẫu của hãng Anercrombie. Tôi không chắc lắm về điều này vì lúc nào tôi gặp anh ta, anh ta cũng dính chặt lấy cái điện thoại và nói chuyện về kinh doanh.
Tôi nhìn anh ta một lúc, xem xét kỹ nét mặt anh ta. Quả thật, trông anh ta vô cùng thu hút, nhưng tính cách của anh ta thì... Đúng là ác quỷ.
Anh ta đột nhiên quay đầu và bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì bị bắt quả tang khi đang nhìn trộm anh ta. Trời ạ! Tôi quay mặt ra chỗ khác, giả vờ nhìn về phía khách hàng bàn bên cạnh họ.
Tôi đi về phía máy pha cafe và pha cafe cho anh ta. Tôi thậm chí còn vẽ một trái tim đôi lên đó. Rồi Suzanne bưng nó ra.
Eros
"Tôi muốn cô gái kia"
Donovan ho lên vì sặc, nhìn tôi chằm chằm, hai hàng lông màu của anh ta trông như sắp dính vào nhau đến nơi vậy. "Ý ngài là sao? NGÀI MUỐN CÔ GÁI KIA? Muốn???"
"Đúng vậy, tôi muốn cô gái ấy, pha cafe cho tôi hàng ngày." Tôi nhấp một ngụm cafe nữa. Tuyệt vời. Tách cafe này thật ngon hết sức.
"Ý ngài là ngài muốn thuê cô ấy?"
"Tại sao không?" Tôi trả lời, đầy tự tin. "Tôi chắc là cô ấy sẽ không từ chối lời đề nghị này đâu. Đây là tách cafe ngon nhất mà tôi từng uống. Cô ấy thật tuyệt vời"
"Nhưng trông cô ấy rất... Khác người" Sonovan cười
"Khác người? Không. Cô ấy không khác người, cô ấy rất đặc biệt"
Sonovan lại tiếp tục ho, gật gật đầu. "Ý tôi muốn nói cũng như vậy, thưa ngài. Đặc biệt"
Sau khi uống xong cafe, tôi đi về phía cô gái có đôi mắt màu lục bảo ấy. Cô ấy đang đứng ở quầy thu ngân, một mình.
"Tôi gửi tiền cafe." Tôi đưa tờ 100 đô và cẩn thận quan sát nét mặt của cô ấy. Cô ấy tránh ánh nhìn của tôi. Có lẽ vì cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ về vụ va chạm sáng nay.
"Của ngài hết 5 đô" Cô nói, mắt vẫn dán chặt vào tờ hoá đơn.
"Cứ giữ lấy tiền thừa"
Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, lấp lánh như ngọc ấy. Đôi mắt của cô thật đẹp. Tôi nhớ rằng mình đã từng nhìn thấy đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
"Cảm ơn ngài. Nhưng tôi không thể giữ tiền của ngài được. Quá nhiều"
"Cô rất xứng đáng được nhận số tiền đó. Cafe cô pha rất ngon". Thật buồn cười, cô ấy không chịu nhận tiền tip. Một cô thu ngân hay phục vụ lại đi từ chối tiền típ, không bình thường chút nào.
"Rất cảm ơn ngài nhưng tôi không thể cầm được." Cô trả lại tiền thừa cho tôi.
"Jade" tôi đọc trên bảng tên của cô "một cái tên rất hợp với cô, đôi mắt màu xanh lục. Cô ở đâu?"
"Xin lỗi, tôi không thể trả lời ngài được. Tôi không muốn nói địa chỉ của mình cho bất cứ ai, vì lý do an toàn thôi". Cô nhún vai, nghịch nghịch ngón tay của mình.
Thật buồn cười. Thay vì cảm thấy bị xúc phạm, tôi lại thấy cô gái này khá thú vị. Tôi chỉ hỏi cô ấy ở đâu còn cô ấy lại nhặng xị lên vì điều đó. "Tôi không phải kẻ giết người hàng loạt, nếu đó là điều mà cô lo ngại. Tôi muốn biết vì tôi thấy cô khá quen. Không biết chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?"
Cô lắc đầu " Tôi không nghĩ vậy. Chúng ta sống ở hai thế giới khác nhau."
Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì. Quả thật, chúng tôi đến từ hai thế giới khác nhau. Những con người mà tôi gặp, những nơi tôi ghé tới, những bữa tiệc và sự kiện mà tôi tham dự hoàn toàn khác với thế giới của cô ấy.
"Xin thứ lỗi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm"
"Đợi một chút" tôi vươn tay túm lấy tay cô.
Cô há hốc mồm vì kinh ngạc và ngay lập tức rút tay ra như thể tay tôi có lửa vậy.
"Hãy làm việc cho tôi."
Cô đứng như trời trồng ở đó, nhìn tôi chằm chằm "Sao cơ?"
"Hãy làm việc cho tôi. Cô chỉ cần pha cafe cho tôi hàng ngày. Không rắc rối, không áp lực công việc."
"Ngài đang đùa phải không?"
"Tôi không thích nói đùa"
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình và suy nghĩ một lúc. Sau đó, cô ngẩng đầu lên vào nói "Tôi... Tôi không thể"
"Tại sao không?"
"Tôi không thể bỏ bà chủ của tôi được. Bà ấy rất tốt với tôi, bà đối xử với tôi như con cháu trong nhà vậy. Thêm vào nữa thì tôi không muốn mình phải hối tiếc vì những quyết định bốc đồng"
"Không không. Tôi không yêu cầu cô phải trả lời ngay lập tức. Hãy suy nghĩ kĩ về điều đó. Cô có thể trả lời lại tôi vào sáng mai. Đừng lo lắng"
Cô thở dài " Dù là ngày mai thì câu trả lời của tôi vẫn sẽ không thay đổi đâu. Tôi không thể."
"Tôi sẽ trả cô gấp đôi"
Cô há hốc mồm và mở to mắt đầy kinh ngạc. Cô đưa tay sờ lên trán rồi vỗ vỗ mặt mình "không, tôi không thể thưa ngài. Tôi rất yêu thích công việc của mình và tôi không thể bỏ bà chủ của tôi được. Bà ấy cần tôi. Xin thứ lỗi, tôi rất bận"
"Gấp 3. Đó là tất cả những gì tôi có thể trả"
Cô lắc lắc đầu và cười với tôi. Tôi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô, khi cô cười rạng rỡ tới vậy. "Tôi không thể. Cảm ơn lời đề nghị của ngài."
Đột nhiên, niềm vui vụt tắt. Tệ thật, tôi rất thích cafe của cô ấy.