Chương 22
*"Thậm chí tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ yêu anh. Chỉ có duy nhất một thứ mà tôi biết, tôi biết nó từ trong từng bộ phận của cơ thể, từ đầu tới chân, tôi biết nó tận sâu trong lồng ngực trống rỗng – cái cách tình yêu có thể trao cho ai đó sức mạnh để phá hủy bạn."*
– Stephenie Meyer, Twilight
EROS
"Xin chào, em khỏe chứ?" Tôi chào Stella sau đó trao cho cô ấy một cái ôm nhẹ
"Em khỏe, cảm ơn anh" Cô ấy đặt tay lên tay tôi "anh không tới dự tiệc sinh nhật của em vào tháng trước."
"Lúc đó anh đang ở Nga." Tôi lùi một bước, khiến tay cô ấy trượt khỏi cánh tay tôi
"Em đã rất mong rằng anh sẽ đến" Cô ấy trả lời, nở một nụ cười quyến rũ như mọi lần.
Tôi cười. "Thỏa thuận kinh doanh quan trọng với anh hơn việc đi tới một đất nước khác chỉ để dự tiệc, Stella ạ."
Cô ấy chớp mắt, có lẽ để giấu đi nỗi đau "Em hiểu. anh là một người bận rộn, giống cha em."
Tôi đột nhiên cảm thấy tội lỗi. Sao tôi lại ác mồm ác miệng với cô ấy tới vậy. Việc gán ghép đó thậm chí cũng chẳng phải chủ ý của cô ấy
Thực tế mà nói, Stella chính là mẫu phụ nữ lý tưởng để lấy làm vợ cho những người đàn ông giống như tôi. Cô ấy là con của một tỉ phú và cô ấy biết cách ứng xử khi làm vợ một tỉ phú. Cô ấy đã được dạy dỗ những điều như vậy
Bên cạnh đó chúng tôi còn có rất nhiều bạn chung, những mỗi liên hệ chung, những người mà chúng tôi cùng qua lại. Từ trước tới giờ, chúng tôi luôn gặp nhau trong những bữa tiệc, những dịp đặc biệt hay các sự kiện quan trọng. Cha mẹ chúng tôi là bạn thân của nhau, anh họ của cô ấy, Inigo, là bạn thân nhất của tôi.
Cha mẹ chúng tôi muốn chúng tôi sẽ kết hôn với nhau. Vì những lý do rất hiển nhiên. Để hai tập đoàn Petrakis và Valiente có thể hợp tác với nhau trong thị trường kinh doanh thế giới.
Nhưng, tôi không ngủ ngốc tới mức lại đi vào vết xe đổ đó một lần nữa. Tôi sẽ không bao giờ kết hôn chỉ vì những lý do đó. Tôi có chính kiến của riêng mình, tôi sẽ là người quyết định sẽ kết hôn với ai và vào lúc nào. Không ai có thể ép buộc tôi, kể cả cha mẹ tôi đi chăng nữa.
Tập toàn Valiente chẳng là gì khi so sánh với tập đoàn Petrakis. Việc hợp tác giữa hai tập đoàn đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ bị thua thiệt và bất lợi.
Ích kỉ? Tôi không gọi đó là ích kỉ. Đó là việc hoàn toàn dễ hiểu. Chọn một người phù hợp để có thể chia sẽ mọi thứ và tin tưởng lẫn nhau. Thị trường kinh doanh luôn tràn ngập những kẻ với khao khát cạnh tranh, phá hủy, điều khiển và thống trị.
Tôi ngồi ở đầu kia của bàn ăn, đối diện với cha tôi. Tôi ngồi giữa Stella và Jade. Stella đang nói chuyện với em họ tôi, Paul, cậu ta rõ rang đã bị cô ấy mê hoặc.
Jade ngồi bên cạnh, cô ấy không biết cách cư xử thế nào cho đúng. Cô ấy chỉ ăn trong im lặng và lắng nghe mọi người nói chuyện. Trông cô ấy có vẻ rất thích thú với đồ ăn, đồ tráng miếng và rượu vang trước mặt.
Có tất cả 13 người đang ngồi trên bàn ăn. Cha mẹ tôi, Chloe. Còn có bà tôi, Karina Martins Anderson. Em gái của mẹ tôi Claudia và chồng của cô ấy, chú Raymund và con của họ Paul và Cassandra. Sau đó là nhà Valientes, Stella và cha mẹ cô ấy, Rafael và Natalie. Và dĩ nhiên cuối cùng là tôi và Jade
Cha tôi và Rafael Valiente đang mải nói chuyện với nhau. Họ lại nói về kinh tế. Họ thường cố gắng kéo tôi vào cuộc hội thoại của họ nhưng tôi chỉ trả lời những gì được hỏi và không nói gì thêm.
Chúa ơi, đây là bữa ăn gia đình, không phải hội nghị kinh doanh.
"Vậy, buổi trình diễn Giáng sinh của em thế nào rồi Cassandra?" Tôi hỏi em họ tôi, Cassandra, một ca sĩ nhạc pop nổi tiếng ở Canada.
"Rất tuyệt. Chỗ ngỗi chật kín và khán giả rất thích nó. Đó là một sự kiện khá thành công."
"Bà nghe nói rằng tất cả số tiền con kiếm được từ đó sẽ được mang đi làm từ thiện giúp những đứa trẻ bị mắc bệnh ung thư tại Canada." Bà tôi hỏi Cassandra.
"Vâng, đúng rồi ạ."
"Bà rất mừng vì con có lòng thương người như vậy, hãy cố phát huy nhé."
"Cảm ơn bà."
"Bà rất muốn được nghe cháu hát cho chúng ta sau bữa tối, Cassandra. Và... Chloe có thể chơi vionlin, giống như ngày trước vậy." Mắt bà chuyển từ Cassandra sang Chloe.
"Chắc chắn rồi." Chloe cười. Con bé không phải một nhạc công violin chuyên nghiệp nhưng nó chơi khá tốt. con bé vẫn thường biểu diễn trong trường, các bữa tiệc và sự kiện.
"Ồ và hãy để Stella chơi piano nữa. Con bé đã đạt giải ba trong cuộc thi piano ở Ý vào năm ngoái mà." Mẹ tôi phấn khích.
"Dĩ nhiên rồi. Phải không Stella". Bà Natalie Valiente hỏi con gái mình
"Vâng, thưa mẹ."
"Ta rất mong chờ tiết mục biểu diễn của các cháu đấy." Cô Claudia nói đầy phấn khích.
Tất cả mọi người đều bật cười trước phản ứng của cô Claudia.
"Đợi chút" Paul đột nhiên nói lớn, cắt ngang tiếng cười của mọi người. Sau đó nói "Vậy còn Jade thì sao? Cô có muốn cùng biểu diễn với các cô ấy tối nay không?"
Jade trợn tròn mắt đầy kinh hãi. Cô ấy bị sốc bởi lời đề nghị của Paul.
Tôi chỉ muốn túm lấy Paul và đấm vào miệng anh ta ngay lúc đó. Jade hát rất tệ và với hoàn cảnh gia đình như vậy ắt hẳn cô ấy không biết chơi bất cứ một loại nhạc cụ nào.
"Không... không.. Hãy mặc kệ cô ấy, Paul. Cô ấy rất hay xấu hổ." Tôi lắc đầu, hoàn toàn không đồng ý với ý kiến cho Jade tham gia cùng.
"Thôi nào, Eros. Anh có phải cha Jade đâu. Cô ấy có thể tự quyết định chuyện đó được mà." Paul nói và khiến tôi cứ nhìn chằm chằm về phía anh ta đấy khó chịu.
Tất cả mọi người đều nhìn Jade đợi chờ câu trả lời của cô ấy. Mắt cô ấy mở to và vô tình cahj mắt tôi. Sau đó cô ấy nhìn hết người này tới người khác trong bàn ăn. Và cuối cùng thì, cô ấy gật đầu.
Mẹ kiếp!
Một lúc sau, tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách. Cassandra mở màn với bài cover ca khúc "Listen" của Beyonce Knowles.
Hãy lắng nghe bài hát trong tim tôi
Một giai điệu tôi có thể bắt đầu nhưng chẳng thể kết thúc
Hãy lắng nghe âm thanh từ tận sâu trong tôi
Tất cả mới chỉ là bắt đầu để tìm sự giải thoát
Đã tới lúc giấc mơ của tôi được lên tiếng
Chúng sẽ không còn bị gạt đi hay biến thành của bạn chỉ bởi vì bạn chẳng lắng nghe."
Tôi đổ mồ hôi như mưa. Bồn chồn. Khó chịu. Quỷ tha ma bắt! Tôi thật sự rất lo lắng cho Jade – Cô ấy đang ngồi ở đó, cùng với Chloe, rõ rang là hoàn toàn đắm chìm say sưa trong giọng hát êm dịu ngọt ngào của Cassandra.
Tại sao cô ấy lại gật đầu? Cô ấy không biết rằng giọng hát của mình thật kinh khủng sao? Tôi không muốn cô ấy trở thành trò cười trước mặt gia đình tôi.
Hãy nghe tôi, tôi đang ở một mình giữa ngã tư đường rộng lớn
Dù ở nhà của chính mình mà tôi cứ ngỡ như hoàn toàn xa lạ
Tôi cố gắng, hết lần này tới lần khác để nói ra những điều tôi luôn suy nghĩ
Lẽ ra bạn phải biết chứ
Và giờ thì tôi đã hoàn toàn mất lòng tin với bạn
Bạn không biết những gì tôi đang cảm nhận
Tôi không phải một con rối mà bạn tạo ra
Tôi đã từng đi theo tiếng gọi của bạn
Nhưng giờ thì tôi phải tìm một lối đi riêng cho bản thân mình
Cuối cùng thì bài hát cũng kết thúc, đến lượt Chloe lên chơi Violin. Con bé sẽ chơi bản nhạc yêu thích của bà tôi "Moon River"
Chloe chơi violin rất giỏi, đặc biệt là bản "Moon River", con bé đã chơi bài này từ
Tôi ngày càng trở nên căng thẳng hơn khi Stella bắt đầu đánh piano.
Tiếp theo sẽ là Jade. Tôi cảm thất bất lực trước suy nghĩ rằng mọi người sẽ cười nhạo cô ấy khi nghe cô ấy hát "I will always love you" của Whitney Houston. Tôi không muốn Jade phải xấu hổ hay bị cười nhạo bởi bất cứ ai, đặc biệt là gia đình tôi.
Stella chơi Piano rất thành thục nhưng bản nhạc mà cô ấy chọn khá ồn ào và khó nghe. Nó không phải là âm nhạc nữa. Đúng vậy, bản nhạc mà cô ấy chơi cho thấy cô ấy là một nghệ sĩ piano tài năng nhưng sẽ thích hợp hơn nếu nó được chơi trong khán phòng lớn chật kín khan giả. Chơi bản nhạc đó trong một căn phòng nhỏ với ít người quả thật... chói tai.
Khi Stella đàn xong, tất cả mọi người đều vỗ tay. Rõ rang đều thở phào vì cuối cùng nó cũng kết thúc. Stella cười rạng rỡ và nhún gối chào.
Sau đó Paul nói đã tới lượt của Jade.
Mẹ kiếp, cô ấy sẽ làm trò hề cho mọi người mất.
Tôi muốn nói Paul đừng ép buộc Jade hát nhưng cô ấy đã đứng dậy, thẹn thùng đi về phía chiếc đàn piano.
Tôi tưởng là cô ấy sẽ hát chứ?
Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế trước đàn piano, đặt tay lên phím đàn. Sau đó bắt đầu chơi một vài nốt..
Chúa ơi, nó chẳng ra giai điệu gì cả!
"Xin lỗi" Cô ấy cười, gãi gãi đầu, mặt cô ấy đỏ ứng lên vì xấu hổ "Sau đây tôi xin phép được đàn bài River flows in you"
Mọi người đều vỗ tay, khuyến khích cô ấy tiếp tục.
Sau đó cô ấy tiếp tục chơi. Bắt đầu bằng vài nốt cùng một lúc... rất chậm.. sau đó dừng lại...
Cảm ơn trời, cuồi cùng thì cô ấy cũng đàn đúng nốt. Tôi nín thở, hy vọng rằng cô ấy sẽ tiếp tục chơi đúng giai điệu. Mắt tôi không hề rời cô ấy một khắc.
Jade tiếp tục chơi đàn... chậm rãi và rất tuyệt vời.
Tôi rất ngạc nhiên. Tôi cười đầy nhẹ nhõm và cảm thấy rất tự hào về cô ấy. Tôi khác ấn tượng với cái cách cô ấy thả hồn vào trong từng nốt nhạc, giống như nó đi thẳng vào trong trái tim tôi. Thật ngạc nhiên khi cô ấy có thể chơi đàn hay tới như vậy. Jade quả thật là một cô gái luôn mang đến những bất ngờ thú vị.
Tất cả mọi người đều võ tay khi bản nhạc kết thúc
"Thật tuyệt vời" Bà tôi ôm lấy Jade " Cháu đã khiến ta bật khóc. Những cảm xúc đó, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được nó."
"Cảm ơn bà Anderson. Cháu mừng vì bà thích nó."
"Ta rất thích. Bản nhạc đó rất tuyệt và cháu chơi rất hay."
Sau đó, Cassandra lại tiếp tục hát. Tôi gọi Jade và nói chuyện với cô ấy ở ban công.
"Tôi không biết rằng em lại biết chơi piano đấy."
"Um... Thật ra thì tôi không biết chơi, thưa ngài."
"Ý em là gì? Em vừa mới chơi xong mà?"
"Đó là bản nhạc duy nhất mà tôi biết." Cô ấy cười, khoe hàm răng sáng bóng.
"Thật sao?" Tôi bật cười "Em chơi rất hay"
"Cảm ơn ngài, tôi đã học đó từ gì Annie của tôi trong tu viện"
"Trong tu viên? Tại sao em lại ở...?"
"Eros, mẹ hỏi liệu anh có thể ăn tôi cùng mọi người vào ngày mai không? Gia đình me sẽ ở lại New York một tuần." Stella đột nhiên xuất hiện, cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và Jade.
"Anh e là không được, Stella. Anh rất bận"
"Kể cả buổi tối ư?" Cô áy nhướn mày.
Tôi bí mật ra hiệu với Jade, chắc cô ấy sẽ hiểu
"Jade, kiểm tr.a giúp tôi lịch trình của tối mai?"
Jade lấp tức lấy sổ ghi chép trong túi cô ấy "Um... ngày mai..." Cô ấy liên tục lật mấy trang trong quyển sổ tay " Ngài cô một cuộc hẹn ăn tối với vợ chồng ngài Sheikh Raschid."
"Thấy chưa? Anh rất bận" Tôi nhún vai.
""Vậy còn tối thứ 3 hoặc thứ 4 thì sao?" Stella khăng khăng nói, đôi mắt cô ấy đột nhiên trở nên sắc lạnh.
Jade lại lật sổ ghi chép một lần nữa và nói "Ngài sẽ có một cuộc họp qua video với các nhà đầu từ Nhật Bản vào tối thứ ba và một sự kiên gây quỹ từ thiện vào tối thứ tư. Ngài sẽ bay tới California vào thứ năm và ở đó cho tới Chủ nhật."
Biểu hiện của Stella hoàn toàn thay đổi. Rõ rang là cô ta rất khó chịu. " Được thôi, em sẽ giúp anh nhắn lại chính xác với mọi người. Vậy hẹn gặp lại anh, vào một lúc nào đó."
"Yeah, đúng vậy"
Ngay khi Stella rời đi, tôi bật cười và nói với Jade " Làm tốt lắm, Jade"
JADE
Hầu như cả buổi tối tôi đều ở cùng với Chloe và Cassandra. Tôi chỉ ngồi nghe họ nói về thời trang, mỹ phẩm, bạn trai, những chuyến du lịch và cả công việc của họ. Lúc đầu tôi cảm thấy khá ngượng nghịu những sau đó tôi đã thích ứng được và cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng họ. Họ rất thân thiện với tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy khát vì vậy tôi đã hỏi Chloe xem tôi có thể lấy nước ở đâu.
"Tôi cũng khát. Đi nào, tôi sẽ dẫn cô tới bếp."
Tôi đi theo Chloe tới nhà bếp của họ. Nó rất rộng và đẹp với rất nhiều chạn kính. Bát, đĩa, cốc chém đều được bày biện bên trong đó.
Khi tôi đang mải ngắm mấy thứ đồ sứ trong chạn kính thì tôi đột nhiên bắt gặp một thứ rất quen thuộc... Một chiếc tách Trung Quốc cổ từ thời Minh!