Chương 31
*"Điều đó hoàn toàn chẳng dễ dàng gì. Nó sẽ rất khó khăn. Chúc ta sẽ phải đối mặt với nó mỗi ngày, những anh vẫn muốn làm thế bởi anh cần em. Anh cần mọi thứ về em, mãi mãi, mỗi ngày. Anh và em... mỗi ngày."*
– Nicholas Sparks, The Note Book
EROS
*Sáng thứ 2, 10:15*
"Cái gì? Chúng ta mất vụ hợp tác đó rồi sao?" Jade trông vô cùng thất vọng. Cô ấy mím môi đầy tức giận. Cô ấy đang ngồi đối diện với bàn làm việc của tôi, tay nắm chặt bút và sổ ghi chép.
"Đúng vậy." Tôi nhấp một ngụm Espresso, ngả lưng xuống ghế dựa và nhìn chằm chằm vào Jade, người đang có vẻ hết sức buồn phiền.
"Chúng ta không thể mất vụ đó được, đó là một thỏa thuận hết sức quan trọng mà – 10 tàu chở hàng cỡ lớn." Cô ấy lắc đầu trong tuyệt vọng. Cô ấy cũng đã dành rất nhiều công sức cho vụ này, giúp tôi báo giá, liên lạc với bên cung cấp vật liệu, bên lắp đặt, ước lượng các chi phí cùng với các nhân viên tài chính
"Nhưng chuyện đã lỡ rồi."
"Trước đó thì là vụ thỏa thuận với công ty Nhật và giờ là vụ này. Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa. Có điều gì chúng ta có thể làm để thay đổi quyết định của họ không?"
Tôi xoay xoay chiếc bút giữa mấy ngón tay "Thật ra thì có."
"Có sao?" Mắt cô ấy sáng bừng lên. Hy vọng cùng cơ hội hiện rõ trên gương mặt.
"Đúng vậy. Tôi vẫn có thể cứ vãn được tình hình – nếu em đồng ý giúp tôi."
"Thật sao?" Mắt cô ấy tràn ngập niềm vui sướng "Dĩ nhiên rồi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp anh có được dự án đó, anh biết mà."
Tôi hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tôi biết cô ấy sẽ ghét tôi khi tôi đưa ra gợi ý này, nhưng tôi vẫn phải làm vậy "Bất cứ điều gì ư?"
"Đúng vậy, bấy cứ điều gì." Cô ấy trả lời đầy chắc chắn.
"Thậm chí là kết hôn với tôi?"
Jade mở tròn mắt, há hốc mồm vì bất ngờ. Sau đó cô ấy cười "Ngài đang đùa phải không?"
"Không, hoàn toàn không" Tôi nói đầy chắc chắn và nhìn cô ấy một cách hết sức nghiêm túc.
"Tôi không hireru." Cô ấy cúi đầu
"Họ từ chối không hợp tác bởi tôi còn trẻ và độc thân. Công ty của họ luôn tuân theo một quynh định đó là không làm ăn với những doanh nhân trẻ tuổi nữa bởi những việc không hay ho khi họ hợp tắc với một doanh nhân trẻ mà họ từng gặp phải trước đây."
"Nhưng anh rất giỏi – anh có một chỗ đứng vững vàng trong giới kinh doanh. Tất cả mọi người đều biết điều đó."
"Cảm ơn em vì lời khen nhưng họ không quan tâm tới chuyện đó. Họ làm theo nguyên tắc của họ. Dù sao thì họ đảm bảo rằng sẽ trao dự án đó cho chúng ta nếu tôi kết hôn – Càng sớm càng tốt, để dự án có thể tiến hành ngay lập tức."
"Thật vô lý hết sức!"
"Tôi biết. Nhưng đó là cách duy nhất để có được hợp đồng đó."
"Và anh muốn tôi kết hôn với anh?"
"Đúng vậy. Nếu chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ có thể nắm được vụ thỏa thuận này. Chúng ta sẽ nắm đường chuôi, mọi thứ sẽ theo những gì mà ta mong muốn. Rất nhiều đói tác sẽ tin tưởng chúng ta."
"Tại sao lại là tôi?"
"Tại sao lại không phải là em? Em hiểu rõ tôi hơn bất cứ ai, thậm chí còn hơn cả mẹ tôi nữa."
"Vậy còn Stella Valiente hay bất cứ cô gáu nào mà anh từng hẹn hò chẳng hạn?"
Bởi vì tôi chỉ muốn có em thôi, không phải ai khác. Tôi rất muốn nói với cô ấy điều đó, nhưng nó hoàn toàn không phải một ý kiến hay. Nó sẽ dọa cô ấy chạy mất.
"KHÔNG. Cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời, hôn nhân vì lợi ích – giống như một thỏa thuận kinh doanh vậy. Không cô gái nào có thể chấp nhận điều đó. Chúng ta sẽ ký hợp đồng và đưa ra các thỏa thuận, điều khoản nữa."
"Cái gì cơ? Chúa ơi. Tôi không phải là robot để ngài muốn cưới là cưới, ngài Petrakis ạ. Đối với tôi hôn nhân là một điều hết sức thiêng liêng, nó phải dựa trên tình yêu, lòng tin và sự tôn trọng – nó không phải một hợp đồng kinh doanh."
Tôi lắc đầu phản đối "Tôi tưởng em nói em sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giúp tôi đạt được vụ thỏa thuận đó. Em sẽ làm bất cứ điều gì, nhớ chứ?"
"Đúng vậy, nhưng kết hôn thì... quá sức tưởng tượng. Ít nhất thì anh cũng nên kết hôn với người con gái mà anh yêu."
"Tôi không yêu ai cả. Còn em thì sao?" Suy nghĩ về việc cô ấy đang yêu một ai đó khác thật sự khiến tôi muốn phát điên. Máu tôi sôi sục vì tức giận và ghen tị.
Cô ấy im lặng một lúc – suy nghĩ. Mẹ nó. Sao cô ấy không thể trả lời ngay là có hoặc không đi? Sự ngập ngừng này thật sự đang giết ch.ết tôi.
"Không," Cô ấy đáp
Tôi hắng giọng, chỉnh lại cà-vạt. Tôi cảm thấy hết sức nhẹ nhõm vì câu trả lời của cô ấy "Vậy vấn đề là gì?"
"Vấn đề là gì sao? Đó là một ý kiến hết sức lố bịch."
Tôi ngả người về phía trước, đặt tay lên bàn "Hãy nghĩ về những điều tốt đẹp em sẽ nhận được khi trở thành vợ của tôi, Jade. Em sẽ có nhà đẹp, xe sang, quần áo, trang sức lộng lẫy và một khoản trợ cấp đáng kể mỗi tháng. Sau khi thỏa thuận của chúng ta kết thúc em còn có thể nhận được một khoản tiền lớn. Hãy xem nó như một công việc đi."
"Một công việc? Sao nghe như thể làm gái vậy?"
"Rất xin lỗi nếu tôi có vô tình xúc phạm em. Ý của tôi hoàn toàn không phải như vậy."
"Vậy chúng ta sẽ kết hôn trong bao lâu?"
"Một năm. Sau một năm, luật sư của tôi sẽ thực hiện thủ tục li hôn và em sẽ nhận được 5 triệu đô."
" triệu đô?"
"Đúng vậy, 5 triệu đó và em cũng sẽ vẫn nhận được khoản trợ cấp hàng tháng cho tới khi em kết hôn với một người khác. Em sẽ không cần phải đi làm nữa Jade. Em sẽ có đủ tiền để nuôi gia đình, để tiếp tục học đại học."
"Anh đã lên kế hoạch cho chuyện này hết rồi ư?"
"Tôi xin lỗi, nhưng đúng vậy." Tôi gật đầu.
Cô ấy run lên vì giận giữ, nhìn tôi chằm chằm. Trông cô ấy hết sức bối rối.
"Gia đình, bạn bè của anh sẽ nói gì? Họ không đời nào tin là anh bị tôi thu hút đâu. Tôi hoàn toàn không phải mẫu người anh vẫn thường hẹn hò."
"Em nhầm rồi. Tôi thấy một phụ nữ hết sức xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi. Em đừng đánh giá thấp bản thân mình như vậy. Em chỉ không muốn thể hiện nó ra bên ngoài thôi."
"Anh thấy tôi xinh đẹp ư?"
"dĩ nhiên rồi. Lúc nào tôi cũng nghĩ vậy."
Cô ấy lại xoắn tay đầy lo lắng. Một thói quen mà cô ấy không bỏ được. Và gương mặt cô ấy chuyển sang màu đỏ hồng... cô ấy đang xấu hổ.
"Cảm ơn. Vậy chúng ta sẽ ngủ cùng nhau sao? Ý tôi là..."
"Đúng vậy, nó sẽ là một cuộc hôn nhân thật sự trong vòng một năm."
"Làm sao có thể thật sự nếu không có tinh yêu."
Tôi kêu lên "Tôi không tin vào tình yêu. Tôi không thể cho em điều đó được. Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một thỏa thuận. Tình yêu hết sức phức tạp... đáng sợ và đau khổ."
"Anh có thể ngủ với một ai đó khác thay vì tôi được không? Tôi không phải một chuyên gia về việc.. về việc..."
"Tôi không cần một chuyên gia. Em sẽ là vợ tôi, tôi muốn em ngủ trên giường của tôi trong vòng 1 năm. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì em cả. Tôi sẽ cho em thời gian để quen dần. Tôi sẽ đợi cho tới khi em sẵn sàng."
"Trong bao lâu?"
"Tôi không biết, tùy thuộc vào em."
"Nếu tôi có bầu thì sao?"
"Em sẽ không. Hãy tin tôi. Điều đó chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn thôi."
Cô ấy lắc đầu. Rõ ràng là đang rất bối rối.
"Kết hôn với tôi đi, Jade. Tôi hứa với em rằng em sẽ không hối tiếc vì điều đó đâu."
Cô ấy ít sâu – suy nghĩ. Sau đó gật nhẹ.
"Vậy là em đồng ý?"
"Um... không... er... đúng vậy... nhưng"
"Tốt. Em sẽ không rút lời đấy chứ?"
"Well...um...không, nhưng..."
"Được rồi. Chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức."
Cô ấy thở gấp "Ngay lập tức? Sao vội vã thế?"
"Thỏa thuận, nhớ chứ. Chúng ta cần phải có được nó trước khi họ trao nó cho người khác."
"Ồ"
"Hãy nhớ rằng không có bất cứ ai được biết về thỏa thuận của chúng ta. Chúng ta cần tỏ ra giống như một cặp đôi thật sự. Chúng ta không thể mạo hiểm để ai đó biết được sự thật, nhất là mấy người của công ty Đức."
Cô ấy áp tay lên mặt, gật đầu.
"Tối nay, chúng ta sẽ công bố chuyện đính hôn với gia đình. Chúng ta sẽ ăn tối với họ." Tôi lấy từ trong ví một thẻ tín dụng và đưa cho cô ấy.
"Cái này để làm gì?"
"Em sẽ cần tiền để mua một bộ váy mới cho tối nay. Hãy đi mua đồ, làm tóc và cả trang điểm nũa. Tôi sẽ nói Wilson làm thay công việc của em hôm nay."
Kết hôn với Jade trong vòng một năm sẽ mang lại rất nhiều lợi ích. Tôi sẽ có được vụ thỏa thuận với công ty Đức và nhờ những thành công đó sẽ kéo thêm rất nhiều khách hàng tiềm năng khác.
Thêm vào đó, việc Jade xuất hiện trong cuộc sống của tôi trong vòng một năm sẽ giúp tôi thỏa mãn được nỗi thèm khát với cô ấy và đưa cô ấy ra khỏi quỹ đạo sống của tôi. Tôi vẫn nhớ cả giác tuyệt vời khi ôm cô ấy trong vòng tay lúc chúng tôi cũng khiêu vũ tại lễ cưới. Mùi hương, làn da của cô ấy khiến tôi như ngừng thở – Lý do chính khiến tôi không thể ngủ ngon vào buổi tối. Nó quá sức chịu đựng. Tôi muốn cô ấy, muốn được lấp đầy cô ấy. Chúa ơi, tôi không thể đợi nổi nữa.
"Nhưng, ngài Petrakis"
"Eros. Từ giờ hãy gọi tôi là Eros."
"um... Eros"
"Sao vậy?" Tôi cười
"Nếu anh không phiền thì tôi cũng muốn đưa ra một số điều kiện."
"Chắc chắn rồi, hãy tôi nghe." Có lẽ cô ấy muốn nhiều tiền hơn hoặc xe hơi mới hoặc một ngôi nhà khác. Chắc chắn rồi, gì cũng được.
"Tôi muốn có phòng riêng và... và tôi không muốn ngủ chung với anh."
Cái gì? Không đời nào. Tôi cảm thấy như vừa bị tạt một xô nước lạnh vào người.